quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Trận chiến cuối cùng

Đã tới đầu hè, chiều ngày hôm đó, Tư Đồ và Lâm Diêu cùng quét dọn nhà cũ.

Hôm qua bọn họ vừa mới về đây, mấy ngày trước mệt mỏi vô cùng, buổi tối Tư Đồ lại điên cuồng tới nửa đêm, hai người ngủ tới chiều mới dậy.

Tinh thần đang trong thời kỳ nghỉ ngơi, Lâm Diêu liền cảm thấy bất mãn với căn nhà bụi bặm này, ra lệnh — Tổng vệ sinh toàn diện!

Mấy tiếng trôi qua, Lâm Diêu cuối cùng cũng thấy hài lòng được một chút, sờ lên cái bàn sạch sẽ, chợt nhớ cuốn album hình của Tư Đồ để trong ngăn kéo.

Đã lâu không xem, có chút hoài niệm.

Khi nắng chiều hoàn toàn buông xuống, Tư Đồ xách mấy túi đồ ăn từ siêu thị về, vừa vào cửa đã thấy Lâm Diêu ngồi trên ghế sô pha mỉm cười.

Để đồ xuống đi tới, kéo người vào trong lòng, cùng hắn xem hình cũ.

Lật mấy tờ, Lâm Diêu sửng sốt, chỉ vào một tấm ảnh, “Sao tấm này anh còn chưa vứt đi?”

“Không vứt được, đây là kỷ niệm.” Tư Đồ giật lại tấm hình, “Em nói đi, nếu lúc đó không phải là anh, thì em định làm thế nào?”

Lâm Diêu nhìn tấm ảnh, trong ảnh Tư Đồ đeo mặt nạ chống độc, ôm mình hôn mê bất tỉnh, dưới chân là mấy tên cặn bã, trông thế nào cũng không vừa mắt.

Hắn lạnh mặt xuống, “Anh vứt hay không vứt?”

“Không vứt.”

“Muốn tìm cái chết đúng không?”

“Có chết cũng không vứt.”

Giận! Cắn anh!

Tư Đồ nhào tới ôm người vào lòng, hihi haha cưng chiều hắn, để hắn tùy tiện cắn mấy cái.

Thật ra thì Lâm Diêu cũng không dám cắn mạnh, đây cũng là một kiểu tình thú mà.

Chẳng qua thấy cắn cắn có chút không đúng, Tư Đồ xoay người đè đối phương xuống, xoa xoa cái eo Lâm Diêu, “Còn dám chọc anh? Tối qua làm chưa đủ mệt hả?”

Lâm Diêu nắm cằm Tư Đồ hôn một cái, “Thưởng cho anh hôm nay quét dọn.”

“Cục cưng, ngày mai anh quét hết cái đường này luôn, anh làm nha.”


Bàn tay bị hắn sờ tới ngứa ngáy, Lâm Diêu cười xoa tóc hắn, hai người đang làm hăng say, chợt nghe ngoài cửa có người gọi, “Cái đ*t mẹ, hai người rút gân đủ chưa? Tôi ở ngoài chờ nửa ngày rồi, chừng nào mới xong?!”

Bị Liêu Giang Vũ bắt tại trận, Tư Đồ cũng không quậy nữa, kéo Lâm Diêu ngồi dậy, nhìn thằng bạn già âm trầm đi vào, cười hỏi, “Tử Hi đâu?”

“Con mẹ nó cậu còn dám hỏi!”

Tử Hi được sư huynh của Liêu Giang Vũ đưa đi bảo vệ, Liêu Giang Vũ không có người yêu bầu bạn, vô cùng tức giận, may là tối nay Diệp Từ tới rồi, dù gì cũng có một thằng bạn đồng bệnh tương liên, đỡ dòm hai người này sến súa cả ngày một mình.

Liêu Giang Vũ lại liếc nhìn cặp đôi trước mặt, ném tài liệu lên bàn, nói, “Kết quả bên tổ giao thông có rồi, không có gì khác thường, một tai nạn do say rượu vô cùng bình thường.

Cho nên hai người vẫn phải ra tay ở phía người chết, tra cái gì, làm cách nào, hai người mau bàn rồi làm.”

Tại sao ba người lại xuất hiện ở nhà cũ? Chuyện này còn phải nhắc tới Vương Lương, sau khi phát lệnh truy nã Vương Lương sau một tuần vụ án ở sân khấu kết thúc, vẫn không tìm được người này.

Có điều, cảnh cục nhận được một bưu kiện nặc danh, bên trong là hồ sơ về vụ án của Tư Đồ Văn Đào năm xưa, tổ trưởng đảm nhiệm tổ trọng án hiện tại, Mạc Bân, liền chuyển qua cho Cát Đông Minh, sau đó Cát Đông Minh chuyển qua cho Tư Đồ.

Sau khi mọi người cẩn thận phân tích, Tư Đồ phát hiện trong hồ sơ này có một bí mật không muốn để ai biết.

Năm đó Vương Lương là cảnh sát tập sự, đi theo một cảnh sát thâm niên tên là Từ Huy, bọn họ cùng tham dự vào vụ án của Tư Đồ Văn Đào.

Kì lạ là, sau khi Tư Đồ thiết kế án mưu sát hai tên đầu sỏ hãm hại ba mình, làm chứng cứ nổi lên, Tư Đồ Văn Đào được thả ra, thì Từ Huy từ chức, Vương Lương bị đuổi khỏi giới cảnh sát, không bao giờ được tuyển dụng nữa, sang năm thứ hai, cục trưởng cũng đưa đơn từ chức.

Đi qua hơn mười năm, giờ nhớ lại chuyện cũ, Tư Đồ nói, “Tôi biết trong đồn cảnh sát có người bị mua chuộc, chẳng qua khi còn nhỏ, có bản lĩnh cỡ nào cũng không chạm tới nội bộ cảnh sát.

Tôi vốn định giết hai người kia tìm ra chứng cớ, cảnh sát bị mua chuộc nhất định sẽ tìm tới tôi, đến lúc đó tôi sẽ đối phó với bọn họ.

Nhưng không ngờ đầu quỷ lại mau chóng nghi ngờ tôi, tôi căn bản chưa kịp có dư tinh thần quan tâm tới cảnh sát thì đã bị đầu quỷ đưa vào viện quản giáo.

Khi tôi ra ngoài đã là nửa năm sau, ba tôi tự sát, tôi cũng không còn quan tâm tới chuyện của đồn cảnh sát nữa.”

Bởi vì liên quan tới vụ án ở sân khấu, Tư Đồ mới về quê tra lại vụ án này.

Không ngờ Từ Huy đã sớm qua đời vì bệnh, cục trưởng năm đó thì nửa đêm về nhà bị tai nạn xe, cũng đã chết, hơn nữa còn chết ngay buổi tối Tư Đồ định tới tìm ông.

Tư Đồ mới cảm thấy lạ, vội vàng lo giải quyết vụ án ở sân khấu, sau khi thả bác sĩ đi, liền cùng Lâm Diêu vội vàng trở về quê.

Biết rõ về chuyện này, Lâm Diêu cũng suy nghĩ qua, năm đó Tư Đồ Văn Đào làm trong một ngân hàng, chủ tịch ngân hàng và phó chủ tịch tham ô hối lộ, lấy trộm tiền, gán hết tội danh lên người Tư Đồ Văn Đào.

Lâm Diêu nghe Tư Đồ nói, lúc đó Tư Đồ Văn Đào cũng là phó chủ tịch, trước khi chuyện xảy ra ông có một khoảng thời gian hành động bất thường, xuất quỷ nhập thần, cho nên mới bị hãm hại.

Chẳng qua Lâm Diêu không hiểu, tại sao Tư Đồ Văn Đào lại hành động bất thường? Càng không hiểu, một người như Tư Đồ Văn Đào, tại sao lại làm trong ngân hàng? Vấn đề đầu tiên, Tư Đồ còn chưa điều tra rõ, vấn đề thứ hai, chẳng ai giải thích được.


Cho dù bọn họ có hỏi Lưu Văn Đình, bà cũng chỉ lắc đầu, nói một câu, “Ông ấy là một người kì lạ.”

Tư Đồ tin tưởng tuyệt đối bằng chứng mình phạm tội năm đó nhất định có liên quan tới nội bộ trong cảnh sát, mà cục trưởng bị tai nạn mà chết, nói không chừng là giết người diệt khẩu.

Vì vậy bọn họ mang manh mối còn chưa rõ ràng về quê điều tra lại lần nữa.

Thời gian trôi nhanh tới tám giờ tối, ba người ở trong nhà ăn cơm, lại bắt đầu nghiên cứu tài liệu.

Lúc này vang lên tiếng chuông cửa kiểu cũ, Liêu Giang Vũ cắn miếng táo, mở miệng cười một tiếng, “Diệp Từ tới.”

Đã lâu không gặp, Diệp Từ vừa mới từ nước ngoài trở về, mới ở cùng Tiểu Đường hai ngày liền vội vàng chạy tới đây hội họp.

Người này vẫn là kiểu trầm trầm buồn buồn như cũ, chẳng qua Tư Đồ thấy hắn càng lúc càng toát ra mùi đàn ông, giơ tay nhấc chân cũng khiến người ta thấy áp lực.

Dùng cách nói của động vật nhỏ nhà người ta — Đại Binh ca rất hấp dẫn.

Không có Đường Sóc bầu bạn, trên người Diệp Từ lại tăng thêm mấy phần lạnh lùng.

Đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bên cạnh Liêu Giang Vũ, nói thẳng, “Điện thoại của bác sĩ đã được giám sát toàn diện, hắn ở một thành phố cách đây không xa, tạm thời không có động tĩnh gì.

Mà hai ngày trước, có đi gặp một nhân viên ở văn phòng thành ủy.”

Lâm Diêu chớp mắt nhìn mấy tấm ảnh Diệp Từ để trên bàn, nghiêng đầu hỏi chồng mình, “Hắn mới xuống máy bay mà nhỉ? Lấy đâu ra nhiều manh mối vậy?”

“Thứ này không phải người.” Tư Đồ khẳng định.

Diệp Từ không để ý tới lời nhạo báng của Tư Đồ, nói tiếp, “Bác sĩ gặp người này chỉ có hai mươi phút, sau đó bác sĩ cũng không rời khỏi phạm vi ẩn náu.

Dựa theo thói quen của hắn, có thể chừng sáu giờ tối nay sẽ đổi chỗ, chờ tổ chuyên án theo dõi ra địa điểm thì sẽ thông báo với chúng ta.”

Liêu Giang Vũ cầm hình bỏ vào túi, “Nhân viên này để tôi điều tra.”

“Được.” Tư Đồ gật đầu, “Kế hoạch đối phó với bác sĩ vẫn không đổi, chúng ta không đụng vào hắn, chờ chính hắn tự xuất hiện.

Ngoài ra liên lạc với Lượng tử, kêu nó xuất ngoại đi tìm Lão Hoàng đại ca.”

Nói tới đầu quỷ, sắc mặt của Diệp Từ có chút thay đổi, hắn hơi nhướng mày nhìn Tư Đồ, “Qua mấy ngày tôi sẽ bay.

Tả Khôn còn có chuyện của hắn, bên Lão Hoàng hắn cũng không giúp được gì.


Lượng tử không cần đi, tôi đi.”

Đang nói tới chuyện ở nước ngoài, điện thoại của Lâm Diêu reo lên, là Điền Dã gọi, hắn lập tức bắt máy.

Điền Dã nói, “Lâm Diêu, tôi biết phú thương đó xảy ra chuyện gì rồi.”

“Cậu chờ chút.” Vừa nói, Lâm Diêu vừa mở loa ngoài, để mọi người cùng nghe.

Trong điện thoại, Điền Dã không vội, nói, “Tên kia nói Đồng phu nhân tám phần mười là đã chết rồi, không phải do bác sĩ làm, hình như ngược lại bà ta biết bác sĩ giữ mạng của bà ta lại để làm gì, nên tự mình kết thúc.

Bây giờ trong hiệp hội chia làm hai phái, một bên trung thành với Đồng phu nhân, giữ vững lập trường bảo thủ không chiến với chúng ta, một bên thành tâm đi theo bác sĩ, quyết định chiến tới cùng.

Phú thương vẫn phụ trách vấn đề kế toán của hiệp hội, bây giờ chia bè phái, ông ta cảm thấy hiệp hội sẽ tự diệt vong, cho nên muốn trộm một số tiền lớn để thoát thân.

Ông ta vốn tưởng rằng bác sĩ sẽ cho người giết mình, không ngờ hắn lại bán đứng ông ta, bán cho chúng ta.

Chính là nói, khoản tiền đó với bác sĩ chỉ là cây me rụng lá.

Nhưng mà theo ông ta nói, trong tay ông ta có một bản danh sách tầng cán bộ của hiệp hội, danh sách này cả bác sĩ cũng không biết.

Ban đầu là Đồng phu nhân lén đưa cho ông ta, nếu như chúng ta đồng ý để ông ta chuyển sang làm nhân chứng, ông ta sẽ đưa danh sách đó cho chúng ta.”

Nghe qua tình huống này, mọi người cùng nhìn Tư Đồ.

Người này cười xấu xa, hỏi Điền Dã, “Có thể chắc chắn là Đồng phu nhân đã chết rồi không?”

“Tám phần đi.”

“Được.

Nói tin này cho Miêu Kỳ Kỳ nghe, uyển chuyển một chút.

Sau đó tìm người coi chừng cô bé, trong vòng mười ngày không được để nó rời khỏi tổ chuyên án.”. KHÔ𝙉G‎ QUẢ𝙉G‎ CÁO,‎ đọc‎ tru𝘺ện‎ tại‎ [‎ 𝖳R‎ uM𝖳RU𝒀𝐞𝙉.V𝙉‎ ]

Mọi người nghe nhưng không hiểu, Điền Dã hỏi hắn tại sao lại làm vậy? Tại sao lại là mười ngày?

“Tại sao thì tạm thời không nói được, còn vấn đề thời gian.” Tư Đồ nheo mắt lại, cười cười, “Trong mười ngày, tôi sẽ hiểu hết tất cả mọi chuyện.”

“Mẹ kiếp, thật ngạo mạn!” Điền Dã cảm khái một câu, cúp máy.

Tư Đồ cười lấy lòng nhìn Lâm Diêu, đối phương trừng mắt một cái, nắm cổ áo hắn xách lên, ra lệnh, “Tám giờ rồi, đi tra án đi.”

Người nào đó cũng cáo đội lốt hổ, nói theo, “Không nghe hả? Hai anh, đi tra án đi!”

Hòa thượng và ác thú đều không nhìn hắn, mỗi người tự vào phòng mình nghỉ ngơi.

Thị trấn này cũng không lớn, dân số không nhiều, muốn điều tra cái gì cũng tiện.


Tối nay Lâm Diêu muốn đi gặp nhân chứng mục kích vụ tai nạn xe, nhân tiện hỏi thăm Tư Đồ tính toán cái gì.

Mười mấy phút sau, đem xe đậu sát cửa khu nhà nhỏ, chưa đi được bao xa đã thấy đối phương đứng trước nhà chờ bọn họ.

Người này chừng bốn mươi tuổi, dáng vẻ không tệ lắm, trông là người trung thực.

Ba người chào hỏi nhau, chủ nhà dẫn họ vào trong, mang trà nóng và điểm tâm ra mời, Lâm Diêu có chút không quen với kiểu nhiệt tình của đối phương, hỏi thẳng tối hôm đó xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông xấu hổ cười cười, lúc ngồi xuống cũng rất quy củ để tay lên đùi, nói, “Tối hôm qua tôi ra ngoài mua mì gói, lúc về nhà thì khoảng mười một giờ rưỡi.

Chỗ rẽ trước đường nhà tôi bình thường không có xe lớn chạy qua, hình như mấy xe hàng cỡ lớn cơ bản đều qua nửa đêm mới được chạy.

Lúc đó tôi đang đứng ở ngã tư phía nam, ông kia cũng ở cùng hướng với tôi, ông ta đột nhiên từ trong hẻm vọt ra, giống như có người đuổi theo vậy.

Sau đó chạy về phía bắc sau lưng tôi, chạy được một nửa thì đột nhiên có xe băng qua.”

“Chờ đã.” Lâm Diêu cắt ngang, hỏi, “Lúc đó anh ở vị trí nào trên con phố nhìn thấy ông ta?”

“Trung tâm.”

“Nghĩa là ông ta chạy từ trong hẻm, chạy thẳng tới ngã tư phía bắc? Anh nói chạy được một nửa là có ý gì?”

“Ông ta chạy về phía bắc.” Người đàn ông gật đầu một cái, “Lúc đó ông ta chạy tới ngã rẽ của giao lộ, băng qua đường xe chạy, phương hướng là chạy tới con đường đối diện rồi rẽ vào, tôi thấy rất rõ, ông ta chỉ còn cách chừng mười bước là có thể quẹo thì từ phía tây có một chiếc xe hàng lớn chạy tới, đâm vào ông ta.”

Người này nói không phải rõ lắm, nhưng Tư Đồ từng khám xét hiện trường tai nạn, trong đầu đã có ấn tượng về ngã tư đó, suy nghĩ lát nữa dẫn Lâm Diêu đi xem.

Từ miệng nhân chứng chỉ có một chuyện nạn nhân giống như bị ai đuổi theo là có giá trị.

Cho nên Lâm Diêu chú trọng hỏi mấy vấn đề.

“Lúc anh phát hiện người chết, có nghe thấy âm thanh gì từ trong hẻm không?”

“Tôi không biết, không có để ý.”

“Sau đó thế nào? Anh báo cảnh sát, có ai tới xem không?”

“Trễ như vậy làm gì có ai.” Người đàn ông lắc đầu, “Lúc đó thì có một cô gái từ trong cửa hàng tiện lợi chạy ra, sợ hết hồn.

Người tài xế nhìn một cái đã biết say rượu, từ trên xe đi xuống còn lảo đảo lắc lư.”

Có chút thất vọng, Lâm Diêu bắt đầu suy nghĩ.

Người chết tuổi tác đã hơn sáu mươi, trễ như vậy còn ra đường làm gì? Kết cục là ông ta bị ai đuổi theo? Nếu như không bị tông chết thì ông ta sẽ đi đâu? Tai nạn này thật sự là vô tình? Hay là có người cố ý sắp xếp? Xem ra phải gặp người thân của nạn nhân một lần mới được.

Hết chương 1.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui