Chương 28.
Y sẽ không dùng mệnh của ta đổi lấy tự do, mà sẽ dùng mạng của chính mình đi đổi.
Nhưng Kỷ Ninh quá vô tình.
Hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, hai mắt nhắm lại.
Hắn cơ hồ quên mất đây là một trận thi bạo đơn phương...!Chỉ biết đây là người hắn yêu, Thanh Nhan của hắn.
Đây là hương vị của người kia khiến hắn hồn khiên mộng nhiễu*, là người hắn từng nghĩ là trong mộng cũng khó tương phùng...!
*Hồn khiên mộng nhiễu: Hồn bị dẫn dắt, mộng bị quấy rầy, ý chỉ việc làm cho người ta ngày đêm không yên.
Khóe mắt Bạch Thanh Nhan bị ép trào ra những vệt nước mắt hổ thẹn nhục nhã, trong lòng hận đến cùng cực Kỷ Ninh xâm phạm, lại càng hận đến cùng cực sự bất lực của chính mình.
Khi y cảm nhận được vật thể nóng bỏng, thô sáp quen thuộc đặt trên bụng, phần căm hận này cũng theo đó lên đến đỉnh điểm!
"A...!"
Kỷ Ninh nhất thời sơ sẩy, bị Bạch Thanh Nhan đoạt được cơ hội, hung hăng cắn! Đầu lưỡi Kỷ Ninh bị y cắn nát, mùi máu tươi lan tràn trong khoang miệng hai người.
Kỷ Ninh dời miệng ra, duỗi đầu lưỡi liếm môi một cái, bên môi lập thức nhiễm lên một tầng máu đỏ.
"Bạch Thanh Nhan.
Ngươi đối với ta, thật sự là hạ được ngoan thủ."
Kỷ Ninh cười khẽ một tiếng:
"Nhưng ngươi một khi đã có thể cắn đầu lưỡi của ta, tại sao không dứt khoát cắn đứt nó đi? Ngươi hận ta như vậy, lại không còn yêu ta...!Đến, cắn đứt đầu lưỡi của ta, ngươi liền tự do."
Kỷ Ninh cúi người, thanh âm càng ngày càng thấp, hắn cách Bạch Thanh Nhan cũng càng lúc càng gần.
"Đến đi...!Ta còn sống thì không nhịn được phải hôn ngươi.
Vì giữ ngươi lại, ta cái gì cũng đều làm ra được.
Hôm nay ngươi cũng nhìn thấy, ta thậm chí còn có thể làm ra được nhiều hơn thế...!Ta không ngăn cản được chính mình.
Nhưng mà Thanh Nhan, ngươi có thể."
"..."
"Nếu ngươi không chịu nổi, nếu ngươi còn muốn bỏ trốn, nếu ngươi còn nói cái gì cũng không thể ở lại bên cạnh ta...!Vậy liền cắn đứt lưỡi ta, gϊếŧ ta đi."
Thời điểm nói ra một câu sau cùng này, môi hắn chạm lên mặt Bạch Thanh Nhan, máu trên miệng cũng cọ lên mặt người kia.
Cả khuôn mặt Bạch Thanh Nhan đều biến sắc, ý cười trên môi Kỷ Ninh lại càng ngày càng rõ ràng.
...!Không yêu ta? Lại không thể gϊếŧ ta?
"Lừa đảo."
Không khỏi phun ra câu này, Kỷ Ninh lần nữa tiến lên phía trước, hôn môi Bạch Thanh Nhan.
Mà lần này, Bạch Thanh Nhan không phản kháng nữa.
Y chỉ mở to hai mắt mờ mịt mà tuyệt vọng nhìn về phía chân trời đen đặc.
Bầu trời đêm sớm đã bị ngày càng nhiều mây đen u ám mà bạo trắc che phủ.
Vừa qua một trận mưa lớn, một cơn mưa khác đã lại rình rập muốn trút xuống.
Đây là một đêm tối không trăng, cũng không sao.
Kỷ Ninh hôn đến ôn nhu, lại mang theo mùi máu tanh nồng đậm.
Mùi máu tanh này quanh quẩn bên chóp mũi hai người, đuổi đi không được, cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ giác quan của Kỷ Ninh.
Hô hấp của hắn ngày càng nặng, tại vũng bùn ướt lạnh trên mặt đất, hắn vậy mà tựa như đang phiêu bồng trên đám mây Thiên đường.
Phải, chỉ cần cùng y ở một chỗ...!Nơi nào không phải Thiên đường?
Hắn liếʍ ɭáρ môi Bạch Thanh Nhan, không ngừng thở dốc, hơi thở của hắn cũng nóng bỏng như vậy.
"Không, thả ta ra...!Cút đi!"
[Lược]
"Thanh Nhan..."
Hắn ôm Bạch Thanh Nhan thật chặt, nhẹ giọng ghé vào bên tai y đặt một nụ hôn.
Rừng rậm buổi đêm, khắp chốn trơn ướt rét lạnh, quanh thân hai người lại nóng bỏng.
Kỷ Ninh gọi Bạch Thanh Nhan vài tiếng, nhưng Bạch Thanh Nhan nghiêng đầu, cứ như vậy nằm trên mặt đất, một chút phản ứng cũng không có.
Nếu không phải lông mi của y còn khe khẽ run rẩy, nhìn qua thật giống như một đoạn cây khô, không còn sự sống.
"Đi thôi.
Ta đưa ngươi trở về..."
Kỷ Ninh ôm ngang người Bạch Thanh Nhan, hai cánh tay Bạch Thanh Nhan liền cứ như vậy buông thõng bên người.
Y không nhúc nhích, mặc cho Kỷ Ninh ôm y, hướng lên núi mà đi.
Ý thức Bạch Thanh Nhan mênh mang mờ mịt.
Kỷ Ninh đặt y lên giường, y nằm giữa vũng nước bùn hòa với nước mưa thấm ra, ướt đẫm, cũng lạnh thấu.
Kỷ Ninh dùng chăn đệm khô ráo mềm mại bao lấy y, y cũng chỉ lẳng lặng nằm.
Thẳng cho đến khi Kỷ Ninh ôm ngang y lên, đặt vào bồn tắm.
Nước tắm ấm áp đem toàn bộ thân thể y ngâm ở bên trong.
Kỷ Ninh cũng bước vào bồn tắm, quỳ gối bên chân y, từng chút đem y tắm rửa sạch sẽ.
Bàn tay Kỷ Ninh vuốt tóc y, trượt qua mái tóc dài.
Kỷ Ninh nhẹ nhàng lau đi bùn nhão trên mặt y, giúp y xử lý những vết thương nhỏ xíu do cành cây làm xước.
Bạch Thanh Nhan mặc cho hắn chà xát, hắn di chuyển, hắn ôm, thậm chí hắn khẽ hôn.
Y một mực không nhúc nhích, không nói một lời, tận cho tới lúc Kỷ Ninh chậm rãi từ bên tai y hôn xuống, từng chút một nhích xuống phía dưới, qua xương quai xanh, điểm tại bụng dưới, cuối cùng dừng lại bên trên xương mu*.
*Xương mu: Phần xương bên trên chỗ ấy.
Mụi người có thể search trên google cho dễ hình dung ạ, search hình giải phẫu cơ thể người thôi nha :".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...