Phiên ngoại 1: Thần quái thiên chi ô long cẩu huyết xuất trận!
Trời ơi, hiểu lầm rồi! Tư Đồ luống cuống tìm quần áo mặc vào, “Phòng này của tôi và Tiểu Diêu mà, sao anh vào đây được?”
“Phòng này của tôi và Tiểu Tả mà, cậu nhìn xung quanh đi, đồ của chúng tôi đều ở đây.”
Tư Đồ nhìn lướt qua căn phòng, quả nhiên thấy đồ đạc của Y Thiếu An và Tả Khôn, chẳng lẽ là mình đi nhầm? Nếu để Tiểu Diêu biết, không chết thì cũng bị lột da.
Mặc áo thun vào, Tư Đồ vọt xuống giường, vô cùng nghiêm túc nói, “Giữ bí mật nha, anh đừng bao giờ nói với Tiểu Diêu đó.”
Y Thiếu An làm gì có tâm tư lịnh ngộ cảm giác sợ hãi của Tư Đồ, hắn vội vã hỏi, “Khoan nói cái này, Tiểu Tả đâu?”
“Đúng ha, hắn đi chung với tôi lên lầu, sao lâu vậy rồi còn chưa vào? Có khi nào đi nhầm phòng không?” Lời này vừa nói xong, chợt nghe ngoài hành lang có tiếng gào của Địch Tử Hi.
“Giang Vũ ca, Giang Vũ ca, anh chạy đi đâu rồi? Giang Vũ ca!”
Y Thiếu An nhảy xuống, lấy áo tắm khoác vào chạy ra ngoài, Tư Đồ cũng đi theo.
Trong hành lang, Địch Tử Hi quần áo xốc xếch chạy ra hành lang hô to, Tả Khôn vừa kéo quần vừa chạy ra khỏi phòng, “Trời ơi em nói nhỏ thôi, anh đi nhầm phòng, đừng…” Tả Khôn vừa xanh mặt vừa đổ mồ hôi lạnh, đang muốn giải thích rõ ràng với Địch Tử Hi, thì nhìn thấy Y Thiếu An chạy ra từ phòng bên cạnh, tim gan phèo phổi gì cũng run rẩy.
Hắn nuốt nước miếng, thử nói, “An nhi, à ờ, anh anh anh…” Lời còn chưa thành ý, liền phát hiện có một giống đực đi theo Y Thiếu An chạy ra từ phòng bọn họ, dáng vẻ đó thật sự đáng cmn giận! Tả Khôn cũng không đoái hoài tới chuyện giải thích với Y Thiếu An, chỉ vào Tư Đồ mắng, “Tư Đồ, cmn tại sao cậu lại đi ra từ phòng tôi?!”
“La cái quần què! Cũng giống anh đi lộn phòng thôi làm gì dữ vậy!”
Vào nhầm phòng? Giống như mình? Tả Khôn liếc mắt quan sát Tư Đồ, rồi nhìn Y Thiếu An.
Nguy hiểm vô cùng, hắn thấy lấp ló trong áo tắm của Y Thiếu An là hai điểm đỏ hồng, đôi chân trắng hồng, Tả Khôn nổi giận, “Tư Đồ, tôi sẽ chửi cho cậu chết!”
“Cút! Tìm hòa thượng trước đi.” Tư Đồ hung hăng trừng mắt nhìn Tả Khôn, lúc này trong lòng hắn chỉ lo cho Lâm Diêu! Không cần hỏi, Liêu Giang Vũ nhất định vào phòng của Lâm Diêu rồi, Tư Đồ vội vàng chạy tới phòng mình, đẩy cửa vào.
Sau đó hắn thấy…
Ba người theo sát Tư Đồ trong nháy mắt nhìn thấy tất cả, điều này thật sự quá khó để tiếp nhận rồi.
Tư Đồ nổi gân xanh, “Diệp Từ, anh cút xuống cho tôi!”
Lâm Diêu nằm trên giường ở trần, phía dưới mặc quần ngủ, đang trợn to mắt nhìn Diệp Từ, mà Diệp Từ thì đang quỳ gối đè phía trên, cầm hai tay Lâm Diêu kéo l3n đỉnh đầu, nhìn thế nào cũng thấy sắp sửa c**ng bức người ta.
“Mau tới giúp, hắn không phải Lâm Diêu!” Diệp Từ đổ mồ hôi đầy đầu, hét ra phía cửa.
Tư Đồ nhất thời mông lung.
“Diệp Từ, anh muốn chết đúng không, buông ra!” Lâm Diêu đá một cước lên ót Diệp Từ, đối phương lách mình tránh thoát, rốt cuộc cũng không giữ được.
Lâm Diêu nhân cơ hội đứng dậy đá một cước.
“Tất cả dừng lại cho tôi!” Tư Đồ hiểu rõ, Diệp Từ không có khả năng làm chuyện xâm phạm Lâm Diêu, hơn nữa mọi người đều đi nhầm phòng, nhất định là có chuyện kì lạ xảy ra.
Vì vậy lập tức giải quyết hai người này trước, “Đi xem Tiểu Đường trước đi, Giang Vũ còn chưa xuất hiện.”
Diêp Từ sửng sốt, lập tức đẩy Tư Đồ chạy ra ngoài.
Mọi người chạy lên lầu ba, Diệp Từ là người đầu tiên mở cửa.
Nhìn thấy Liêu Giang Vũ ngồi xếp bằng dưới đất, tay cầm chuỗi hạt, miệng lẩm bẩm, mà Đường Sóc lại ôm hắn, vành tai và tóc mai chạm nhau.
Địch Tử Hi muốn chạy tới, Diệp Từ bắt hắn ngăn lại, “Đừng nhúc nhích, Giang Vũ đang đọc kinh.
Tiểu Đường bị nhập rồi, chúng ta bây giờ ai cũng không được tới gần.
Tư Đồ, giữ chặt Lâm Diêu.”
Mọi người đổ mồ hôi lạnh, Tư Đồ ôm Lâm Diêu vào lòng, nghe Liêu Giang Vũ đọc kinh, “Bồ Tát, Kim Cang, thần hộ pháp từ lực gia bị, tiêu tan nghiệp chướng…”
Trong mắt mọi người, Đường Sóc như yêu ma, quấn quanh Liêu Giang Vũ như rắn không xương, tay thò vào trong áo hắn, khiến lòng Địch Tử Hi đau như cắt.
“Giang Vũ ca.”
Nghe thấy tiếng gọi của Địch Tử Hi, Liêu Giang Vũ mở mắt, đổi tay, đọc sáu chữ, “Án ma ni bát mê hồng!”
Ngay lúc đó, Tiểu Đường trông như cực kì bi oán nhìn Liêu Giang Vũ, buông tay ngã xuống.
“Tiểu Đường!”
“Giang Vũ ca!”
Hai người chạy tới, đều đỡ người yêu của mình.
Liêu Giang Vũ toàn thân ướt đẫm, sắc mặt xanh xao, mà Đường Sóc thì xám ngát, nhắm chặt hai mắt.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tả Khôn không chịu nổi, bắt đầu đặt câu hỏi.
“Nghiệp chướng!” Liêu Giang Vũ thở phì phò.
Sau đó hắn xoay đầu nhìn Lâm Diêu, tiếp tục nói, “Thứ trên người Lâm Diêu đi rồi.
Mấy người không cần nhìn tôi, trên cơ bản tôi không có pháp lực, có thể đánh đuổi nó là cực hạn của tôi rồi.”
“Ý cậu là… chỗ này có thứ không sạch sẽ?” Y Thiếu An thấp thỏm hỏi, theo bản năng lùi về phía Tả Khôn.
Liêu Giang Vũ gần như dựa vào người Địch Tử Hi, có thể thấy hắn tiêu hao một số lớn thể lực và tinh lực, hắn nói, “Diệp Từ, hiện tại Tiểu Đường không sao, chờ nó tỉnh dậy cho uống đồ nóng là được, bây giờ mọi người nói chuyện đi.”
Tư Đồ đứng mũi sào, nói, “Tôi nói về mình trước đi.
Tôi lên lầu trở về phòng mình, nhưng lúc vào trong thì thấy Thiếu An.
Sau đó nghe tiếng Tử Hi hét ngoài hành lang, rồi nhìn thấy Tả Khôn.”
“Tôi và Tư Đồ giống nhau, rõ ràng là tôi về phòng của An nhi, nhưng không hiểu sao lại vào trúng phòng Tử Hi.”
Lâm Diêu âm trầm nói, “Tôi khác bọn họ.
Tôi về phòng rồi thì đi tắm, có thể do nước nóng quá nên đầu óc choáng váng, nên tôi đi ngủ.
Không nghĩ tới mở mắt ra lại thấy Diệp Từ đè lên người mình.”
“Lâm Diêu, cậu vốn không ngủ.
Lúc tôi phát hiện ra cậu, cậu đang đứng ở cầu thang nắm tay vịn, thấy tôi là nhào tới…”
“Sao không nói tiếp đi?” Liêu Giang Vũ nhìn sắc mặt lúng túng của Diệp Từ, liền truy hỏi y như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hắn nghĩ thầm, hừ, tại sao chỉ có Diệp Từ không bị gì, phải kéo hắn chết chùm.
Hòa thượng thuần túy không để yên cho người khác, giả vờ nghiêm túc nói, “Nói tiếp đi, thế nào? Nói hết ra, tôi mới giải quyết từng chi tiết được.”
Diệp Từ hung hăng trừng mắt nhìn Liêu Giang Vũ, cẩn thận đặt Đường Sóc xuống, nói, “Ngay lúc đó Lâm Diêu…”
“Mẹ nó, anh có thể nói thẳng không hả!”
“Lúc đó Lâm Diêu đang… dụ dỗ tôi.”
“Cái gì?!”
“Không thể nào!”
Tư Đồ và Lâm Diêu thiếu chút nữa nhào tới đập Diệp Từ, Tư Đồ bắt Diệp Từ lại truy hỏi cặn kẽ.
Có lẽ Diệp Từ chưa từng chật vật như vậy, bị buộc nói cho triệt để, làm gì còn kiên nhẫn nữa, “Cậu còn muốn biết gì nữa? Có cái gì tôi đều nói hết rồi.
Lúc tôi tới lầu hai, thấy vẻ mặt của Lâm Diêu sai sai, tôi tới hỏi thăm, sau đó hắn cởi qu@n áo ôm lấy tôi, tôi cảm giác trên người hắn có âm khí bất thường, nên đánh nhau, sau đó đánh vào phòng hai người luôn.”
“Anh còn không nhẹ tay chút? Nhìn đi, cổ tay của Tiểu Diêu bị anh nắm đỏ hết rồi nè!”
Liêu Giang Vũ ngồi xem kịch vui suy nghĩ một chút, liền hỏi, “Diệp Từ, từ đầu tới cuối anh không cảm thấy có gì lạ sao? Tư Đồ và Tả Khôn đều mơ màng đi nhầm phòng, anh một chút dị thường cũng không có?”
“Cũng không thể nói là không, lúc tôi nhìn thấy Lâm Diêu thiếu chút nữa thì…” Câu kế hắn không dám nói, lúc đó mành chỉ treo chuông thiệt mà, nếu không nhờ hình ảnh Đường Sóc tươi cười đột nhiên hiện ra trong đầu, hắn chắc chắn hôn Lâm Diêu rồi.
Về cái này, có đánh chết hắn cũng không dám nói.
Liêu Giang Vũ xoay đầu nhìn Địch Tử Hi, hỏi, “Tử Hi, em có cảm thấy gì không?”
“Em cũng không rõ lắm.
Lúc tắm rất buồn ngủ, nên tắm xong ra giường ngủ luôn.
Không biết lúc nào có người sờ em, em còn tưởng anh, nhưng cảm giác sai sai, nên em…”
“Mẹ đó đồ Pháp già, cậu sờ tay nào?!” Liêu Giang Vũ tức giận muốn sống mái với Tả Khôn.
“Lúc tôi vào phòng không có một chút ánh sáng nào, anh nổi giận với tôi làm gì? Mẹ nó Tư Đồ, cậu dám nói không đụng An nhi đi?”
“La cái quần què! Phòng của anh tối như mực, sao tôi thấy đường? Thiếu An nằm trên giường tôi tưởng Tiểu Diêu, nói rõ trước, tôi cũng không có đụng hắn! Nhắc tới làm tôi thật tức giận, Diệp Từ, lúc đó anh làm cái gì Tiểu Diêu, chúng ta đều trúng chiêu, sao anh không có chuyện gì? Có phải anh…”
“Tư Đồ, cậu bớt chọc tôi đi, tôi không có thời gian đáp trả cậu.” Nói xong, Diệp Từ nhìn Liêu Giang Vũ, quát hỏi, “Hòa thượng, lúc đó phát hiện Tiểu Đường bất thường sao không kêu tôi?”
“Tôi tưởng nó là Tử Hi, bà mẹ, cả tôi còn trúng chiêu! Mơ màng tưởng vào phòng mình, lúc vào rồi một hồi sau mới biết phòng của Tiểu Đường.
Anh cũng không nhìn đi, với thân thể của Tử Hi nhà tôi, Tiểu Đường nhà anh sao có thể đem ra so sánh? Sờ chỗ nào cũng cứng ngắc!”
“Sư phá giới, cậu muốn bị đánh?!” Diệp Từ chém quyền về phía mặt của Liêu Giang Vũ, Liêu Giang Vũ kéo Địch Tử Hi qua một bên, đỡ lại Diệp Từ.
Tư Đồ căm tức, cũng không nói rõ chuyện gì xảy ra, chỉ muốn tìm người đánh nhau.
Hắn tiến tới đá Liêu Giang Vũ ra, nhắm xương sườn của Diệp Từ đấm một quyền.
Diệp Từ bị đau, che xương sườn cảnh cáo Tư Đồ, “Tư Đồ, chuyện của tôi và hòa thượng, cậu xen vào làm gì?”
“Tính chuyện hai ta trước đi, dám đụng vào vợ tôi, anh chán sống rồi!”
Ba người đánh nhau đã đủ loạn chưa? Bên cạnh còn một người muốn bổ Tư Đồ ra làm đôi kìa, hắn nhảy tới nói, “Diệp Từ, tránh ra đi.
Tư Đồ, cậu dám leo lên giường An nhi mới là chán sống!”
“Đồ lòng bò, cậu dám sờ lên người Tử Hi, tôi đập chết cậu!”
“Biến mẹ đi sư phá giới, tôi đang tính sổ với Tư Đồ, anh cút sang bên kia đi!”
“Mụ nội cậu! Diệp Từ anh đồ khốn kiếp, đụng vợ tôi còn dám đánh lén tôi!”
“Ch ó đẻ, tụi bây đi chết hết đi!”
Loạn rồi, Tả Khôn, Diệp Từ, Liêu Giang Vũ và Tư Đồ, bốn người đánh ì xèo, cũng không biết là ai đánh ai, dù sao thấy người là động thủ, mặc kệ hắn là ai.
Lâm Diêu đau đầu vô cùng, bốn người này sao như con nít vậy? Thật muốn bỏ về phòng cho cả bọn đánh.
Nhưng mà, Địch Tử Hi thì căng tới giậm chân, Y Thiếu An đang tức giận la to.
“Đủ rồi!” Lâm Diêu hét một tiếng, cuối cùng cũng kéo được chú ý.
Vì thế hắn nói, “Là ai cũng không phải hành vi tự nguyện, hơn nữa cũng không có vấn đề lớn xảy ra, mọi người bình tĩnh lại đi! Chuyện cấp bách là phải tìm cách ứng phó, đừng để cái thứ dơ bẩn đó làm ảnh hưởng tâm trí.”
Tả Khôn xoa xoa cánh tay bị đau, đi tới trước mặt Y Thiếu An, “Đừng nóng giận, anh sắp lo được tên khốn Tư Đồ rồi.”
“Anh vẫn chưa xong? Không nghe Lâm Diêu nói hả? Mọi người đều trúng chiêu, anh đánh Tư Đồ làm gì?” Y Thiếu An thở phì phò răn dạy.
“Gì, em còn nói cho Tư Đồ nữa? Lúc đó hắn leo lên giường sao em không phát hiện? Chờ người ta táy máy tay chân em mới nhận ra, sao ngay cả có phải anh hay không em cũng không phân biệt được vậy?” Tả Khôn cũng không biết tại sao lại nổi giận với Y Thiếu An.
“Tiểu Tả, sao anh không nói đạo lý vậy! Có thể thoải mái leo lên giường của em, ngoại trừ anh thì còn ai nữa? Chẳng lẽ mỗi lần trước khi hôn em phải kiểm tra người đó là ai chắc?”
“Cái gì, hai người hôn rồi á?!”
“Anh còn dám lớn tiếng với em hả, tay nào của anh sờ lên người Tử Hi? Em còn chưa hỏi anh, bộ anh không cảm giác được sao?”
Bọn họ còn chưa gây xong, Lâm Diêu đã nổi giận, đánh vào bụng Tư Đồ, Tư Đồ đau đến đổ mồ hôi lạnh.
“Tiểu Diêu, sao, sao em đánh anh?”
“Háo sắc! Thiếu An và tôi anh cũng không phân biệt được?”
“Oan uổng cho anh quá, lúc đó anh cũng có biết là Thiếu An đâu, muốn nói thì hai ta ai cũng sai.
Chuyện em dụ dỗ Diệp Từ coi như chưa từng xảy ra, tại sao em cứ cắn không tha chuyện anh ôm Thiếu An chứ?”
“Tư Đồ, anh qua đây cho tôi!” Lâm Diêu nắm tay Tư Đồ, kéo khỏi phòng Diệp Từ.
Theo sát là Tả Khôn kéo Y Thiếu An về phòng.
Còn lại là Liêu Giang Vũ cũng bế Địch Tử Hi về, trong căn phòng vốn đang tranh cãi ầm ĩ chỉ còn lại Diệp Từ và Đường Sóc.
Diệp Từ không có chỗ phát ti3t, đồng thời cũng lo lắng cho Đường Sóc, vừa xoay đầu lại đã thấy Đường Sóc trừng mắt nhìn mình.
“Tiểu Đường!” Diệp Từ khẩn trương đỡ hắn ngồi dậy.
“Diệp Từ, có phải anh rất có hứng thú với Lâm ca không?”
Theo số lần chứng minh, khi Đường Sóc kêu tên thật của hắn, thì chứng tỏ bão tố sắp tới rồi.
Hết chương 2.
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...