Một buổi chiều tháng mười nắng rọi sáng bừng khắp Sách phủ.
Tân Nguyên đang ngồi trong sảnh, xem mấy bài thơ viết về trà của Tô Đông Pha.
Nàng xem đến đoạn “tửu tỉnh khước tư ta hưu đối cố nhân tư cố quốc” của bài Vọng Giang Nam Siêu Nhiên Đài Tác, cầm lòng không đậu, lại nghĩ tới vùng đất Hàng Châu, và người ở đó...! Tân Nguyên ngồi bên chiếc bàn đặt ở giữa sảnh, tay cầm quyển sách bện bằng nhiều thanh trúc nhỏ, mặt mày ngơ ngẩn.
Chiếc bàn rất to, chính giữa đặt một bàn cờ tướng, quanh đó là cả trăm hộp trà và mười mấy niêu nước sôi.
Sách Ngạch Đồ ngồi đối diện Tân Nguyên, Tiểu Điệp thì đứng cạnh Sách Ngạch Đồ.
Từ trưa đến giờ Sách Ngạch Đồ đã thử qua bảy mươi mốt loại trà mà Tiểu Điệp pha cho rồi, còn chưa ưng ý, tiếp tục thử đến loại trà thứ bảy mươi hai.
Tân Nguyên, Sách Ngạch Đồ và Tiểu Điệp lặng lẽ ai làm việc nấy, không khí trong sảnh êm ả thư nhàn.
Được một lúc, Sách Ngạch Đồ gọi vọng ra ngoài sai mấy đầy tớ gái đi vào châm thêm nước, tiện thể mang thêm mấy cái tách nữa vào sảnh.
Lúc một đầy tớ gái mang nước vào đã sơ ý làm đổ một ít nước ra bàn, nhỏ xuống đùi Tân Nguyên, nhưng Tân Nguyên mải xem sách trúc, đầu không ngẩng lên mà chỉ lơ đãng nói:
- Lần sao cẩn thận một chút nhé.
Rồi tự lấy khăn tay ra lau.
- Không biết bài thơ nào của Tô Thức khiến cách cách chăm chú thế?
Sách Ngạch Đồ ngạc nhiên hỏi Tân Nguyên.
Tân Nguyên nghe hỏi khẽ nhoẻn miệng nở nụ cười không đáp.
Tiểu Điệp mỉm miệng cười ý nhị, nhìn Sách Ngạch Đồ, nói:
- Trong tập thơ viết về trà của Tô Đông Pha còn bài nào ngoài bài Vọng Giang Nam Siêu Nhiên Đài Tác khiến cách cách ngơ ngẩn nữa ạ?
Sách Ngạch Đồ à một tiếng.
Tiểu Điệp bưng miệng cười, trong khi Tân Nguyên làm mặt tỉnh như không.
Đã từ lâu, Sách Ngạch Đồ và Tiểu Điệp biết tâm sự của Tân Nguyên, nên Tân Nguyên chẳng cần ở trước mặt hai người này giấu giếm.
Tiểu Điệp nhìn Tân Nguyên, nói:
-Cách cách à, em có việc này vẫn không hiểu cho lắm, cách cách có thể nào giải thích với em?
Tân Nguyên gật đầu, đặt quyển sách lên bàn.
Tiểu Điệp nói:
-Tuy rằng khoa cử lần này, Tần Thiên Văn chàng ấy đỗ, nhưng mà khi chấm thi, các quyển thi đều phải niêm phong kín mít, lại không được ghi ký hiệu gì hết, vậy thì làm sao khảo quan nhận ra được quyển nào là quyển của chàng ấy đã do Định Viễn đại tướng quân lót tiền trước?
Tân Nguyên cười:
- Xem ra thì em chưa hiểu gì về sĩ lộ rồi!
Tiểu Điệp lắc đầu.
Tân Nguyên tiếp:
- Ô thứ nhất trong văn bát cổ nhất định phải dùng chữ nào thí sinh chỉ cần nói trước với khảo quan, nên khảo quan nhìn là họ biết ngay.
- Nhưng nếu khảo quan nhận tiền rồi lại nuốt lời, trượt thì làm thế nào, thế chẳng hóa ra mất toi tiền của Định Viễn đại tướng quân sao?
Tân Nguyên nói:
- Định Viễn đại tướng quân phải có cách của ngài ấy chứ.
Ngài ấy làm gì ngốc đến mức cầm tiền mặt hối lộ khảo quan? Ngài ấy làm giấy vay nợ! Nói ví dụ là, khoa thi mở vào năm Giáp Tí, thì trong giấy vay tiền ngài ấy sẽ viết, nhận vay của lão đại nhân tên Sách Ngạch Đồ chẳng hạn, năm trăm lạng bạc trắng, phía dưới chỗ đề tên người vay tướng quân viết Giáp Tí cống sinh.
Khi đỗ rồi thì cứ theo giấy mà trả tiền, nếu không đỗ thì người vay tiền không phải Giáp Tí cống sinh, vị khảo quan kia cũng không dám đưa giấy đó ra đòi tiền.
Nhưng mà Định Viễn đại tướng quân cũng chỉ có thể lót tiền cho Tần Thiên Văn chàng ấy được vào vòng trong mà thôi, quyết định ai làm trạng nguyên vẫn do ở tam mệnh đại thần, nhất là Ngao Bái.
Cho nên ở vòng thi cuối cùng chàng ấy mới viết bài văn dài ba mươi trang giấy ca ngợi công đức của Ngao Bái, thay vì làm theo đề thi đã được định sẵn.
Tiểu Điệp suy nghĩ thấy Tân Nguyên giải thích quả rất có lý, bất giác Tiểu Điệp cười lớn, nói:
- Định Viễn đại tướng quân và anh chàng họ Tần kia thật là mưu mô quỷ quyệt!
Tân Nguyên cũng cười.
Sách Ngạch Đồ nói:
- Tam mệnh đại thần muốn lôi kéo các viên quan để cùng họ kết bè làm phản nên đã thao túng chuyện chấm đề thi của các sĩ tử, thật là đồi bại.
May là Tần Thiên Văn có thể qua mặt được ba người này.
Và cũng may là các viên quan gác thi và khảo quan không phải ai cũng là người của tam mệnh đại thần.
Bằng không, mấy viên quan gác thi và khảo quan cứ nhận tiền hối lộ rồi cho mấy tên theo phe tam mệnh đại thần thi đỗ, dùng mấy tên đó phụng sự cho triều đình như vậy thì triều đình sẽ chỉ toàn là những kẻ ác nhơn ác đức chuyên làm chuyện nguy hại đến bá tánh.
Tân Nguyên gật đầu.
Sách Ngạch Đồ định tiếp tục rủa nhóm người tam mệnh đại thần thì ngay lúc đó một a hoàn từ ngoài sân bước vào sảnh nói:
-Dạ thưa Sách đại nhân, ngài ấy đã đến.
Sách Ngạch Đồ nhìn a hoàn của chàng, nói:
-Đến rồi à, mau mau, đi mời ngài ấy vào.
-Dạ.
A hoàn liền rời đi.
Tiểu Điệp ngưng nấu nước trà, nhìn ra sân.
Tân Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn ra sân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...