Phiên ngoại 1: Thần quái thiên chi ô long cẩu huyết xuất trận!
Lúc này, trong một căn phòng, Địch Tử Hi đẩy Liêu Giang Vũ đang xin lỗi ỉ ôi ra, chả buồn lên tiếng, Liêu Giang Vũ dùng hết lời ngon tiếng ngọt cũng không được.
“Anh nói thế nào em mới hiểu? Không phải anh không muốn mà là anh không làm được! Tử Hi à, cho dù anh từng là hòa thượng, cũng chỉ là một thầy tu theo võ thôi, chuyện đọc kinh niệm Phật anh chưa từng làm.
Kinh văn khi nãy anh đọc anh cũng không nhớ hết, em tức cái gì? Má, em nói đi!”
“Em nói cái gì nữa đây? Tự anh nói lúc vào trạng thái rồi mới biết là Tiểu Đường ca, em còn không biết lúc đó tình hình như thế nào nữa.
Coi như anh thân bất do kỷ, nhưng tưởng tượng đến chuyện anh làm như vậy, khiến em rất khó chịu! Em không muốn nói nữa, tối nay em ra sô pha ngủ.”
Điều này khiến Liêu Giang Vũ trở nên cấp bách, bởi người ta có câu tú tài gặp binh lính là vậy, trên đời này cũng có tú tài không nói đạo lý mà.
Xem ra muốn thuyết phục người ta ở mặt đạo lý là điều không thể, thẳng thắn trực tiếp đi!
Nghĩ tới đây, Liêu Giang Vũ nắm tay Địch Tử Hi kéo lại, đè lên giường.
“Anh, anh muốn làm gì?!” Địch Tử Hi tức giận.
“Xem ra mức độ hiểu thông của chúng ta còn chưa đủ.” Kéo áo Địch Tử Hi lên, Liêu Giang Vũ hung hăn hôn môi hắn.
Hành vi gần giống như bạo lực, khiến Địch Tử Hi vô cùng phản cảm.
Chỗ bị nắm truyền tới cảm giác đau đớn, người này chính là Liêu Giang Vũ ngày thường dịu dàng săn sóc sao? Địch Tử Hi nhất thời bị suy nghĩ này hù dọa, bất chấp mọi thứ, hắn dùng sức đẩy đối phương ra.
“Anh, anh không phải Giang Vũ ca.” Địch Tử Hi thuận tay cầm đèn bàn lên làm vũ khí.
“Tử Hi, em, em làm sao vậy? Đừng phá, anh chính là anh.”
“Không, Giang Vũ ca không đối xử với em như vậy.
Ra ngoài, lập tức ra ngoài!”
Địch Tử Hi không chỉ căng thẳng mà còn kích động, bàn tay nắm đèn bàn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, khiến Liêu Giang Vũ sợ hãi.
“Được được được, anh ra ngoài, em bình tĩnh lại đi.”
“Mau đi!”
Vì thế, Liêu Giang Vũ bị Địch Tử Hi đuổi khỏi phòng.
Đứng trong hành lang, lúc Liêu Giang Vũ cảm giác mình không có chỗ giải tỏa sự oan ức, thì hắn nghe tiếng đập đồ trong phòng Lâm Diêu, còn có tiếng Lâm Diêu la hét với Tư Đồ.
Không đợi hắn nghe cho rõ thì trên lầu vang lên tiếng động từ phòng Diệp Từ.
Ngay lúc này ở phòng Diệp Từ là sự đọ sức thực lực vô cùng chênh lệch! Đường Sóc bay lên đạp vào ngực Diệp Từ, kết quả bị bắt cổ chân.
Nhưng mà, Đường Sóc không phải động vật nhỏ trước đây, dù sao tiếp nhận huấn luyện địa ngục hai tháng, dầu gì thân thủ cũng có tiến bộ.
Cho nên, một giây bị Diệp Từ nắm, tay hắn chống xuống đầu giường mượn lực, cả người bay lên không, chân còn lại đá mạnh vào cánh tay của Diệp Từ!
“Tiểu Đường, em dừng lại đi, nghe anh giải thích!”. Đam Mỹ Trọng Sinh
Thấy Diệp Từ tránh thoát công kích của mình, Đường Sóc thở phì phò nói, “Không nghe! Tôi biết anh lâu như vậy, chỉ nghe anh khen Lâm ca thôi, anh đã sớm thương thầm trộm nhớ người ta rồi chứ gì!” Nói xong là xuất chiêu.
Điều này khiến Diệp Từ nổi giận! Muốn ra chiêu đàng hoàng thì sợ Đường Sóc bị thương, nhưng ẩn núp như thế này không phải cách.
Diệp Từ nổi nóng, phóng một cái vọt tới trước mặt Đường Sóc, cầm nắm tay hắn, mũi chạm mũi, cực kì nghiêm túc nói, “Em quậy đủ chưa?”
Hai tay của Đường Sóc bị giữ chặt, thân thể cách quá gần cũng không thể làm được gì, Đường Sóc nổi giận! Giơ chân lên giẫm thật mạnh vào bàn chân Diệp Từ, bên ngoài chỉ nghe — Ui da!
Thừa dịp Diệp Từ bị đau không phản kích được, Đường Sóc đẩy một phát, đánh người văng khỏi phòng, sau đó đóng cửa một cái rầm! Diệp Từ bị nhốt bên ngoài, cấp bách đến hét lên, “Mở cửa ra, Tiểu Đường, mở cửa!”
Liêu Giang Vũ đang định lên lầu hỏi thăm Đường Sóc và Diệp Từ, thì hắn nhìn thấy cửa phòng Y Thiếu An và Tả Khôn bật mở, Tả Khôn bị Y Thiếu An đạp ra ngoài! Nếu không nhờ hắn nhanh tay đỡ, thì chắc Tả Khôn bị đá văng xuống cầu thang rồi.
Cũng không biết ai cứu mình, Tả Khôn đứng dậy chạy tới trước cửa phòng la lên, “Em bị điên hả? Sao anh có thể làm gì Tử Hi được? Nó là người của hòa thượng, đầu óc anh có vấn đề anh cũng không động tới nó nữa! Mẹ nó, An nhi, mở cửa ra!”
Lúc này từ trong phòng truyền ra giọng nói vô cùng căm tức của Y Thiếu An, “Tử Hi giống y chang em hồi năm sáu năm trước, anh dám nói mình không có suy nghĩ gì với Tử Hi không? Tả Khôn, cút càng xa càng tốt cho tôi!”
Thì ra không chỉ có mình mình bị đuổi, Liêu Giang Vũ còn có tâm trạng khóc mướn.
Mà lúc Tả Khôn đang dùng sức gõ cửa, thì cửa phòng Lâm Diêu bật mở, Tư Đồ nắm tay Lâm Diêu, hai người giằng co cãi nhau.
“Sao em không nói lý gì hết vậy, anh nói bao nhiêu lần rồi! Đó là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!” Tư Đồ giữ chặt cửa, gương mặt đỏ bừng.
“Ngoài ý muốn cái con khỉ! Mẹ nó lúc ở hồ Cầm Tâm anh có ý với Thiếu An, đừng tưởng là tôi không nhìn thấy?!”
“Anh sao có thể có ý gì với Thiếu An được, lúc đó là vì phá án! Cho dù anh thiệt sự có ý nghĩ xấu gì với người khác, thì cũng tại lúc đó em không cho anh đụng, nghẹn quá mới vậy thôi!”
“Anh đi chết đi!”
Lâm Diêu đánh một quyền vào mặt Tư Đồ, sau đó đóng cửa khóa lại.
Ba người đứng trong hành lang, nhìn thấy Diệp Từ mang cục tức đi xuống, mọi người nhìn nhau, haiz…
Dưới phòng ăn lầu một, bốn người đàn ông tụ lại với nhau, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cách, rõ ràng thứ dơ bẩn đã bị đuổi đi rồi, sao lại bị quậy tới mức này chứ?
“Tôi nói nè Diệp Từ, anh mau đi lo cái đống dưới tầng hầm đi.”
“Má, quỷ háo sắc cậu đang cởi qu@n đánh rắm đó hả! Giờ có trấn tà cũng có làm được mẹ gì đâu!” Liêu Giang Vũ liếc mắt.
“Vậy làm sao bây giờ? Lúc đó anh niệm gì vậy? Cái thứ trên người Tiểu Đường là sao?”
“Tôi nào biết.
Tôi vốn chưa từng niệm chú Đại Minh, tới nơi mới cuống lên ôm chân Phật, không có một chút pháp lực nào.
Có thể đuổi thứ dơ bẩn khỏi người Tiểu Đường, cả tôi cũng giật mình.
Khi đó tôi chỉ sợ mình không giữ được mới đọc kinh tĩnh tâm.
Tôi đoán… thứ kia đã đi rồi.”
Nghe Liêu Giang Vũ nói xong, Diệp Từ cũng bình tĩnh lại, “Theo lý mà nói, Tiểu Đường và Lâm Diêu đều là cảnh sát, sát khí của cảnh sát rất nặng, thứ đó rất kiêng kỵ.
Nếu chúng nó có thể bám vào thân thể Tiểu Đường và Lâm Diêu, chứng tỏ đạo hạnh không hề thấp.
Nhưng mà, kinh văn của Giang Vũ không hề có pháp lực để đuổi chúng nó đi, nói rõ chúng không có ác ý, chỉ muốn đùa giỡn với chúng ta thôi.
Giang Vũ nói chúng đi rồi, ở điềm này thì tôi đồng ý.
Căn nhà này tôi xây theo phong thủy, trong ngoài đều có thứ trấn tà, chúng nó ở lại sẽ vô cùng khó chịu.”
Tư Đồ lười nghe mấy cái đạo lý này, nói thật, hắn không sợ bị thần quỷ đùa giỡn, điều duy nhất khiến hắn nổi giận, chính là Lâm Diêu đuổi hắn ra khỏi phòng.
“Bớt nói mấy cái này đi.
Nếu không có ác ý thì tại sao chúng ta bị đuổi ra đây ngồi chứ?”
“Chúng ta phải bình tĩnh, đi nói chuyện với bọn họ.” Diệp Từ đưa ra kiến nghị.
“Bây giờ không phải chúng ta không bình tĩnh, mà là bọn họ mới không bình tĩnh!” Tả Khôn ôm đầu, đau khổ nói.
Đang nói đến đây, thì thấy Lâm Diêu và Y Thiếu An xách balo xuống, sau đó là Đường Sóc cũng mang túi xách xuống lầu, cuối cùng là Địch Tử Hi ôm đồ đạc ra khỏi phòng.
“Mấy người từ từ gây, tôi đi về.” Lâm Diêu không để ý tới ánh mắt lo lắng của Tư Đồ, lạnh lùng tới cực điểm.
“Mấy người có phải thương lượng với nhau trước rồi không?” Liêu Giang Vũ không hiểu, sao tự dưng cả bốn người đều muốn đi.
“Đứng lại!” Diệp Từ giữ Đường Sóc đang muốn về nhà ba mẹ lại, “Tại sao em không nghe anh nói, sao anh có thể có cái gì với Lâm Diêu được.
Bao nhiêu chuyện xảy ra, bộ tình cảm của anh dành cho em còn chưa đủ để em tin tưởng sao? Em còn tiếp tục hồ đồ nữa, là cố tình gây sự!”
“Tôi tức! Đừng lôi kéo, buông ra!” Đường Sóc không thoát được Diệp Từ, đẩy qua kéo lại.
Tư Đồ cũng vội vàng ngăn cản lối đi của Lâm Diêu, “Sinh tử ngay trước mặt, chúng ta còn không xa rời, sao em lại hiểu lầm anh có chuyện với người khác được?”
“An nhi, cho dù Tử Hi có giống em ngày xưa tới đâu, nhưng trong lòng anh chỉ có một mình An nhi thôi.
Em đừng quên chúng ta đã kết hôn rồi.”
“Tử Hi, lúc nãy là anh sai, anh làm em sợ.
Nhưng anh chắc chắn là anh mà! Đi, chúng ta về phòng nói rõ ràng.” Liêu Giang Vũ là người cuối cùng nói xin lỗi đột nhiên nghĩ tới cái gì, lôi kéo Địch Tử Hi mang khuôn mặt oan ức lên lầu, đối phương đương nhiên không chịu.
“Giang Vũ ca, em cũng không biết mình bị làm sao, nhưng nghĩ tới là thấy giận.
Nhìn đâu cũng bực mình, thấy anh càng khó kiềm chế hơn, em cũng thấy mình hơi quá đáng, nhưng mà… Chúng ta tạm thời không nói chuyện được không, để em yên tĩnh vài ngày.”
“Má, em còn biết xử oan anh! Hôm nay không phải tại em.” Nói xong vác đối phương lên vai, vừa đi lên lầu vừa nói, “Một mình em cũng biết mình để tâm chuyện vụn vặt, không phải nghi ngờ anh bị chiếm xác sao, về phòng xác nhận đi!”
“Giang Vũ ca, thả em xuống!” Trong lúc cãi nhau, Địch Tử Hi đã bị vác về phòng xác minh coi có phải người thật không.
Liêu Giang Vũ làm gương cho mọi người, Tả Khôn giật túi của Y Thiếu An ném xuống đất, ôm ngang người hắn vác lên lầu.
“Tả Khôn, anh làm gì vậy?!”
“Một lần nữa xác nhận quyền của mình.”
Nghe Địch Tử Hi nói lúc nãy, Lâm Diêu cũng không biết tại sao mình không phát ti3t được cơn tức.
Giống như Địch Tử Hi nói, chẳng thể hiểu bản thân bị làm sao, chỉ là rất tức giận, nhìn thấy Tư Đồ là nghĩ tới vô số chuyện vụn vặt không đáng.
Cũng ít nhiều thấy Tư Đồ bị oan, nhưng vẫn không giải được cơn tức trong lòng, nhìn Địch Tử Hi và Y Thiếu An bị mang về phòng, hắn liền nhìn chằm chằm Tư Đồ, trong lòng nghĩ, anh dám làm thế với tôi, tôi sẽ giết anh liền.
Tư Đồ cười hì hì, ôm hông Lâm Diêu đi về phía cầu thang.
“Đm, anh bị đánh chưa đủ phải không?”
“Chờ về lãnh địa rồi em muốn đánh sao cũng được~” Nói xong, còn lén nhéo hông Lâm Diêu một cái, bắt đầu xác nhận lãnh địa.
Khách khứa đều tự về phòng hết rồi, chỉ còn Đường Sóc vẫn mãi không chịu đi cùng Diệp Từ, Diệp Từ kéo mạnh đối phương vào lòng, “Có phải anh cưng chiều em quá rồi đúng không, cáu kỉnh cũng phải có chừng mực.
Anh vẫn còn nhớ chuyện em bị thương nên không dám đụng, giờ xem ra là em dục cầu bất mãn.” Nói xong, ôm Đường Sóc vác lên lầu, còn nói, “Em nghi ngờ chuyện gì cũng được, lại dám nghĩ anh có ý đồ với người khác, anh thấy em chịu cực chưa đủ, vẫn còn muốn lăn thêm mấy lần.
Anh nói cho em biết, lúc nên chiều em anh sẽ chiều hết, còn lúc phải dạy dỗ thì anh không nương tay.”
Nhất định phải thanh minh, đối với Diệp Từ toát ra vẻ khí phách bức người, Đường Sóc không thể chống cự, chỉ có thể như động vật nhỏ xù lông trừng mắt nhìn hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn, từ tối nay tới trưa mai, em đừng hòng xuống giường.
Tiểu Đường, anh cũng nên cho em một kỷ niệm dài mới được.”
Nửa tiếng sau là mặt trời mọc, trên nóc nhà có hai tia sáng quấn quýt nhau, một cái màu xanh lá, một cái màu xanh dương, chậm rãi bay vào vũ trụ — Biến mất giữa tờ mờ sáng.
Bốn đôi tình nhân bị trêu chọc, sau khi về phòng rốt cuộc đã làm gì? Chỉ có thể hiểu ngầm, không thể truyền ra ngoài nha ~
Kết.
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...