quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.

Lâm Diêu nghe phát hiện thi thể thứ hai lập tức hỏi, “Ở đâu?”

“Bên ngoài, dưới lầu.

Chỗ này là tầng 15, đoán chừng vừa té xuống, chắc chắn là chết rồi.”

“Hoắc Lượng đâu? Kêu nó xuống bảo vệ hiện trường.”

“Anh kêu nó đi tìm Tiểu Ny tử rồi, để anh xuống bảo vệ hiện trường.”

Cúp điện thoại, Lâm Diêu tiếp tục kiểm tra thi thể.

Hắn phát hiện xương đỉnh đầu và não sau gần như bị đập nát, nhớ lại tình huống sân khấu bị mất điện khi nãy, liền cảm thấy thi thể này cũng không có gì đáng giá để đào sâu.

Đang định đi thăm dò tình huống xung quanh, chợt nghe trên trần nhà vang lên giọng nói của Đường Sóc.

“Lâm ca, em phát hiện ít thứ, anh đừng đi, em xuống liền!”

Nghe vậy Lâm Diêu mỉm cười, nghĩ thầm Đường Sóc càng ngày càng có tiền đồ, chẳng trách được xếp vào tổ chuyên án.

Đang suy nghĩ, bên dưới sân khấu vang lên giọng nói quen thuộc, có người gọi hắn và Đường Sóc.

Đồng nghiệp cũ ở tổ trọng án đúng lúc chạy tới, mọi người cũng coi là đã lâu không gặp, chào hỏi lẫn nhau.

Lâm Diêu đầu tiên thuật lại chuyện xảy ra, Đường Sóc nghe tiếng chạy tới, cầm vật trong tay đưa cho tổ trưởng mới, cũng nói, “Sắt đối trọng rơi xuống bị quấn bên trong tấm sắt thứ ba ở trên trần, tôi tìm thấy một cái túi ở dưới tấm sắt đó, bên trong có một sợi dây chuyền, tôi xem trị giá thì ít nhất cũng mấy triệu trở lên.”

Mọi người sững sỡ, chỉ có sắc mặt Lâm Diêu là không thay đổi.

Hắn biết Đường Sóc ở cạnh Diệp Từ, khả năng phân biệt báu vật cũng cao lên một bậc, Đường Sóc nói giá trị của thứ này là mấy triệu, chỉ sợ sẽ là mười phần chắc chắn.

Đang nghiên cứu bước tiếp theo làm gì, Cát Đông Minh gọi điện tới, bắt máy liền nói đợi mình tìm chỗ ít người.

“Anh nhận được tin tức rồi phải không?” Lâm Diêu đi tới góc phòng, thấp giọng hỏi.

“Tiểu Đường gọi cho tôi.

Tiểu Lâm, chuyện này chúng ta không xen vào, cậu nói hết tình hình rõ ràng với tổ trọng án, lập tức rút đi.”

Nghĩ lại, Lâm Diêu cảm thấy quyết định như vậy đã có tình lý bên trong.

Trước mắt tổ chuyên án đang ở thời điểm bị nói ‘Hở cái là giành’, không chú ý là sẽ dẫn lấy bình luận trái chiều, huống hồ chuyện này lần còn chưa biết có nghiêm trọng hay không, là người của tổ chuyên án nhúng tay vào đúng là không hợp.


Trở về liền nói mình còn việc riêng, không thể ở lại giúp tổ trọng án.

Một vài đồng nghiệp cũ đối với quyết định của Lâm Diêu có vẻ rất bất mãn, điều này cũng khó trách bọn họ.

Lâm Diêu vốn là người thẳng thắn lạnh lùng, trên chốn quan trường cũng không nói lời khách sáo, rất dễ bị mọi người hiểu lầm.

Cuối cùng vẫn là Đường Sóc nói cho, “Còn tưởng có thể làm việc với mọi người, đúng là mất hứng.

Lâm ca, anh đừng nghiêm nghị như vậy, em cũng biết anh không muốn đi.”

Mọi người bị nụ cười tươi rói của Đường Sóc cảm hoá, bầu không khí cũng hoà hoãn ít nhiều.

Nhiều thằng nhóc lôi kéo Lâm Diêu vội vã bỏ đi, Diễm Bình nguyên lão của tổ trọng án cười nói, “Lâm Diêu này á, e là tới năm 80 tuổi cũng không nói được lời dễ nghe.”

Rời khỏi rạp hát, hai người cùng hẹn Tư Đồ gặp mặt ở cửa sau.

Có thể vì đợi mười mấy phút cũng không thấy Tư Đồ lại, hơi không kiên nhẫn gọi cho hắn, kết quả nhận được tin người yêu mình bị tổ trọng án chụp được.

Đầu dây bên kia, Tư Đồ không chút hoang mang giải thích.

“Khi bị cúp điện có một diễn viên bị khoá trái trong phòng vệ sinh ở phòng nghỉ, là anh tới cứu cô ta ra.

Trùng hợp dây chuyền Tiểu Đường tìm được là của cô ta.

Tổ trọng án muốn lấy khẩu cung của anh, e là phải mất thời gian một chút.”

Chuyện này Lâm Diêu không lên tiếng, cũng không gọi điện tìm người quen nhờ chăm sóc Tư Đồ.

Hắn chỉ nói về nhà chờ, bảo Tư Đồ xong thì đi thẳng về nhà.

Trên đường đi, Lâm Diêu đột nhiên cảm thấy có chút uể oải.

Đoạn thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, từ khi Hứa Thận chết, hắn phát hiện trong lòng có chỗ nào đó bị phá hỏng, rầu rĩ không vui.

Nhớ tới trước đây từng xem qua một quyển sách, trong sách nói, “Đạo lý luôn luôn thắng, đường đi chẳng bao giờ thẳng.” Quyển sách này đọc khi nào, hắn không nhớ được, nhưng gần đây mới cảm nhận được hàm nghĩa sâu sắc bên trong.

Hắn rõ ràng không thể làm sai đạo lý, nhưng làm sao thoát khỏi sự thật âm u là một chuyện không dễ dàng.

Điều này cần quá trình, chỉ cần có Tư Đồ cổ vũ và nâng đỡ, con đường này nhất định phải do bản thân tiếp tục đi mới được.

Lựa chọn làm cảnh sát, không biết nhìn thấy bao nhiêu hiện trường tử vong, có lúc hắn muốn đổi cương vị, làm một người thu dọn tư liệu, nói như vậy có phải sẽ ít đi chuyện phiền muộn không? Suy nghĩ chán chường này từ lúc quen biết Tư Đồ đã không có nữa, có thể gần đây, không, nói một cách chính xác là khi Hứa Thận chết rồi thì không biết sao lại xông đến.

Không phải hắn lựa chọn cúi đầu khi đối mặt với tội ác, cũng không phải vì lực bất tòng tâm, chỉ là không nói rõ cái thứ nghẹn trong lòng, giống như rất lâu sau chuyện đó luôn luôn nặng nề uất ức, chưa từng gặp một ngày sáng sủa.


Vốn định xem kịch tìm cơ hội giải sầu, không ngờ lại gặp chuyện như vậy.

Suy nghĩ lung tung một hồi, bất tri bất giác đã đến nhà.

Nhìn thấy mấy chiếc xe đậu trước cửa, không khỏi nhíu mày.

Trong nhà, Hoắc Lượng đang ngồi trên thảm, thương lượng với Tả Khôn chuyện nửa năm sau đi Pháp, Y Thiếu An và Địch Tử Hi ở trong bếp nấu cơm tối cho mọi người, Diệp Từ và Liêu Giang Vũ một đọc sách một xem TV, mấy vị này chẳng thèm quan tâm chủ nhà.

Vẫn là Địch Tử Hi ngoan ngoãn, từ trong bếp chạy ra nói, “Không mời mà tới, em tự ý dùng nhà bếp, muốn nấu cho mấy anh chút đồ ăn.”

Đối với Địch Tử Hi, Lâm Diêu lúc nào cũng thích, căn dặn hắn đừng làm mệt quá, đồ trong bếp cứ xài thoải mái.

Tiện đà chuyển hướng về mấy người ngồi trong phòng khách, làm mặt lạnh, “Mấy anh không có nhà để về à?”

Liêu Giang Vũ ném điều khiển, mặt khổ não nói, “Tôi làm gì có tiếng nói, mẹ nó, đều là tên Pháp già đó lái xe.”

Tả Khôn cười haha, khoác vai Hoắc Lượng, rất vô lại nói, “Chính là vì muốn ăn đồ do Tử Hi nấu.

Chỗ tôi nhiều người, không tiện.

Nhà hoà thượng với Diệp Từ thì xa, nhà anh là hợp nhất.”

Lâm Diêu buồn bực cầm gối ném vào mặt hắn, quyết định không lằng nhằng với du côn, ngược lại đẩy Diệp Từ, “Tiểu Đường cũng về nhà rồi, anh còn nằm ườn ra đây làm gì?”

Diệp Từ lật trang sách, cũng không ngẩng đầu lên, “Vào thư phòng, có việc.”

Lâm Diêu sững sờ, trong lòng cân nhắc có gì khó mà phải đi vào phòng riêng? Chắc là liên quan đến vụ án, muốn tránh Thiếu An và Tử Hi đi.

Cả hai đi vào thư phòng, đóng kín cửa, nhốt Liêu Giang Vũ và Tả Khôn đấu võ mồm ở bên ngoài.

“Chuyện gì?” Lâm Diêu hỏi.

Gương mặt của Diệp Từ vẫn luôn có rất ít cảm xúc, ai không biết sẽ nghĩ hắn tìm Lâm Diêu gây phiền phức.

Hắn tiện tay kéo cái ghế ngồi xuống, hành động như ám hiệu chuyện lần này nói cần nhiều thời gian.

Hắn nói, “Cậu biết ‘quản giáo thiếu niên IQ cao’ không?”

Cái tên này là lần đầu tiên nghe thấy, kinh ngạc nhìn Diệp Từ, “Ý anh là Tư Đồ từng tập huấn ở đó?”

“Đúng.


Nơi đó chuyên môn thu nhận những thiếu niên thiếu nữ IQ cao phạm tội mà chưa đủ tuổi vị thành niên, ngay một tháng trước, cũng chính lúc bác sĩ mất tích, quản giáo để một con nhóc 14 tuổi bỏ trốn.

Mấy hôm trước có người gửi cho tôi tấm hình.”

Nói xong, hắn lấy ra hai tấm ảnh.

Một tấm là hình chụp một cô bé mười mấy tuổi, gương mặt bình thường, không có đặc điểm gì.

Tấm thứ hai là cùng một người, chỉ là cô bé này đứng dưới một toà nhà, nói chuyện với một người phụ nữ chừng 50 tuổi.

Lâm Diêu nhìn tấm ảnh thứ hai kinh ngạc vô cùng, dù đã nhiều năm không gặp nhựng hắn vẫn nhớ rất rõ gương mặt của mẹ mình.

“Sao, sao anh lại có, không đúng, đây là do ai chụp?”

Thấy Lâm Diêu thật sự cuống lên, Diệp Từ mới lên tiếng, “Tư Đồ nhờ tôi lặng lẽ bảo vệ người nhà cậu, đây là do bạn tôi chụp.

Người nhà của cậu bây giờ rất an toàn, lúc đó cô bé này chỉ hỏi đường mẹ cậu thôi, sau đó cũng không xuất hiện nữa.

Tới bây giờ Tư Đồ không chịu nói cho cậu biết lý do, cậu nên hiểu.”

“Tôi không hiểu!” Hô một câu, Lâm Diêu lại ngay lập tức hối hận.

Hắn biết không nên vội vàng như vậy, cũng không nên nổi giận với Diệp Từ.

Hắn lắng lại một lúc, xin lỗi, “Xin lỗi, tôi hơi rối.”

“Nhìn ra được.” Nói xong, Diệp Từ đứng lên đi ra cửa, lúc đi ngang qua Lâm Diêu, nói một câu, “Hắn cần cậu.”

Lúc Lâm Diêu trở về phòng khách, Tư Đồ cũng về tới.

Hắn nhìn Diệp Từ bước khỏi thư phòng, liền biết tình trạng của Lâm Diêu.

Hắn không tỏ ra hổ thiện và áy náy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người yêu, “Vụ án ở rạp hát anh sẽ tiếp nhận, người uỷ nhiệm là Vương Tú, cô gái anh phát hiện ở nhà vệ sinh.”

Lâm Diêu không nói một lời, bắt Tư Đồ vào thư phòng.

Mọi người nhìn nhau, chỉ có Diệp Từ là hiểu rõ nguyên do.

Bên trong thư phòng, Lâm Diêu không nói ra được tâm trạng của mình, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Tư Đồ cũng không bám lấy hắn như thường ngày, mở miệng nói, “Anh đã bàn với Đông Minh và Đường lão rồi, xác định một kế hoạch bảo vệ người nhà em, Tập Đông Bình, Trương Ny và Tử Hi.”

“Tại sao không nói với tôi?”

Tư Đồ khó nén sầu lo trong lòng, nhìn người trước mặt, trịnh trọng nói, “Em cẩn thận suy nghĩ lại gần đây em thế nào? Làm chuyện gì cũng không để tâm, thường thức khuya ngồi ở phòng khách ngờ nghệch, em nghĩ anh…”

“Được rồi, được rồi, tôi biết mình bị cái gì.” Lâm Diêu mất kiên nhẫn cắt ngang Tư Đồ, cướp chủ đề, “Bây giờ không phải lúc đi nghiên cứu tôi, tại sao anh nhận vụ án mà không thương lượng một câu?”

Nhiều vấn đề nảy sinh khiến Lâm Diêu khó thu dọn được trình tự, hắn chỉ có thể nghĩ được cái gì thì hỏi cái đó, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu Tư Đồ sẽ cho hắn một đáp án khiến hắn hài lòng.


“Tiểu Diêu, công việc của anh không phải chỉ nhắm vào hiệp hội, anh là thám tử, không nhận uỷ thác thì còn tính là thám tử không?”

“Cái tôi muốn nói không phải cái này! Trước đây anh đều sẽ thương lượng với tôi, tại sao lần này nói trước một tiếng cũng không có?”

“Thì anh đang nói với em đây.”

“Đây là tiền trảm hậu tấu!”

Hít một hơi thật sâu, Tư Đồ đốt một điếu thuốc, lúc nhìn Lâm Diêu đột nhiên bật cười.

Chỉ là tiếng cười đó khiến đối phương có chút nổi nóng, hắn nói, “Tiểu Diêu, anh là người thế nào em hiểu rất rõ.

Trong cuộc sống chúng ta thế nào cũng được, nhưng trên vụ án anh sẽ không nhờ tới em.

Với trạng thái của em bây giờ, anh cũng sẽ không hợp tác với em.

Vụ án ở rạp hát anh làm một mình, em nhân dịp này lo mà nghỉ ngơi điều chỉnh tâm trạng lại đi.”

Đây là lý do kiểu mẹ gì? Là mối quan hệ gì? Lâm Diêu nổi nóng, căm tức nhìn Tư Đồ, “Ý của anh là tôi làm liên luỵ mọi người?”

“Không, anh là nói trạng thái của em bây giờ sẽ làm anh phân tâm.

Anh biết em sẽ tức giận, cũng sẽ không thừa nhận cái nhìn của anh.

Như vậy đi, nếu như em có thể đáp lại mấy câu hỏi này của anh, tất cả mọi chuyện để em làm chủ.”

“Anh muốn hỏi gì?”

Tư Đồ dập điếu thuốc lá vừa hút vài hơi, đưa ra câu hỏi thứ nhất, “Em tiếp xúc với hiện trường vụ án hơn 10 phút, bây giờ em nói cho anh biết, ngoại trừ sắt đối trọng và thi thể ra, thứ đầu tiên em chú ý là gì?”

“Cái bàn bị người chết làm ngã sập.”

“Câu thứ hai, chuyện đầu tiên em để Tiểu Đường làm là gì?”

“Phong toả tất cả con đường đi lên trần nhà.”

“Câu cuối cùng, anh tìm thấy diễn viên Vương Tú là cánh nào của sân khấu?”

Lâm Diêu chần chờ một chút, nói, “Không biết.”

Tư Đồ lắc đầu, từ trong túi lấy ra miếng giấy đặt vào tay hắn, nói, “Lúc em lên sân khấu, phía trên tối đen, đây là giấy ánh huỳnh quang dán kề sát sàn nhà, dùng để làm ký hiệu, trong tình huống tối đen chỉ có nó là bắt mắt nhất, anh thấy lạ là sao em không để ý tới.

Em để Tiểu Đường một mình đi niêm phong tất cả con đường lên trên nhà, em biết tổng cộng có tám hướng đi, một mình Tiểu Đường làm sao xuể? Lúc vụ án xảy ra vô cùng hỗn loạn, trong lúc bận rộn ở đó lại quên mất anh dùng tốc độ cực nhanh chạy đi hướng nào, nếu anh là hung thủ thì đã sớm chạy mất dép rồi.” Nói xong Tư Đồ thở dài, hắn đi tới trước mặt Lâm Diêu, nhìn dáng vẻ không cam lòng của đối phương, “Tiểu Diêu, anh cũng từng có lúc như em, không gấp được, anh chờ em.”

Tư Đồ bỏ đi, Lâm Diêu một mình ở trong thư phòng nhìn miếng giấy ánh huỳnh quang, hàm răng cắn chặt tới nghe tiếng ken két.

Hết chương 2.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui