Quyển 2 Xuyên Sách Cứu Vớt Nam Phụ Phản Diện


Đại khái là Hà Kiều cũng không đoán trước được Tô Đình sẽ có hành động này, nhất thời sửng sốt đứng đó.


Nữ sinh bên cạnh hồi phục tinh thần trong tiếng cười của Tiểu Ngũ, khẽ liếc qua gương mặt nhu hòa của Niệm Ức, cắn cắn môi, tức giận nói: "Tô Đình, cậu đừng ở đây giả nhân giả nghĩa nữa được không? Còn không mau xin lỗi Hà Kiều đi."
Cảm nhận được sự kích động của nữ sinh, Tô Đình lúc này mới nhìn cô ấy thật kỹ, thu khăn giấy lại, không rõ hỏi:
"Bằng chứng, nhân chứng, cảnh sát, cái gì cũng không có, chỉ dựa vào vài lời nói của các cậu, tôi liền phải xin lỗi sao?"
Lúc này, Hà Kiều cũng lấy lại tinh thần, rất nhanh đôi mắt ấy lại long lanh lần nữa, lắc đầu với nữ sinh kia: "Tô Đình nói đúng, chúng ta vẫn nên về chỗ thôi."
Không biết cố ý hay vô tình, lúc đưa tay lên lau nước mắt, một đoạn cổ tay lộ ra, trên có rất nhiều vết bầm tím.
Có bạn học tinh ý nhìn thấy, liền lên tiếng nói: "Tay của cậu làm sao vậy?"
Nhất thời, mọi người đề chú ý đến Hà Kiều, cũng thấy dấu vết kia, ngay lập tức nhìn Tô Đình, ánh mắt không rõ.
Chẳng lẽ đây là bị đám côn đồ ra tay?

Tô Đình cũng thấy vết thương đó, không nói chuyện nhưng nữ sinh kia như nắm được bằng chứng, lập tức quay ra chỉ thẳng mặt Tô Đình: "Đây chính là bằng chứng, cậu còn đòi cái gì nữa, cậu ấy bị như vậy mà cậu còn chưa vừa lòng sao?" I
Niệm Ức nhíu chặt mày, lần này thật sự tức giận, lôi Tô Đình ra sau lưng mình: "Nói nhiều như vậy làm gì, báo cảnh sát đi, ai nên bị trừng phạt thì sẽ bị trừng phạt thôi."
Lúc nói đến hai chữ trừng phạt, hắn cố ý nhấn mạnh một chút, sự âm trầm trong mắt cũng không thèm che dấu.
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Hà Kiều và nữ sinh kia, Niệm Ức lại nở nụ cười: "Đến lúc đó, nếu điều tra không ra
Tô Đình, vậy thì cô ấy có quyền kiện ngược lại mấy người tội vu khống rồi." Q
Hắn rất hiếm khi cười, nhưng cười lên như vậy lại càng khiến người khác sợ hãi hơn.
Hà Kiều thấy tình huống không ổn lắm, cô ta chỉ muốn đồn ra một ít tin xấu đề mọi người tránh xa Tô Đình thôi, nếu thật sự điều tra, đương nhiên sẽ không tra được cái gì rồi.
Nắm chặt bàn tay lại, trong lòng thầm mắng nữ sinh kia ngu ngốc, xông thẳng đến chỗ Tô Đình làm gì cơ chứ.
Hoàn toàn quên mất rằng, vừa rồi cô ta còn phối hợp diễn rất thuần thục.
Bên này đang khẩn trương, bên kia Tô Đình ánh mắt sáng quắc nhìn Niệm Ức, thấy hắn không giống như trước đây, đụng chuyện gì cũng giải quyết bằng nắm đấm nữa, trong lòng không thể kiềm chế được vui sướng.
Cảm giác giống như mẹ già nhìn con trai mình cuối cùng cũng trưởng thành vậy.

Niệm Ức cũng thấy ánh mắt của cô, hắn nhướng mày, dù không hiểu tại sao cô lại nhìn hắn như vậy nhưng vẫn không ngăn được nội tâm vui vẻ.
Ừm, Đình Đình rất thích nhìn hắn, hắn vui vẻ.
Nữ sinh đứng nhìn hai người liếc mắt đưa tình, sự ghen ghét trong mắt càng ngày càng nồng đậm.

Vốn cô ta muốn mượn chuyện của Hà Kiều để dẫm Tô Đình dưới chân, cho Niệm Ức thấy rõ bộ mặt của Tô Đình, nhưng không hiểu tại sao càng như vậy thì Niệm Ức lại càng bảo vệ cô, nỗi ghen ghét như muốn nhấn chìm cả người cô ta vậy.
Cô ta quay sang Hà Kiều, quyết tâm làm đến cùng: "Hà Kiều, chúng ta đi báo cảnh sát đi, lúc đó dù không muốn nhận cũng phải nhận thôi."
Vừa nói, cô ta vừa khẽ liếc sang Tô Đình một cái, thấy cô vẫn không chú ý đến mình, tức giận đến cắn răng.
Trong lòng Hà Kiều đã đem nữ sinh mắng đi mắng lại không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh: "Không cần đâu, mọi chuyện đều đã qua rồi..."
Cô ta cứ lập lờ nước đôi như vậy, càng làm cho mọi người nghĩ rằng cô ta sợ Tô Đình, không dám đi báo cảnh sát.
Tô Đình cũng nhìn cô ta, cô vốn không muốn động đến nữ chính nguyên tác này, nhưng hình như đối phương không nghĩ như vậy thì phải, hết lần này đến lần khác nhắm chủ ý vào cô.
Đưa tay lôi kéo cổ áo của Niệm Ức, kéo xuống, Niệm Ức cũng thuận theo cúi xuống nhìn cô, Tô Đình mỉm cười, nói khẽ: "Chuyện này để em."

Niệm Ức mày hơi nhíu lại, nhưng nhìn đôi mắt chứa ý cười của cô, rốt cuộc gật đầu một cái, nghĩ nghĩ lại nói thêm:
"Còn có anh."
Tô Đình gật gật đầu, tiến lên đến gần chỗ Hà Kiều cùng nữ sinh kia, chậm rãi đưa ra thắc mắc: "Có thể cho tôi biết chuyện xảy ra khi nào, ở đâu, miêu tả một chút những tên côn đồ đó, trần thuật lại lời nói của bọn họ được không?"
Hà Kiều không ngờ cô sẽ thật sự nghiêm túc hỏi như vậy, nhưng cô ta không có cách nào, chỉ có thể cắn răng nói ra: "Vào ngày hôm qua, trên đường tan học về nhà thì gặp bọn họ, có ba người, xăm trổ đầy mình, nhìn qua rất hung dữ, bọn họ nói...!nói là cậu sai bọn họ đến dạy cho tớ một bài học, sau đó hoảng sợ quá liền dùng bình xịt cay xịt vào mắt bọn họ, rồi chạy đi..."
Vừa nói, lại giống như nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, giọng nói cô ta phát run, nói đến cuối thì không nhịn được mà thút thít.
"Tớ...!tớ lúc đó quá hoảng sợ, không nhớ rõ bộ dáng của họ, càng không dám báo cảnh sát."
Nói đến đây, có một số nam sinh trong lớp đã nảy sinh lòng thương xót, liên tục tiến lên an ủi cô ta.
Có người bất bình lên tiếng: "Tô Đình! Cậu còn bắt cậu ấy kể lại những chuyện ghê tởm đó, chút tình người cũng không có sao?"
Tô Đình mặc kệ lời nói của bạn học đó, lại nghiêm túc nói: "Cậu nói là trên đường về nhà, thì chắc hẳn rất quen thuộc con đường đó đi? Chút nữa tan học, chúng tôi có thể đi cùng cậu đến đồn cảnh sát, trình bày lý do, sau đó yêu cầu kiểm tra camera là được, yên tâm, chúng ta đi đông người như vậy, côn đồ nếu thật sự thông minh thì sẽ không ra tay đâu."
Cô phân tích tình huống, đưa ra cách giải quyết, cảm xúc một chút cũng không bị ảnh hưởng, giống như...!đang giải bài tập vậy.
Tư Việt cũng lên tiếng: "Cách này được, tuy hơi tốn công sức nhưng cũng không thể những người đó hoành hành ngoài vòng pháp luật được."
Tiểu Ngũ liên tục gật đầu đồng ý: "Đúng đúng đúng, nói nhiều như vậy làm gì, cứ giao cho các chú cảnh sát đi.
Tô Đình nhìn một đám người bình thường đánh nhau hút thuốc, giờ mở miệng là cảnh sát thế này cảnh sát thế kia, trong lòng hơi vi diệu, có chút muốn cười.

Tư Việt cùng Tiểu Ngũ nói xong thì nhìn Niệm Ức phía sau Tô Đình, nhận được ánh mắt tán đồng của Niệm Ức thì vui vẻ.
Hà Kiều nhìn sự việc càng ngày càng vượt quá tầm kiểm soát, sắc mặt trắng bệch: "Không cần, không cần đâu, tớ...!tớ nghĩ là có hiểu lầm gì đó ở đây rồi."
Nhìn vẻ mặt này, Tô Đình sao không hiểu nữa? Cô nghiêm túc: "Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được, lỡ như đám người đó lại bám theo cậu, sau đó đồ tội cho tôi thì làm sao bậy giờ? Chúng ta vẫn nên đi thôi."
Người tụ tập ngày càng nhiều, thầy giáo đi qua thấy có vấn đề liền chen vào, lo lắng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lần này, Tô Đình phá lệ phản ứng nhanh nhẹn: "Thưa thẩy, bạn học Hà Kiều bị côn đồ bám đuôi với ý đồ xấu, khi bị phát hiện ra, bọn họ còn khai ra em là người đầu sỏ, em nghi ngờ có người muốn gây bất lợi cho bạn học Hà Kiều và em, cũng làm ảnh hưởng không tốt đến trường học ạ."
Thầy giáo bị mấy từ côn đồ, không tốt đến trường học dọa sợ, sắc mặt nghiêm túc giải tán học sinh, sau đó gọi hai người lên văn phòng, đây không phải chuyện nhỏ.
Mắt thấy sắp phải lên văn phòng, Hà Kiều quýnh lên, thân hình lung lay muốn ngất đi.
Nhưng chưa kịp ngất thì Tô Đình đã đến đỡ cô ta, còn tri kỉ nói: "Không cần sợ hãi đâu, rồi sẽ tìm ra được bọn họ, trả lại công bằng cho cậu."
Nói rồi nửa lôi nửa kéo người đi.
Niệm Ức đứng đó, ý cười trong mắt như muốn tràn ra ngoài, cuối cùng bật cười khẽ.
Khác với nụ cười khát máu vừa nãy, nụ cười này vừa dịu dàng vừa chiều chuộng, ngay cả nắng cũng chẳng chói mắt bằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận