quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Phiên ngoại 5: Hôn lễ

Trong một nông trường ở nước Pháp, có một nhà thờ không lớn lắm.

Hôm nay bên ngoài nhà thờ rất náo nhiệt, bởi vì có một đôi tình nhân nước ngoài cử hành hôn lễ.

Chẳng qua trước khi buổi lễ diễn ra nửa tiếng, chú rể — Mất tích!

Chúng ta quay về trước đó một chút.

Sau khi vụ án về hiệp hội kết thúc, Đường cảnh giam cho người của tổ chuyên án nghỉ ba tháng! Điều này khiến mọi người mừng như điên! Vết thương của Tư Đồ hồi phục được bảy tám phần, Lâm Diêu liền thu dọn đồ đạc cùng đi thăm Tả Khôn và Y Thiếu An, dĩ nhiên quan trọng hơn là chuẩn bị hôn lễ.

Hôn lễ được tổ chức trong một nhà thở nhỏ ở miền nam nước Pháp, nơi này cũng là chỗ Tả Khôn và Y Thiếu An kết hôn.

Đứng ra chịu trách nhiệm chính là Lưu Văn Đình và Y Thiếu An, có Tả Khôn và Hoắc Lượng giúp đỡ, hôn lễ náo nhiệt đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa tháng trước.

Trong khoảng thời gian này, Tư Đồ ở biệt thự của Tả Khôn làm đại gia, Lâm Diêu cả ngày bận bịu đi mua sắm lẫn thử lễ phục, mỗi ngày còn phải dành thời gian ra sân bay đón người.

Bọn họ tuy bận rộn nhưng vui vẻ, mọi người cũng lục tục đến đông đủ.

Sớm nhất là Liêu Giang Vũ và Địch Tử Hi.

Tử Hi là lần đầu tiên xuất ngoại, Liêu Giang Vũ đưa hắn đi thăm thú một vòng, hoàn toàn quên mất hôn lễ của Tư Đồ.

Sau đó là Cát Đông Minh và Đàm Ninh tới, vì để chăm sóc Đàm Ninh vừa xuất viện không lâu, Cát Đông Minh đã trở thành bảo mẫu, khi tới Pháp cũng không cho Đàm Ninh ra ngoài, giống như Tư Đồ, nuôi cho mập thây!. 𝒯r𝐮𝒚ện‎ ha𝒚?‎ 𝒯ìm‎ nga𝒚‎ trang‎ chính‎ ||‎ 𝒯r𝑼m𝒯r𝐮‎ 𝒚𝐞n﹒V𝙉‎ ||

Mấy ngày sau, Diệp Từ và Đường Sóc, còn có Hồ Miêu và Thương Liên tới, người cuối cùng tới là Lâm Lam.

Vì đón chị, Lâm Diêu hưng phấn lại căng thẳng cả đêm, Tư Đồ hiếm khi ra ngoài lần này cũng đi, dẫn theo một nhóm thuộc hạ của Tả Khôn, gióng trống khua chiêng ra sân bay, làm mấy băng đảng còn tưởng gia tộc này có hành động gì lớn.

Lâm Lam vừa xuống máy bay bị cảnh này dọa sợ hết hồn, Lâm Diêu cười nói đây là thuộc hạ của bạn thân, đi cùng là chức trách thôi, bảo chị đừng để ý.

So với sự an ủi nghiêm túc của Lâm Diêu, Tư Đồ thì không hề đứng đắn, kéo Lâm Lam qua hỏi, “Ai cũng tốt hết nha, chị có chọn được ai hông?”

Nghe vậy Lâm Lam đỏ mặt, Lâm Diêu dùng sức đánh Tư Đồ một cái, “Cút!”

Mọi người đã đến đầy đủ, Lưu Văn Đình và đầu quỷ nói chuyện điện thoại, hy vọng hắn có thể đại diện cho Văn Đào đến tham dự hôn lễ.

Đầu quỷ vốn muốn tới ngay, nhưng nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng, liền bảo gần tới ngày cử hành hôn lễ sẽ đến.


Để điện thoại xuống, Lưu Văn Đình quay về phòng ăn, đi thẳng tới chỗ Lâm Lam ngồi xuống bên cạnh, hai người trông như rất hận vì gặp nhau quá trễ, nói chuyện mãi không dừng.

Bên kia thì có Liêu Giang Vũ và Tả Khôn, một người cầm rượu vang, một người cầm bia, cụng ly tám chuyện; Đường Sóc kéo Lâm Diêu đi xem album lễ phục; Hoắc Lượng và Tử Hi học chung trường, cũng nói chuyện rất vui vẻ.

Không biết lúc nào thì Diệp Từ đã mất dạng, Đường Sóc kéo vạt áo Tư Đồ hỏi, “Đại Binh ca đâu anh?”

Tư Đồ cười hì hì, nói với hắn, “Xuống tầng hầm xem kho vũ khí của Tả Khôn rồi.”

Đường Sóc chớp mắt, “Em cũng đi.”

Dưới tầng hầm, Y Thiếu An đang đưa súng cho Diệp Từ chơi, Đường Sóc xuống thấy mà trợn tròn mắt, hứng thú không muốn quay lên ăn cơm.

Y Thiếu An hỏi hắn, “Lâm Diêu sao rồi? Vẫn còn chưa chọn được lễ phục?”

“Dạ chưa.” Đường Sóc cầm lên một con súng bỏ túi, yêu thích không muốn bỏ xuống, “Lâm ca không có kén chọn, chủ yếu là anh Tư Đồ yêu cầu nhiều quá.

Em thấy ảnh bất mãn lắm, chắc muốn Lâm ca mặc váy cưới luôn.” Nói tới đây, Đường Sóc thần bí hỏi Y Thiếu An, “An ca, lúc anh và Khôn ca kết hôn, hai người mặc gì?”

“Cậu ấy mặc lễ phục màu xám, còn anh mặc màu trắng.”

“Vậy lúc đó anh có căng thẳng không?”

“Căng thẳng chứ, sao mà không căng thẳng được, lúc bước tới bục làm lễ, chân anh run muốn chết.”

Đường Sóc sờ ngực mình, thầm nói: May là mình và Đại Binh ca đã quyết định lược bỏ chi tiết này, nếu không chắc mình cũng căng thẳng muốn chết.

“Căng thẳng? Anh căng thẳng cái gì?” Lúc Tử Hi hỏi, Lâm Diêu kinh ngạc hỏi ngược lại hắn.

Tử Hi chớp mắt, “Em nghĩ ai cũng sẽ thấy căng thẳng mà, sao anh lại không?”

“Có gì đâu để căng thẳng?” Lâm Diêu nhìn mọi người, “Đều là người quen, tại sao phải căng thẳng?”

Tử Hi lén sùng bái nhìn Lâm Diêu, cảm thấy thần kinh của người này cũng quá mạnh đi!

Mọi người tám chuyện chơi đùa tới khuya, Lưu Văn Đình giục mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này ánh mắt uất ức của Tư Đồ lại xuất hiện! Nguyên nhân là vì Lưu Văn Đình ra lệnh, trước khi kết hôn hai người không được ở chung phòng!

“Nhìn cái gì mà nhìn? Về phòng ngủ đi!” Dùng một câu đuổi con trai đi, Lưu Văn Đình kéo tay Lâm Diêu, tự mình đưa về phòng.


Lâm Diêu cười nhìn Tư Đồ xua tay, trông như là nói — Chồng, ráng nhịn chút nha.

Đàm Ninh đi tới vỗ vai Tư Đồ, tỏ vẻ an ủi.

Sau đó mọi người cũng tới vỗ vai hắn, đều tỏ ra thông cảm.

Chờ phòng ăn chỉ còn lại một mình hắn, hắn liền tru lên như sói, “Mai cưới điii!”

Tắm xong nằm xuống giường, Lâm Diêu cũng cảm thấy mệt, rất nhanh thì buồn ngủ.

Điện thoại để ở đầu giường reo lên, hắn mơ màng bắt máy, “Anh lại làm sao?”

“Nhớ em, mở cửa đi, anh muốn ôm em ngủ.”

Lâm Diêu không biết làm sao, từ lúc tách phòng tới giờ, tối nào cũng bị gọi điện quấy rầy.

Lâm Diêu kéo chăn, kẹp điện thoại bên vai, nói, “Chịu chút đi, đi ngủ sớm.”

“Em không nhớ anh? Không muốn ôm anh ngủ?”

“Không có anh tôi ngủ ngon hơn.

Mệt lắm rồi, anh mau ngủ đi.”

Trong phòng, Tư Đồ nhìn Lâm Diêu cúp máy mà giận tới nghiến răng! Trước khi kết hôn không được ở chung phòng, đây là sao chứ? Không biết hắn vừa hồi phục, nghẹn sắp chết rồi ư? Coi như không thể làm thì cũng cho người ta ôm cái chứ, cái giường to thế này mà phải ngủ một mình — Rầu thúi ruột!

Tư Đồ buồn bực rất nhanh liền ngủ, chẳng qua Lâm Diêu bị hắn quấy rầy thì có chút chuyện.

Nhìn Cát Đông Minh muốn nói lại thôi cùng Đàm Ninh cười híp mắt, Lâm Diêu ngáp một cái, hỏi bọn họ, “Hai người không ngủ, chạy tới phòng tôi làm gì?”

Cát Đông Minh đỏ mặt, dùng cùi chỏ đụng Đàm Ninh, đối phương liền nghiêm túc nhìn Lâm Diêu, hỏi, “Lâm Diêu, cậu có gì thì cứ nói.”

Hả?

“Bây giờ chúng tôi cũng tới đây rồi, coi như là nhà mẹ đẻ.

Cậu có gì cứ nói, đừng giấu trong lòng.”


“Nói gì? Tôi có gì nói đâu?”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Diêu, Cát Đông Minh không nhịn được! Chà tay lên mông, bước về trước, “Tiểu Lâm, chuyện này tôi từng trải qua rồi, cho nên rất hiểu cảm nhận của cậu.

Ban ngày nhiều người, cậu ngại nói, bây giờ chỉ có ba chúng ta, cứ nói đi, đừng nhịn trong lòng.”

“Hai người bị rút gân não hả? Tôi nói gì giờ trời?” Lâm Diêu bị làm cho không hiểu nổi, hai người này rốt cuộc tới đây làm gì?

Cát Đông Minh cảm thấy cách hàm súc này không xài được, da mặt Lâm Diêu mỏng, hắn đành thẳng thắn nói với đối phương, “Tụi tôi biết cậu rất căng thẳng, đừng giả vờ trước mặt chúng tôi, đều là người nhà cả, cậu giả vờ làm gì.

Nói ra đi, năm đó tôi kết hôn cũng nói rất nhiều với gia đình đó thôi.”

Mẹ nó! Hai tên này có phải thích bị đánh không? Lâm Diêu ném ánh mắt hình con dao qua, mắng chửi một trận đuổi hai người đi.

Quay đầu vào còn càu nhàu, “Căng thẳng? Mình có cái mẹ gì để căng thẳng? Ai cũng giống như muốn mình căng thẳng vậy trời, còn dám quấy rầy giấc ngủ của tôi, tôi bắn từng người một!”

Đêm nay ngược lại ngủ cũng an ổn.

Sáng hôm sau, Lâm Diêu đi chạy bộ trong vườn, Tả Khôn dậy sớm đi làm gọi hắn cùng qua ăn sáng, Lâm Diêu không thấy đói, càng không muốn làm bóng đèn, liền từ chối.

Nhưng mà Tả Khôn lại không đi, nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới, làm Lâm Diêu sợ hãi, “Anh nhìn cái gì?”

Tả Khôn lắc đầu, có chút cảm thông vỗ vai hắn, “Lâm Diêu, có thời gian thì tìm An nhi nói chuyện đi, đừng giữ trong lòng, căng thẳng tới điên.”



Tả Khôn đi mất, Lâm Diêu vẫn đứng đó ngẩn ra.

Tại sao Tả Khôn lại nói như vậy? Chẳng lẽ mình căng thẳng mà mình cũng không nhận ra? Xớ! Lâm Diêu khinh thường tặc lưỡi, người như bố mắc gì phải căng thẳng?

Trở vào nhà, bị Lưu Văn Đình bắt ăn no bụng, sau đó ra ngoài tiếp tục thử lễ phục.

Lưu Văn Đình hình như bị nghiện mua sắm, mấy tiếng trôi qua mà đã mua được quá trời đồ cho Lâm Diêu và Tư Đồ.

Từ quần áo tới đồ dùng, tiêu tiền như nước.

May là Lâm Diêu còn chút lý trí, khi Lưu Văn Đình thấy chiếc xe thể thao kiểu mới, não bị rút gân, hắn liền quả quyết kéo bà chạy xa!

Đi hơn nửa ngày, hai người cũng mệt, trên đường về biệt thự, Lưu Văn Đình nắm tay Lâm Diêu, cười híp mắt nhìn hắn, cũng nói, “Tiểu Diêu, muốn mua gì cứ nói, mẹ mua cho con.”

“Nhiều lắm rồi.

Mấy thứ mẹ mua có nhiều cái còn không dùng tới, đủ để tụi con xài tận hai năm.”

“Cái này có là bao.


Chờ hai đứa cưới rồi, mẹ còn quà đặc biệt hơn tặng con.”

Thôi! Lâm Diêu nghĩ trong đầu, tật xấu xài tiền của Tư Đồ chắc chắn là di truyền từ mẹ! Tiền tiêu quá trời nhiều, vị mẫu thân đại nhân này một năm kiếm được bao nhiêu tiền?

Chuyện tiền tài Lưu Văn Đình chưa từng lo lắng tới.

Bà có công ty người mẫu riêng, chồng cũng là tổng giám đốc công ty tài chính lớn, nhà bọn họ chính là không thiếu tiền.

Vốn định làm thẻ ngân hàng bỏ ba chục triệu vào đưa cho Lâm Diêu làm sính lễ, kết quả bị con trai ngăn lại! Có tiền mà không xài được, Lưu Văn Đình liền đổi sang mua đồ cho hai người, đặc biệt là Lâm Diêu, nội quần áo thôi cũng đã tốn không ít, toàn là hàng hiệu sang chảnh.

Trong đó còn có mấy nhà thiết kế nổi tiếng, may riêng cho Lâm Diêu.

Đối với một người ít để ý ăn mặc như Lâm Diêu, thật sự có chút mệt mỏi.

Lưu Văn Đình quan sát sắc mặt Lâm Diêu, thấy hắn thật lâu cũng không trả lời, liền cẩn thận nói, “Tiểu Diêu, tối nay mẹ mời Tiểu Lam ăn cơm, nếu con thấy mệt thì cứ ở nhà nghỉ ngơi.”

“Con không mệt.”

“Đừng cậy mạnh.” Lưu Văn Đình vỗ lên tay Lâm Diêu, “Làm mẹ chẳng lẽ không nhìn ra tâm trạng của con?”

Lâm Diêu cũng muốn hỏi, mình có tâm trạng gì?

“Tiểu Diêu, con và Thiên Dạ cũng không còn nhỏ, thằng kia thì nó cứ như mãi không chịu lớn vậy, nếu nó chọc con giận, con cứ nói với mẹ, mẹ mắng nó cho.”

Lâm Diêu lại muốn hỏi, tại sao phải nói những lời này? Hắn và Tư Đồ chẳng phải vẫn rất tốt sao?

“Còn nữa, chính là, chính là chuyện của ba mẹ con, tới thời cơ chín mùi mẹ sẽ đi gặp nói chuyện.

Dĩ nhiên, trước khi đi mẹ sẽ trưng cầu ý kiến của hai đứa.”

Xe dừng trong biệt thự, Lâm Diêu chớp mắt vô tội hỏi, “Mẹ, mẹ có phải có gì muốn nói không?”

“Đứa bé này, rất thông minh!” Lưu Văn Đình vui vẻ, ôm vai Lâm Diêu cười hòa ái.

Sau đó lại đổi sang nét hiền lành, lời nói thành khẩn, “Có tâm sự thì nói với mẹ, đừng suy nghĩ bậy bạ.

Mẹ là người từng trải, biết lúc này như thế nào.

Người càng cậy mạnh sẽ càng căng thẳng.”

Hả? Lâm Diêu bị Lưu Văn Đình kéo xuống xe, trở về biệt thự.

Hết chương 1.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui