quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.

Tư Đồ cười cười với Thư Nhã, tự nhiên lễ độ.

Sau đó hắn xem bản ghi chép thẩm vấn để bên cạnh, đột nhiên mở miệng nói, “Hôm ở bệnh viện, hình như tôi chưa nói cho cô biết tên của tôi.

Tôi là Tư Đồ, cô có thể gọi tôi như vậy.

Lúc nãy, cô nói với Lâm Diêu mình đứng trên sân thượng của ký túc xá, nghe thấy tiếng Vương Lệ Lệ gọi đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Ồ, để tôi xem, cô nghe thấy Vương Lệ Lệ nói “Gọi cấp cứu, có người bị tai nạn”, không đúng rồi, Thư Nhã.”

Không đúng? Tư Đồ này không xuất bài theo lẽ thường, hắn nói không đúng cái gì? Thư Nhã không đáp, chỉ nghi ngờ nhìn Tư Đồ.

Tư Đồ vừa lắc đầu vừa nói, “Lâm cảnh quan của chúng tôi đã đích thân đến trường của các cô, cũng lên sân thượng ký túc xá đó.

Còn có một người đứng ở cửa tây đặc biệt dùng sức hét lớn về phía cậu ấy, giọng của người anh em đó không tốt lắm, dùng hết sức bình sinh để hét, nhưng sao Lâm cảnh quan của chúng tôi không nghe thấy gì hết nhỉ? Thư Nhã, cô giải thích giúp tôi, vào buổi sáng Lương Tuyết xảy ra chuyện, cô làm sao nghe thấy tiếng của Vương Lệ Lệ?”

Thư Nhã ngẩn ra, thế nhưng lại mau chóng khôi phục thần thái bình tĩnh, giải thích, “Các anh chắc cũng nghĩ ra, vào mùa đông trường của chúng tôi rất vắng, sân trường cực kì yên tĩnh, lúc Lương Tuyết bị tai nạn nhất định sẽ vô cùng kinh hoảng, giọng lớn xuyên qua không gian yên tĩnh đương nhiên là có thể nghe thấy.

Thật ra tôi cũng không phải nghe rõ ràng, câu nói đó cũng là do tôi suy đoán thôi.”

Khóe miệng Tư Đồ hơi cong lên, trông qua rất giống nụ cười khinh miệt.

Hắn cầm lấy bút ghi âm của Lâm Diêu để lại, nhấn nút phát, để mọi người cùng nghe giọng nói của ông già.

“… Tôi không có để ý nên tiếp tục chạy, có thể khoảng hai ba phút sau, tôi nghe thấy có người la ‘Người đâu, xảy ra tai nạn, mau gọi cấp cứu’, tôi mới biết có chuyện xảy ra…”

Nhấn nút tạm ngừng, âm thanh liền dừng lại.

Sau đó Tư Đồ nói với Thư Nhã, “Đây là lời khai của ông lão, nhân chứng mục kích tại hiện trường nói.

Kì lạ là, sao lời ông ta nhớ lại, so với câu của cô không thiếu một chữ?”

Thư Nhã đảo mắt qua lại, sắc mặt có hơi tái xanh.

Cô trông như không dám ngẩng đầu nhìn Tư Đồ, vô tình hoặc cố ý tránh né ánh mắt cười như không cười của hắn.


Nhưng mà Thư Nhã vẫn chiến thắng sự hoảng loạn của chính mình, câu trả lời của cô là, “Vô tình trùng hợp đi, tôi khó có thể giải thích trường hợp này.

Nếu đây là bằng chứng các anh dùng để định tội tôi, thì đúng là đáng buồn.”

Cát Đông Minh ngồi xem cuộc chiến, cố gắng áp chế cơn tức trong bụng: Được lắm! Con nhỏ này miệng lưỡi gian xảo, sớm muộn gì cũng phải bắt cô nhận tội! Đừng tưởng Tư Đồ ra quân hết rồi, trò chơi thật sự còn chưa bắt đầu đâu.

Ôm tâm trạng như thế, Cát Đông Minh lén nhìn Tư Đồ, chỉ thấy hắn chẳng mấy để ý còn trông khá là chán chường.

Vô cùng tùy tiện dựa vào lưng ghế, hơi đong đưa lắc lắc, khiến cho người ta cảm thấy hắn đang cô cùng thả lỏng.

Hắn tìm tư liệu trong túi hồ sơ để trên bàn một hồi, lấy ra vài tấm hình và giấy bút, mấy tấm hình là ảnh chụp những nạn nhân của vụ án ngày 13.

Hắn đặt từng tấm trước mặt Thư Nhã, rồi lấy giấy bút viết xuống, “Đây là bảng giờ giấc tử vong của từng nạn nhân do pháp y tính ra, cô xem đi.”

Nam: Thời gian tử vong 2:00.

Nữ: Thời gian tử vong 2:30.

Nam: Thời gian tử vong 3:00.

Nam: Thời gian tử vong 3:30.

Nữ: Thời gian tử vong 4:00.

Thư Nhã xem bảng giờ xong, lại nghe Tư Đồ nói, “Trong cơ thể bọn họ phát hiện một số lượng lớn thuốc ngủ, Thư Nhã, khi chúng ta uống thuốc đến khi nó phát huy tác dụng, cần 40 đến 50 phút, cô tính thử, bọn họ sẽ đến hiện trường lúc mấy giờ?”

Nhìn Tư Đồ đẩy bút qua, Thư Nhã do dự một hồi mới cầm lên, viết xuống.

Tư Đồ căn bản không nhìn cô, châm thuốc lá nhàn nhã ngồi hút.

Hai cảnh sát phụ trách ngồi hai bên cũng không dễ dàng như Tư Đồ, nhìn chằm chằm vào bảng giờ giấc xem cô viết gì.

Nam: Thời gian tử vong 2:00, uống thuốc ngủ vào 1:10, đến hiện trường lúc 1:00.

Nữ: Thời gian tử vong 2:30, uống thuốc ngủ vào 1:40, đến hiện trường lúc 1:30.

Nam: Thời gian tử vong 3:00, uống thuốc ngủ vào 2:10, đến hiện trường lúc 2:00.

Nam: Thời gian tử vong 3:30, uống thuốc ngủ vào 2:40, đến hiện trường lúc 2:30.


Nữ: Thời gian tử vong 4:00, uống thuốc ngủ vào 3:10, đến hiện trường lúc 3:00.

Thư Nhã viết xong, đẩy tờ giấy qua chỗ Tư Đồ, nói, “Thời gian theo thứ tự như thế này.”

Tư Đồ nhìn một chút, hỏi, “Dựa theo phép tính này của cô, sẽ có chuyện đó.”

“Tôi cũng không phải kẻ ngốc, một phép tính đơn giản lại sẽ tính sai.

Tôi biết vấn đề anh nói là gì, thời gian tử vong của người trước lại trùng với thời gian người kế tiếp đến hiện trường.

Nhưng mà tôi chỉ là một sinh viên, không phải cảnh sát, chuyện này mấy anh phải giải quyết chứ.”

Tư Đồ không để ý đến lời của cô, chỉ vào thời gian trên giấy, “Tại sao cô lại ghi thời gian đến hiện trường và uống thuốc cách nhau 10 phút?”

Thư Nhã vô cùng không nhịn nổi, trợn mắt thở dài, “Anh làm cảnh sát kiểu gì vậy? Nạn nhân đến hiện trường liền uống thuốc ngủ? Bọn họ chắc chắn sẽ nói chuyện với hung thủ, ít nhất cũng cần 10 phút chứ?”

“Ý của cô là, hung thủ dụ nạn nhân uống thuốc ngủ?”

“Nếu không thì anh nghĩ sẽ làm gì? Bọn họ đều có khả năng suy nghĩ của người bình thường, không thể nào nửa đêm tới hiện trường gặp hung thủ, lập tức ngu ngơ uống cái loại nước không rõ nguồn gốc.

Đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ không uống, vậy chắc chắn là hung thủ lừa bọn họ uống thuốc ngủ, sau đó dùng dây thừng trói lại rồi đóng đinh vào đầu.”

Lúc này chợt nghe Cát Đông Minh nói, “Trăm ngàn chỗ hở.”

Thư Nhã trừng mắt với Cát Đông Minh, lớn tiếng nói, “Anh nói vậy là có ý gì? Cái gì là trăm ngàn chỗ hở? Thời gian tử vong còn có thời gian hiệu lực của thuốc ngủ cũng là các anh cho tôi, tôi tính xong còn nói trăm ngàn chỗ hở? Vậy mấy anh tính cho tôi đi.”

Tư Đồ cười lơ đễnh, “Cô có suy nghĩ nhạy bén, ăn khớp cao, trong số con gái rất ít gặp.

Tôi không nghĩ tới ngay cả chuyện nạn nhân tới hiện trường xong nói chuyện với hung thủ 10 phút, cô cũng tính ra, không tệ, không tệ.”

Thư Nhã không để mình bị xoay vòng vòng, lạnh lừng hừ một tiếng.

Nhưng sau đó Tư Đồ còn nói, “Tư duy của cô tốt như vậy, vừa nãy cô nói hung thủ gây hôn mê xong liền trói nạn nhân lại, tại sao cô không tính thời gian trói?”

Thư Nhã trấn định nhìn Tư Đồ, không nhúc nhích, không biết cô sẽ trả lời thế nào đây.


Cát Đông Minh không ngờ đầu óc của cô gái này lại thông minh như thế, đáng tiếc vẫn không đấu lại Tư Đồ, thậm chí cái bẫy dưới chân cũng không phát hiện.

Mà Thư Nhã đối mặt với câu hỏi này, lại cười khinh thường, “Tôi tuy tư duy tốt, nhưng không có nghĩa là có thể tính ra toàn bộ quá trình giết người của hung thủ.

Nếu tôi có khả năng này thì đã đi học trường cảnh sát rồi.”

Tư Đồ gật đầu, biểu thị tán thành với cô.

Nhưng xoay đầu đổi chủ đề, “Thư Nhã, cô nghe ai bàn về vụ mưu sát ngày 13 à?”

“Đương nhiên có nghe.

Cả trường ai cũng nói, nói bọn họ chết rất thảm, còn có chuyện Tập Đông Bình nhảy lầu.”

“À, ra thế.

Vậy tự cô xem bảng giờ này, nếu căn cứ theo lời cô nói người chết sau khi tới hiện trường sẽ nói chuyện với hung thủ 10 phút, người thứ hai đến hiện trường là 2:30, nói chuyện với hung thủ mất 10 phút, cũng chính là 2:40.

Nhưng theo cô tính người thứ nhất chết lúc 2:00, chẳng lẽ hai người chết cùng ở chung một phòng với hung thủ? Người thứ nhất đã bị hôn mê, người thứ hai đến nhìn thấy chẳng lẽ không có phản ứng gì? Nhóm nạn nhân đã bị giết đi đâu rồi?”

“Chịu, chuyện này tự các anh tính đi chứ, hỏi tôi làm gì?”

“Cũng vì không rõ nên mới hỏi cô.”

“Tại sao lại là tôi?”

“Bởi vì cô không có bằng chứng ngoại phạm, còn có liên quan tới vụ án.”

“Tôi đã nói rồi, tối hôm đó tôi ở cùng Chung Giai Nam.”

“Các cô đều là người có liên quan đến vụ án, không thể làm chứng cho nhau.”

“Trời ơi, các người đúng là một lũ ngu! Trong tòa nhà có nhiều phòng học, hung thủ hẹn từng nạn nhân, người đã bất tỉnh trước đó thì kéo qua phòng khác giết.

Chuyện đơn giản như vậy, có gì không rõ?”

Thư Nhã vội vàng nói xong, trong phòng thẩm vấn liền trở nên im lặng.

Thư Nhã tức tới hít thở không thông, trừng từng người đàn ông một trong phòng.

Haha, Tư Đồ đột nhiên bật cười.

“Anh cười cái gì?” Thư Nhã hỏi.

Tư Đồ không trả lời, vươn tay kéo tay áo lên, để lộ chiếc đồng hồ tinh xảo.


Dưới ánh mắt vô cùng khinh bỉ của Cát Đông Minh, hắn đắc ý nói, “Đây là vật tùy thân của tôi, song phi nhị đại, không tệ ha?”

Trong lòng Cát Đông Minh hò hét: Tôi lạy cậu, ai xách cái thằng này đem đi chôn sống giùm tui đi trời!

Thư Nhã hoàn toàn bị Tư Đồ làm hồ đồ, cô nhìn chiếc đồng hồ nói rất thẳng thắn, “Tên thật khó nghe.”

“Hả? Sao lại vậy? Tôi rất thích, nó còn cái tên khác là đôi chim liền cánh, tên này hay ha.

Chức năng đầy đủ, còn có thể ghi âm nữa, không tin cô nghe thử.” Nói xong, không biết hắn nhấn cái gì bên hông đồng hồ, giọng của Thư Nhã đột nhiên vang lên.

“… Đổi lại là tôi, tôi cũng không uống, vậy chắc chắn là hung thủ lừa bọn họ uống thuốc ngủ, sau đó dùng dây thừng trói lại rồi đóng đinh vào đầu họ…”

Tư Đồ bấm dừng, dáng cười quỷ quái, “Tôi nghĩ thế nào cũng không thông, tại sao người trước còn chưa chết, người thứ hai đã uống thuốc ngủ xong, cô nói thử, tại sao người kế lại không nghe thấy tiếng đóng đinh?”

Thư Nhã thật sự tức điên lên! Cô vỗ bàn, chỉ vào Tư Đồ nói, “Chút chuyện này người có đầu óc cũng có thể nghĩ ra, năm người, năm người có thể bị một người giết sao? Hung thủ chắc chắn còn đồng bọn chứ? Một hai người, thậm chí là ba bốn người, cũng không có gì kì lạ.

Tôi lấy một ví dụ, đã nói thời gian tử vong của Vu Ba là 2:30 sáng, thời gian cô ta đến hiện trường là 1:30.

Thời điểm đó thầy Hoa đang bị một người trong số hung thủ kèm cặp, không dám la không dám nhúc nhích, Vu Ba đương nhiên không nghe thấy gì.

Chờ cô ta uống thuốc ngủ rồi, thầy Hoa đã hôn mê.

Anh có thường thức không vậy? Anh có phải cảnh sát không? Thầy Hoa đã hơn 50 tuổi, anh cho là thầy cần tới 40-50 phút để hôn mê sao?”

Tư Đồ chậm rãi vỗ tay, khiến Thư Nhã cảm thấy vô cùng, vô cùng có vấn đề, không đợi cô nghĩ lại mình có tính sai không, chợt nghe Tư Đồ nói, “Có hai vấn đề.

Thứ nhất, chuyện cái đinh và người chết bị trói, làm sao cô biết?”

“Đương nhiên là Hà Văn nói cho tôi biết.”

“Thứ hai, làm sao cô biết thứ tự chết của nạn nhân?”

“Tôi…”

Lúc sắc mặt của Thư Nhã trở nên tái nhợt, Tư Đồ đột nhiên lạnh mặt nói với cô, “Bảng thời gian tôi cho cô, chỉ ghi nam và nữ, không viết tên, làm sao cô biết thầy Hoa chết trước rồi tới Vu Ba? Cho dù cô đoán bừa một người, thì hai người cũng không thể nào đoán bừa mà trùng hợp được!

Còn nữa, trên thực tế, Hà Văn và Địch Tử Hi chỉ phát hiện thi thể, bọn họ căn bản không hề biết nạn nhân bị đóng đinh vào đầu, tôi ngược lại muốn hỏi cô, những lời này là cô nghe ai nói? Thời gian, địa điểm, tên tuổi, cô phải nói rõ từng cái một cho tôi biết, chúng tôi không sợ phiền, nhất định sẽ đi tìm người để xác minh!”

Thư Nhã mở to mắt, môi run rẩy không thể nói ra một lời.

Mà Cát Đông Minh nãy giờ vẫn ngồi nhìn cô bị rơi vào cái bẫy của Tư Đồ, giờ phút này lên tiếng, “Cô cho là Tư Đồ muốn tính thời gian nạn nhân đến hiện trường và thời gian tử vong của họ với cô à? Cô gái, hình như cô đánh giá mình cao quá rồi.”

Hết chương 38.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui