Phiên ngoại 5: Hôn lễ
Lâm Diêu nhìn lịch, ngày mai là làm lễ, hắn vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ, hỏi, “Mấy người khác đâu?”
Tư Đồ theo thói quen nắm tay Lâm Diêu, “Đông Minh làm tiểu đội trưởng, dẫn Đàm tử và Tử Hi bọn họ đi ra ngoài chơi.
Diệp Từ và Tiểu Đường thì không biết đi đâu, chắc tối mới về.
Thiếu An đưa chị em đi Le Louvre chơi.
Trong nhà còn có mình anh à.”
“Sau đó?” Lâm Diêu cười híp mắt nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ ghé vào tai hắn nói nhỏ, “Nếu em có thể giữa chừng bỏ rơi mẹ anh thì chúng ta có thể lên phòng làm mấy lần.”
T1nh trùng thượng não! Lâm Diêu liếc một cái, chuẩn bị mấy ly nước trái cây, một ly cho Lưu Văn Đình, còn lại là của hắn và Tư Đồ.
Ba người nhàn rỗi ngồi nói chuyện về hôn lễ.
Tư Đồ vẫn là dáng vẻ đó, rất vui vẻ nhưng không mấy hứng khởi, Lâm Diêu cũng như hắn, trên mặt luôn treo nụ cười khẽ.
Buổi tối trước hôn lễ mọi người đều đi nghỉ rất sớm, chỉ có Lưu Văn Đình và Lâm Lam là còn bận rộn chuyện ngày mai.
Y Thiếu An muốn ở lại giúp, kết quả có một người luôn cần có người làm ấm giường mới ngủ được, bắt về phòng.
Có điều Tả Khôn cũng là người biết chăm sóc người khác, để lại hai thuộc hạ giúp hai người.
Trong phòng khách, Lưu Văn Đình vừa kiểm tra hoa cài áo cho mọi người ngày mai, vừa nói chuyện với Lâm Lam.
Thời gian bất giác trôi tới mười một giờ, Lâm Lam nhìn cửa phòng của em trai trên lầu, nói với Lưu Văn Đình có chuyện cần đi một lát, rồi đi lên.
Lâm Diêu đang ngủ say thì bị tiếng gõ cửa đánh thức, mơ màng xuống giường mở cửa, vừa thấy chị liền hỏi, “Trễ rồi sao chị còn chưa ngủ?”
Lâm Lam cười, đưa tay lau nước miếng dính bên khóe miệng Lâm Diêu, thấy em trai đỏ mặt, liền đẩy hắn vào phòng, ngồi trên giường nói chuyện.
Thật ra thì giữa hai chị em vẫn còn có chút không tự nhiên, nhưng hắn có thể nhận ra chị mình nửa đêm tới tìm nhất định có chuyện muốn nói, liền hỏi, “Chị muốn nói gì với em hả?”
Lâm Lam xấu hổ cười cười, gật đầu, “Thật ra thì ba mẹ cũng biết ngày mai em kết hôn.
Mặc dù lúc đi chị nói dối, nhưng chị nghĩ ba mẹ đều biết chuyện.
Chị thấy bác Lưu cũng là một người thấu tình đạt lý, sau này có cơ hội thì em về thăm nhà với Tư Đồ.
Dù sao cũng là người nhà, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được.
Chuyện này em đừng nghĩ nhiều, chị sẽ để ý thái độ của ba mẹ, nếu cảm thấy có cơ hội, nhất định sẽ nói với tụi em.”
Nói đến ba mẹ, trong lòng Lâm Diêu cũng không thấy buồn, có lẽ vì đã quen rồi.
Nhưng hắn biết, chuyện mình bị đuổi ra khỏi nhà làm Tư Đồ rất đau lòng, đau lòng vì mình không được người thân yêu thương, thứ tình cảm này Tư Đồ không thể nào thay thế được, cho dù có làm đến cỡ nào đi nữa, cũng không thể bù đắp được tình thân.
Chính vì điều đó Tư Đồ mới tới nhà mình kể mọi thứ.
Cho dù ba mẹ có chấp nhận hay không, cũng phải cho bọn họ biết, bây giờ mình sống rất hạnh phúc.
Con trai bọn họ là đồng tính nhưng không hề bôi nhọ thanh danh gia đình, còn mang về vinh dự, làm như vậy Tư Đồ cũng là muốn cho mình biết là: “Không phải buồn, em không làm phụ lòng ai cả.”
Đã thế thì mình còn lo lắng đến ý kiến của ba mẹ làm gì? Huống chi chị cũng đã đến, coi như là một khởi đầu tốt.
Nghĩ tới đây, Lâm Diêu cười nói, “Chuyện của ba mẹ, chị cũng đừng quan tâm, bọn họ lớn tuổi rồi, một ngày nào đó sẽ tìm được cách chấp nhận thôi, em không gấp, nên chị cũng đừng gấp.
Em không muốn biến chuyện này thành áp lực của chị, chị chỉ cần nghĩ em giờ sống rất tốt, là được rồi.”
Lâm Lam gật đầu, thầm nghĩ: Em mình giờ còn trưởng thành hơn mình nữa.
“Rồi, cũng trễ rồi, chị đi ngủ đi.” Lâm Diêu kéo tay chị đi ra cửa, “Đừng làm nữa, ngủ đi.”
Lâm Lam ra tới cửa thì dừng lại, xoay người kéo tay Lâm Diêu, “Tiểu Diêu, chúng ta là chị em ruột, có chuyện gì với Tư Đồ thì cứ nói với chị.”
“Em không có sao.”
“Em đó, đừng tự làm khó mình.
Nhớ nha, nếu mà căng thẳng thì hít sâu một hơi, giống vầy nè!” Lâm Lam làm mẫu vô cùng chuẩn cho Lâm Diêu xem, Lâm Diêu buồn rầu, đang định thanh minh mình không có căng thẳng, chị đã lập tức nắm tay hắn, nghiêm túc nói, “Nếu hít sâu cũng không có tác dụng thì tìm chị nói chuyện, đừng có nghẹn một mình rồi làm chuyện người ta cười nhạo.
Thôi, chị không dài dòng nữa, đi ngủ đây.”
Chị đi rồi, Lâm Diêu lại bực dọc, hắn rất bực! Tại sao ai cũng cảm thấy hắn đang căng thẳng? Cho nên, hắn nằm suy nghĩ về vấn đề mình có căng thẳng hay không, tới mức không ngủ tiếp nổi! Sáng hôm sau, đầu óc nặng nề, chưa tới sáu giờ đã dậy.
Trong vườn, chỉ có mấy người gác đêm đi qua đi lại.
Lâm Diêu tận hưởng không khí trong lành, đi bộ trong vườn.
Lúc vòng ra sau thì thấy Diệp Từ đang luyện võ, người này dậy sớm ghê, tám chín phần đã luyện từ lâu, lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Diêu đột nhiên thấy ngứa, bước nhanh tới, thét lên, “Diệp Từ, so chiêu chút đi!”
Người bị Lâm Diêu cắt ngang xoay lại nhìn, khó hiểu suy nghĩ, chẳng phải chín giờ phải ra nhà thờ làm lễ sao, sao dậy sớm vậy? Chẳng lẽ giống như Tiểu Đường nói với mình, Lâm Diêu — căng thẳng?
Thấy Diệp Từ không lên tiếng, Lâm Diêu cho là hắn chờ mình xuất chiêu, liền tiến lên đấm một quyền qua, Diệp Từ né đòn, xoay người tấn công vào xương sườn Lâm Diêu! Lâm Diêu liền mượn lúc Diệp Từ xoay người, bước ngang qua, lợi dụng góc chết công kích bằng cùi chỏ, đánh về phía tai.
Diệp Từ cũng không phải người dễ xơi, nhận một quyền kéo nắm tay hắn ra ngoài, hóa giải chiêu thức của Lâm Diêu.
Lúc này, thuộc hạ của Tả Khôn nghe thấy tiếng đánh nhau nên qua xem, nhìn mấy chiêu của hai người chẳng có tính công kích mà mất hứng.
Vừa lúc không biết Liêu Giang Vũ từ đâu chạy tới, chân không phát ra tiếng động, đột nhiên lù lù xuất hiện bên cạnh Lâm Diêu làm ai cũng hết hồn.
Liêu hòa thượng từ sớm đã không chịu nổi, kéo Lâm Diêu ra, bày tư thế, “Diệp Từ giấu chiêu kia, hai ta chơi với nhau đi.”
Đây đúng là khó gặp.
Lâm Diêu đánh ra một tầng mồ hôi mỏng, quyết định đứng bên cạnh làm khô mồ hôi, tranh thủ học lóm.
Cấp bậc của hai người này không giống nhau, hòa thượng xuất thân luyện khí công chánh tông, Diệp Từ cũng không phải tay mơ, từng chiêu xuất ra đều rất độc, hai người quyền đánh cước né, làm cho mấy thằng nhóc thuộc hạ của Tả Khôn đứng khen ngợi không ngớt!
Chỉ là tiếng đánh nhau cùng la hét đánh thức mấy người còn đang ngủ, Tả Khôn mở cửa sổ phòng ra, mắng to, “Muốn chết à! Mới sáng sớm la hét cái gì!” Lời còn chưa nói xong, liếc mắt thấy Diệp Từ và Liêu Giang Vũ đánh nhau, hắn lập tức lên tinh thần, “Cản đường lui của hắn! Con mẹ nó! Hòa thượng, cậu biết bay không? Diệp Từ, kéo chân hắn, kéo chân! Cái đm! Diệp Từ, quyền đó của cậu định phế đầu gối hắn hay gì? Ông trời ơi, ngó xuống mà coi, đúng là cú đá tử kim quan(1), ngầu!”
“Đồ tay ngang, cái này gọi là bò cạp vẫy đuôi.” Y Thiếu An tới tham gia náo nhiệt cũng kịp thời uốn nắn lại chồng mình, không để hắn làm mất mặt trước người trong nghề.
Có boss ra trợ oai, nhóm thuộc hạ càng kêu hăng say, cuối cùng đánh thức Cát Đông Minh đang ngủ! Người này thức dậy rất quạo, mặc áo khoác, cầm cây gậy vọt ra vườn, làm Liêu Giang Vũ và Diệp Từ phải vội vàng ngừng lại.
Cát lão đại cười toét miệng, “Sung quá ha, tối hôm qua Tử Hi với Tiểu Đường có phải ép khô hai người rồi không?” Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn lên, “Thiếu An, kéo Tả Khôn vào trong! Mọi người đi về ngủ!”
Lâm Diêu che miệng cười, phất tay bảo nhóm thuộc hạ giải tán.
Nhóm thuộc hạ khá sùng bái Diệp Từ và Liêu Giang Vũ, chia ra kéo bọn họ tìm một chỗ yên tĩnh để học hỏi.
Diệp Từ cũng không nói không được, chẳng qua lúc đi qua chỗ Lâm Diêu, bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Cậu cũng đi đi, hoạt động một chút, có thể giải tỏa căng thẳng.”
Tiếng thúc giục Diệp Từ che mất tiếng phản bác của Lâm Diêu, Liêu Giang Vũ xoay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt rõ ràng cảm thấy hắn đáng thương.
Lâm Diêu — Nổi giận!
Chỉ tiếc, hắn chưa kịp nổi giận đã bị Lưu Văn Đình bắt đi, đầu tiên là nhét đồ ăn đầy bụng hắn, sau đó đẩy hắn vào phòng, Lâm Diêu dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch sẽ.
Hai mươi phút sau, Lâm Diêu rất bi thảm bị đặt lên xe, hắn còn băn khoăn về chồng hắn, chưa từ bỏ ý định, hỏi, “Giờ mới tám rưỡi, chẳng phải nói chín giờ mới đi sao mẹ, Tư Đồ đâu? Đi cùng tiện hơn.”
“Chúng ta đi trước, con còn nhiều chuyện phải làm, Thiên Dạ qua trễ cũng được.”
Không biết làm sao, Lâm Diêu bị Lưu Văn Đình và Lâm Lam kẹp ở giữa, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, bị đưa tới nhà thờ bên kia.
Nhà thờ cách biệt thự chừng một tiếng chạy xe, bọn họ đến nơi là tầm chín rưỡi.
Vừa xuống xe thì thấy Hoắc Lượng, Lâm Diêu khó hiểu, thằng nhóc này ra ngoài lúc nào?
“Hôm qua tôi không có về nhà, ở đây lo bố trí.” Hoắc Lượng ngáp một cái, đưa bọn họ vào phòng chuẩn bị.
Vào phòng, Lưu Văn Đình lại bắt đầu bận rộn, Lâm Diêu thấy chuyện đầu tiên bà làm là lấy lễ phục ra, hắn nhất thời có chút im lặng.
Chị ngồi bên cạnh cầm tay hắn, “Tiểu Diêu, thả lỏng, hít sâu.”
Hít sâu? Tại sao?
“Lâm Diêu, sắc mặt anh không tốt, căng thẳng hả?” Hoắc Lượng đi tới, vô cùng nghiêm túc hỏi, hơn nữa hắn còn nắm cổ tay Lâm Diêu, “Ông ơiiii, mạch đập nhanh quá nè!! Dì ơi, để hắn bình tĩnh chút rồi thay quần áo sau.”
“Chờ đã, tôi không có căng…”
“Vậy sao được! Thay đồ trước rồi từ từ ổn định tâm trạng sau.
Con nói xem đúng không, Tiểu Lam?”
“Mẹ, không cần gấp, con cũng không…”
“Dì, dì nhìn Lâm Diêu đi, sắc mặt nhợt nhạt, tim đập nhanh, nhìn lễ phục đã vậy rồi, có khi nào mặc vào hôn mê luôn không?”
“Lượng tử, cậu nói gì vậy? Tôi không…”
“Tiểu Diêu, hít sâu, hít sâu!”
Cái đm mình đắc tội với ai? Sao ai cũng đối xử với mình như vậy? Lúc Lâm Diêu khóc không ra nước mắt không thể giải bày, bị Lưu Văn Đình cưỡng ép đổi lễ phục.
Ngồi trong phòng thay đồ, Lâm Diêu sống chết cũng không chịu ra ngoài, hắn cũng không muốn đối mặt với hai người phụ nữ kích động, cộng thêm một thằng chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
Thà ngồi trong này, tận hưởng sự yên tĩnh còn hơn.
Nhưng ba vị ở bên ngoài rất gấp gáp.
Lưu Văn Đình căng thẳng, hỏi Hoắc Lượng bên cạnh, “Tiểu Diêu có khi nào căng thẳng tới mức xỉu luôn rồi không?”
“Không đâu, nếu mà xỉu thì chúng ta cũng nghe thấy tiếng động rồi dì, nhất định là căng thẳng không chịu ra ngoài.
Chị thấy sao?”
Lâm Lam nhíu mày.
Cô rất lo cho Lâm Diêu, sợ hắn gặp chuyện không may nhưng lại không thể xông vào, chỉ có thể dò xét hỏi, “Bác gái, nếu không thì để Tư Đồ vào đây đi.
Để hai đứa nói chuyện có khi nào nó ổn hơn không?”
“Không được.” Lưu Văn Đình lắc đầu, “Tiểu Diêu căng thẳng chắc chắn là vì Thiên Dạ.
Năm đó bác kết hôn với ba nó cũng vậy, lúc ra làm lễ, bác còn không dám nhìn ba nó.
Không thể để Thiên Dạ tới đây.”
“Vậy tìm Thiếu An đi.” Hoắc Lượng đề nghị, “Thiếu An với Lâm Diêu cũng thân, người này còn ôn hòa lẫn có kinh nghiệm, chắc chắn giúp được.”
Hai người phụ nữ nghe thấy, rối rít đồng ý với ý kiến của hắn.
Phải nói Y Thiếu An là một người kì diệu.
Lúc này hắn đang ngồi trong phòng Tư Đồ, giúp đối phương mặc lễ phục, cười hỏi, “Cậu trông rất hưng phấn.”
“Lúc Tả Khôn cưới anh, anh có hưng phấn không?”
“Cái gì mà cưới! Chúng tôi là kết hợp, không biết ăn nói thì im đi!”
Tư Đồ cười haha, hỏi mấy giờ rồi.
Y Thiếu An nhìn đồng hồ, cảm thấy giờ không đi sẽ trễ, vội vàng gọi mấy người khác cùng lên đường.
Lúc đi vội quá để quên điện thoại ở nhà.
Làm Hoắc Lượng gọi tìm người mà không thấy bắt máy.
Trước khi đi, Tả Khôn triệu tập một đại đội một trăm người đi hộ tống, bản thân hắn thì phải ra sân bay đón Trương Ny và đầu quỷ.
Hai nhóm chia nhau ra đi, cùng chờ mười hai giờ tụ tập ở nhà thờ.
Hết chương 2.
(1) Nó là cái dáng này:
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...