Quyển 4 Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Nuôi Ong Tay Áo FULL


Tờ mờ sáng, Tiểu Tuyền viện cớ tới Đông Thành mua đồ để đi tìm Nữ Thần Y.

Từ đằng xa, Tiểu Tuyền trông thấy Nữ Thần Y ngồi bên bờ sông Vô Định giặt một thau đồ.

Nữ Thần Y cũng thấy a hoàn của Tế Độ đến tìm nàng khiến trái tim nàng đập mạnh, hai tay đang vò chiếc áo ngừng lại.

Tròng mắt dâng lên màng nước mắt nhưng Nữ Thần Y nghĩ đến cái chết của Mẫn Mẫn, Hiếu Trang, Não Đại, Hà Tử Lăng.

Ý nghĩ này như đánh vào tâm trí nàng những tiếng nói: “Không được! Không được yếu lòng! Tuyệt đối không được gặp mặt chàng nữa!”
Nữ Thần Y bèn tập trung vào hơi thở, hít một hơi thật sâu và thở ra thật chậm để đẩy những cảm xúc muốn khóc ra ngoài.

Sau khi trấn tĩnh tâm trạng được rồi, Nữ Thần Y tiếp tục vò chiếc áo đang giặt dang dở.
Tiểu Tuyền tiến lại gần Nữ Thần Y, nhìn xuống cô gái sở hữu đôi mắt u sầu, buồn bã như tiết trời thu, đôi mắt mà bất cứ người nào nhìn vào cũng bị chinh phục.

Sáng nay Tiểu Tuyền bỏ qua những câu xã giao thông thường, đi vào đề ngay:
- Tuy ngự y đã thành công giải được chất độc trong mình ngài nhưng thần tình của ngài vẫn còn mê man lắm.

Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh cứ luôn miệng gọi cô nương.

Cô có thể nào đi thăm ngài một chút, được chăng?
Không có tiếng đáp.
-Lẽ nào cô không muốn tới xem thương tích của ngài? Không muốn thăm ngài chút nào?
Tiểu Tuyền lại hỏi.
Nữ Thần Y hình dung cái cảnh Tế Độ nằm bất tỉnh trên giường và khi tỉnh dậy chàng không ngừng gọi nàng, lòng nàng quặn thắt.


Nhưng gặp nhau để làm gì? Gặp nhau chỉ để thương tâm, lại còn làm cho cục diện hiện thời rối loạn thêm.
Nữ Thần Y hết vò vò đến giũ giũ, từ chiếc áo này sang chiếc áo khác.

Nửa khắc trôi qua, Tiểu Tuyền nói:
-Một mình ngài chống chọi cơn đau đớn, cô nỡ lòng nào?
Tiểu Tuyền nói xong, Nữ Thần Y vẫn cặm cụi giặt đồ.

Tiểu Tuyền chờ thêm nửa khắc nữa, khẽ lắc đầu, quay mình bỏ đi.

Nữ Thần Y giặt xong thau đồ lẳng lặng cầm cái thau gỗ bưng vào cổng sau cô nhi viện.

Trong vườn trà cắm hai cây sào, nàng vắt áo quần trên sợi thừng.

Nữ Thần Y phơi gần hết thau đồ thì nghe tiếng chân, không cần nhìn cũng biết tiếng chân quen thuộc đó là của người nào đằng sau những bụi trà đi tới.

Nữ Thần Y quay nhìn Cửu Dương.

Ánh mắt chàng nhìn nàng là cả khoảng trời mênh mông.

Cửu Dương mỉm cười với Nữ Thần Y.

Nụ cười của chàng chứa đựng sự trìu mến và quan tâm.

Nữ Thần Y cũng cười đáp trả chàng.
Bấy giờ mặt trời ló dạng trên đỉnh Kim Sơn, sương đọng trên lá trà còn chưa tan nên khu vườn sáng lấp lánh như có đính ngọc.

Mây hồng giăng ngang đỉnh núi như một dải lụa.
Sáng nay tóc Nữ Thần Y để thả tự nhiên, gió sớm thổi qua nơi nàng đang đứng khiến mấy sợi tóc ở hai bên thái dương bay lòa xòa qua vai nàng, trông thật buồn, nhưng cũng thật đẹp, như một bức tranh.

Nàng chính là tác phẩm điêu khắc đầy nghệ thuật của đấng linh thiêng.

Cửu Dương tự bảo và chàng cảm thấy xao xuyến cả người.

Càng lúc, chàng càng thêm say đắm nàng, nàng như thẩu rượu cay nồng, càng uống càng thấy thấm.

Hai người nhìn nhau một lúc, Nữ Thần Y đưa tay nắm lấy tay Cửu Dương.

Nàng cảm giác sức nóng ở bàn tay chàng thấm sâu đến tận tim mình.
Nữ Thần Y thu nụ cười, nói:
-Hồi còn nhỏ, muội luôn nói khi muội mười lăm tuổi sẽ thành hôn với huynh.

Nhưng sau khi muội mười lăm tuổi rồi thì không còn thân thiết với huynh nữa, huynh biết tại sao không?

Nữ Thần Y dứt lời buông tay Cửu Dương ra.

Cửu Dương cũng thu nụ cười, tự hỏi chàng đã nói gì khiến nàng buồn à? Làm gì có.

Chàng đã nói gì đâu?
-Càng trưởng thành, muội càng không dám tiếp nhận tình cảm của huynh nữa vì huynh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức muội cảm thấy sợ.

Bầu trí tuệ của huynh khiến muội có mặc cảm, tự ti.

Huynh cho muội cảm giác như đang ngồi trên ngọn núi cao, bao la, hùng vĩ, đến độ làm muội cảm thấy lo ngại.

Muội đã cho rằng mình không xứng.

Muội e có ngày sẽ không giữ huynh bên cạnh mình nổi.
Cửu Dương nghe Nữ Thần Y nói nhớ lại đúng là khoảng thời gian nửa năm trước khi chàng đi Đồng Sơn, nàng đã không còn khăng khít với chàng.
Hồi còn nhỏ, nàng nói nàng rất thích được chàng ôm từ phía sau lưng, thích chàng vòng hai cánh tay chàng quanh eo nàng.

Nàng nói nàng yêu cái cảnh hai người đứng bên bờ Tây Hồ vào buổi chiều tà, ngắm tịch dương ngã về Tây, ánh dương quang rọi trên những gợn sóng lao xao trên mặt nước, gió phất nhẹ lên mặt nàng, chiếc bóng nhỏ bé của nàng nằm gọn trong chiếc bóng to lớn của chàng chiếu nghiêng nghiêng trên đất.

Nhưng nửa năm trước khi chàng rời Hàng Châu, Cửu Dương nhớ mỗi lần chàng làm thế nàng đều bước lên một bước, ra khỏi vòng tay ấm áp của chàng.

Nếu chàng theo đà chồm đến, túm lấy hai vai nàng xoay nàng lại, để nàng đứng đối diện chàng, nàng liền xô mạnh chàng ra.

Cửu Dương còn đương suy nghĩ, Nữ Thần Y nói tiếp:
-Lúc trước muội thấy như vậy nhưng bây giờ sau muôn vàn những sự việc xảy ra cho bang hội, lại khiến muội cảm thấy may mắn khi được ngồi trên ngọn núi cao, vừa cao vừa kiên cố, vững chãi.

Huynh cho muội cảm giác an tâm.

Muội muốn ở mãi trên đỉnh núi của huynh, vĩnh viễn không muốn hạ sơn.
Vậy là thắc mắc trong lòng chàng được giải đáp rồi nhưng sao Cửu Dương vẫn thấy có điều bất thường…

Nữ Thần Y nhoẻn miệng cười.

Ngoài đôi mắt đẹp thì nụ cười của nàng cũng khiến chàng nao lòng.

Miệng nàng so với đóa hồng còn mịn màng hơn.

Môi nàng ướt át, so với giọt sương trên cánh hoa còn óng ánh hơn.

Cửu Dương gật đầu:
-Được, vậy muội cứ xem huynh là ngọn núi vững chắc, vĩnh viễn bảo vệ muội, che chở muội, bao bọc muội đến già.

Muội vĩnh viễn đừng hạ sơn như lời muội vừa nói, được không? Muội đồng ý không?
Nữ Thần Y rút cây sáo Cửu Dương giắt nơi thắt lưng chàng.

Cây sáo làm bằng kim loại trông thật lạ lẫm, nàng chưa từng thấy cây sáo nào có hình dạng như thế bao giờ.
-Muội sẽ đồng ý nếu ngay bây giờ huynh thổi khúc nhạc cho muội nghe bằng cây sáo ngộ nghĩnh này của huynh.
-Bài Mai Hoa Lạc nhé?
- Khúc nhạc đó chẳng hợp thời tí nào, bây giờ đang là mùa hè.

- Vậy thổi bài gì bây giờ?
-Thổi một bài cho hợp thời.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui