Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Tối nay, người ở tổ chuyên án rất đông, trong đó có mấy người dù cho Cát Đông Minh nói cách nào cũng không chịu đi, trăm miệng đều nói phải tăng ca để sớm ngày phá án, mà thực tế là bọn họ muốn nhìn tên thám tử bi3n thái trong truyền thuyết thẩm vấn Diêu Kỳ Kỳ như thế nào.
Cát Đông Minh chịu không nổi, ngồi trong phòng than thở, Đàm Ninh thì rất thờ ơ giúp hắn pha một ly cà phê, trấn an hắn Tư Đồ nhất định sẽ trở lại.
Phải nói tính cách của Đàm Ninh càng ngày càng tốt, người ta đã cuống tới độ như ngồi trên đống lửa, hắn thì vẫn có thể bình tĩnh làm việc, thật ra, hắn biết mình không mấy thông minh, chỉ làm được mấy công việc cơ bản, vào những thời khắc thế này không nên tạo gánh nặng cho người khác, đúng là trạng thái ổn định tự nhiên này của hắn, vô tri vô giác cũng khiến mọi người bình ổn lại, nói ví dụ như Cát Đông Minh vừa rồi còn tức tối mắng to chính là một trong những người được lợi.
Dưới tình huống mọi người đang vô cùng trông ngóng, Tư Đồ và Lâm Diêu rốt cuộc cũng trở lại!
Phòng quan sát kế phòng thẩm vấn chật ních người, Cát Đông Minh thoải mái ngồi ở vị trí thuận lợi nhất, nhìn Tư Đồ qua lớp kính thủy tinh chuẩn bị đánh trận.
Lúc này Diêu Kỳ Kỳ trông rất uể oải không còn phấn chấn, cô thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Tư Đồ.
Khẽ cúi đầu, tóc mái rũ xuống che mắt, hai chân cứ run run, tiết lộ trong lòng rất căng thẳng.
Tư Đồ ngồi vững vàng trước mặt cô, dập điếu thuốc trong tay, giống như chuẩn bị mở màn đầu tiên.
Sau đó giống như làm ảo thuật, lấy từ dưới bàn lên lon cà phê, nói, “Uống cho ấm người.”
Ánh mắt của Diêu Kỳ Kỳ lơ lửng, giọng khàn khàn, “Cám ơn.”
“Cô có căng thẳng cũng vô dụng, cái gì nên nói thì phải nói, nói ra cũng là một sự giải thoát đối với cô.”
“Tôi, tôi không hiểu ý của anh.”
Tư Đồ liếc mắt trái nhìn vào kính thủy tinh, quay lại hỏi, “Cô với Tống Nguyệt có quan hệ thể xác đúng không?”
Đôi mắt đầy tơ máu trừng lớn, cô kinh ngạc nhìn Tư Đồ, môi hơi run.
Phản ứng như vậy thì không cần nói cũng biểu lộ tất cả, Tư Đồ không tỏ ra khinh bỉ hay là ánh mắt chán ghét, giọng nói hiền hòa, “Cô nhìn tôi vậy là sao? Cô cảm thấy mình rất dơ bẩn, hay cảm thấy tôi cho là cô rất dơ bẩn? Rất xin lỗi, tôi khiến cô thất vọng rồi, bản thân tôi là một người song tính, nam nữ đều ăn.”. Chí𝓷h chủ, 𝗋ủ bạ𝓷 đọc chu𝓷g ( 𝗧𝗋ù m𝗧𝗋u𝘆ệ𝓷.v𝓷 )
Đồ chết tiệt, có chút xíu gia sản cứ lấy ra khoe hoài, sợ người ta không biết mình là tên bi3n thái à? Lâm Diêu ôm tâm trạng tức giận đứng bên cạnh Cát Đông Minh hung hăng trừng Tư Đồ qua lớp kính.
Mà mấy người phía sau hắn thì xì xào bàn tán, nói Tư Đồ đi quá xa trọng tâm, hoàn toàn không biết kỹ xảo thẩm vấn, nhưng người đứng trong góc thì không cho là vậy.
Hắn nói, “Hắn đang thể hiện sự thông cảm với cô ta.”
Lâm Diêu xoay đầu nhìn, thấy người nói là Điền Dã, đối phương cười cười, tiếp tục nghe.
“Anh, anh là người song tính?” Vẻ mặt kinh ngạc khi nãy giảm đi không ít, Diêu Kỳ Kỳ không nặn ra được nụ cười, chỉ có thể thử hỏi.
Tư Đồ gật đầu, “Từ lúc sinh ra đã thế.
Ba tôi khi còn sống rất chiều tôi, cũng không quan tâm sau này phải có con cháu, cho nên tôi là một người rất may mắn.
Thế nhưng tôi thấy, Tống Nguyệt không may, cả cô cũng thế.
Tống Nguyệt hình như có cảm giác với người đồng giới nhiều hơn, nhưng chuyện quan hệ thể xác với nữ thì lại giống như cơn ác mộng không thể nào thoát khỏi, cô ta suy nghĩ quan hệ với nam sẽ bình thường, nhưng sau đó không thể nào ức chế được d*c vọng với người đồng giới, cho nên, cô ta luôn kiểm soát cô, xảy ra quan hệ với cô.
Mà cô, Diêu Kỳ Kỳ, rất đau khổ đúng không? Tôi thấy tính hướng của cô rất bình thường.”
Diêu Kỳ Kỳ muốn lên tiếng giải thích, vẻ mặt giống như phủ nhận lời Tư Đồ.
Nhưng Tư Đồ giơ tay lên ngăn lại, nói tiếp, “Phủ nhận hay thừa nhận cũng được, tôi không cần cô nói gì cả, chỉ cần nghe tôi nói hết.
Trong mắt tôi, quan hệ giữa hai người là hỗ trợ và lệ thuộc, cô ta cần cơ thể của cô, mà cô cần sự chăm sóc của cô ta, thời gian dài cô từ chán ghét với chuyện giường chiếu chuyển sang chết lặng, cô không bỏ cô ta được, rồi lại muốn rời khỏi cô ta, mâu thuẫn này xuất hiện trong đầu khiến cô trở nên rối trí, vì thế…” Nói đến đây, hắn cúi người nói nhỏ vào tai Diêu Kỳ Kỳ.
Người trong phòng quan sát không nghe được lời thì thầm của Tư Đồ, nhưng lại thấy sắc mặt Diêu Kỳ Kỳ đột nhiên trở nên trắng bệch, khiếp sợ nhìn chằm chằm Tư Đồ, “Anh, anh nói bậy.”
“Có phải nói bậy hay không, trong lòng cô là người rõ nhất.
Diêu Kỳ Kỳ, bây giờ là cơ hội tốt nhất, cô không muốn kết thúc sao? Không muốn làm lại từ đầu à?”
Hô hấp của Diêu Kỳ Kỳ bắt đầu dồn dập, hai bàn tay đan vào nhau siết tới trắng bệch, cô giống như đang do dự giữa hai lựa chọn sinh tử.
Tư Đồ đột nhiên kéo tay cô qua, dùng ngón tay viết vài chữ vào lòng bàn tay cô, lúc này cô bật khóc.
Trong phòng quan sát đã mất đi sự yên tĩnh, rất nhiều người hỏi Lâm Diêu là Tư Đồ viết cái gì? Sắc mặt của Lâm Diêu lạnh đi, xoay người rời khỏi phòng.
Mà lúc này, Tư Đồ cũng đứng dậy đi tới bên trái, che mặt kính lại, mọi người trong phòng không còn thấy gì nữa, thậm chí tiếng nói cũng không nghe thấy.
“Xảy ra chuyện gì? Khóa cả thiết bị giám thính?” Chẳng biết Vương Vĩnh Bân đã trở về từ lúc nào.
“Không, vẫn mở, người bên trong không nói chuyện.”
Cũng không biết là ai nói một câu, “Không thể nào, bọn họ nhất định đang nói chuyện.”
“Nếu không thì tới nghe thử đi!”
Người trong phòng quan sát lại cãi nhau một phen, lúc đó Tư Đồ đi tới bên cạnh Diêu Kỳ Kỳ, vỗ vai, “Yên tâm, có là thi thể thì tôi cũng sẽ tìm được cô ta trở về.”
Diêu Kỳ Kỳ chôn mặt vào hai lòng bàn tay, tiếng nức nở biến thành gào khóc.
Người trong phòng quan sát đòi xem băng ghi hình, nhưng người anh em phụ trách thì từ chối, nói thẳng, “Xin lỗi, Tư Đồ đã nói trước với tôi, ai cũng không được xem.”
“Hắn nói không được xem thì không được xem à? Hắn không phải cảnh sát, cũng không phải tổ trưởng, tại sao lại nghe theo hắn?”
Người anh em cười haha, “Tổ của chúng ta là Đường cảnh giam quản lý đúng chưa, người ta cầm lệnh bài của Đường cảnh giam, nói xem tôi có nên nghe không?”
Lúc mọi người trợn mắt há mồm, Tư Đồ đẩy cửa phòng quan sát, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, đi tới trước mặt người anh em, “Đưa đ ĩa cho tôi.”
Dứt lời, đối phương liền đưa cho hắn, hắn tiện tay bỏ vào trong túi, “Xin lỗi, đã làm khó anh rồi.” Dứt lời, xoay đầu nhìn Cát Đông Minh, “Đường lão đang ở ngoài cửa, ông ta muốn đưa Diêu Kỳ Kỳ đi.
Tôi đi trước, có gì liên lạc sau.”
Chẳng biết tại sao, không ai dám chất vấn Tư Đồ, cũng không ai ngăn cản.
Trên mặt mỗi người trong phòng quan sát đều lộ ra vẻ thâm ý sâu xa, giống như không thèm để ý với chuyện này, đều tản đi làm việc của mình.
Cuối cùng Cát Đông Minh ở lại thở dài một tiếng, “Tổ chuyên án toàn là trâu bò, ai cũng có kinh nghiệm dày dặn.”
Đàm Ninh cười cười, “Thật ra tôi rất muốn hỏi Tư Đồ, hắn học đọc môi từ lúc nào.”
“Sau này rồi đập hắn.
Nhanh lên, lấy xe của Tiểu Lâm chạy ra cửa sau, chúng ta đi xem băng ghi hình.
À, căn nhà của Liêu Giang Vũ ở ngoại ô tôi chưa đến bao giờ, cậu biết chỗ không?”
“Tiểu Lâm đưa địa chỉ cho tôi rồi.
Tôi lái xe, chờ anh ở cửa sau.”
Cùng lúc đó, Lâm Diêu đang áp giải Diêu Kỳ Kỳ lên xe của Đường cảnh giam, không biết đột nhiên nhớ ra cái gì, lấy điện thoại ra gọi cho Hồ Miêu, “Tôi là Lâm Diêu, vừa nãy tôi nhận được điện thoại, văn phòng của Thương Liên bị trộm, thi thể và hầu hết bản báo cáo đều bị lấy đi rồi.”
“Cái gì? Bớt nói giỡn, bản báo cáo thì dễ bị trộm chứ thi thể thì trộm kiểu gì?”
“Tôi cũng rất muốn biết.
Cô tìm tổ trưởng thương lượng xem giờ làm sao, tất cả bản xét nghiệm trong tay cô đưa cho tôi.” Vừa nói chuyện, Diêu Kỳ Kỳ đã lên xe, Đường cảnh giam mở cửa hỏi Lâm Diêu, “Cậu bao giờ thì qua?”
“Chắc là ngày mai, chờ lát nữa tôi và Tư Đồ tới chỗ chị dâu giải đọc môi.”
“Mau đi đi.”
Lâm Diêu đồng ý sau khi xong chuyện bên kia sẽ cùng Tư Đồ đến chỗ Đường cảnh giam, tiện đà nói với Hồ Miêu, “Cô đem bản để trong phòng tôi, tôi về sẽ xem.”
30 phút sau.
Tư Đồ đậu xe bên đường chờ Lâm Diêu, rất cẩn thận nói, “Cái này an toàn, anh kiểm tra rồi.”
Lâm Diêu thở phào, không hề kiêng kỵ gác đầu lên vai Tư Đồ, nghỉ ngơi một lát.
Hai người nắm tay nhau, im lặng không nói gì cảm nhận sự ấm áp, đối với bọn họ mà nói thời gian rất eo hẹp, nhưng bây giờ chỉ có thể chờ.
Lâm Diêu tham lam sự ấm áp này, hắn thích nhất cảm giác được người yêu ôm vào lòng, thậm chí thích đến mức không muốn nhắc tới vụ án.
Chỉ tiếc thế cục không cho bọn họ nhiều thời gian hưởng thụ sự ngọt ngào.
Chôn đầu vào cổ Tư Đồ hít lấy mùi hương quen thuộc, thở ra hơi nóng làm Tư Đồ thấy ngứa, hắn cúi đầu hôn lên trán Lâm Diêu, giây tiếp theo trong lòng mát lạnh, người bên cạnh đẩy hắn ngồi thẳng dậy.
Ngồi xe của người khác khiến Lâm Diêu thấy khó chịu, vừa điều chỉnh lại dáng ngồi vừa nói, “Mới vừa rồi hòa thượng gọi cho tôi, nói Hoắc Lượng nhận ra người đàn ông vào phòng làm việc của Đặng Tiệp.”
“Bác sĩ giả?”
“Đúng vậy.”
“Hoặc Lượng không kích động?”
“Không.
Hòa thượng nói hắn rất bình tĩnh, nhìn tấm ảnh xong thì bảo chính là bác sĩ, sau đó tiếp tục luyện phản ứng với mấy con rắn độc.”
Tư Đồ nhịn không được mỉm cười, nghĩ dùng rắn độc để luyện phản ứng, chiêu này do bộ đội đặc chủng nghĩ ra đúng là rất hợp lý, đúng là tập chiêu ác thì mới đại thành! Nghĩ tới đây, nụ cười của Tư Đồ biến mất, bắt đầu suy nghĩ chuyện của Hoắc Lượng.
Bây giờ Hoắc Lượng có năm huấn luyện viên, nếu như hắn không làm phụ sự trông đợi của mọi người, tương lai của thằng nhóc này chắc chắn sáng lạn.
Mầm non phải cẩn thận nuôi dưỡng, chờ hắn hoàn thành khóa học sẽ để Tả Khôn dẫn về Pháp, rèn luyện vài năm.
Chỉ là không biết hắn có vượt qua được mối tình ở đây không.
Đang thất thần, trong túi đột nhiên phát ra tiếng tít tít, hắn lấy máy nhận tín hiệu ra xem, điểm đỏ trên màn hình đang di chuyển.
Mồi đã thả, không bao lâu cá sẽ cắn câu.
Vậy thì bây giờ tiến qua kế hoạch thứ hai.
20 phút sau, Tư Đồ đậu xe trước một khách sạn cũ kỹ, xoay người nhìn Lâm Diêu, tâm trạng không muốn thể hiện hết trong ánh mắt, nắm tay đối phương, “Em phải cẩn thận.”
“Tôi biết rồi, anh lo xong chuyện bên anh thì liên lạc với tôi.”
“Rồi.
Mặc áo chống đạn chưa?”
“Mặc rồi.”
“Kiểm tra súng chưa?”
“Kiểm tra rồi.”
“Có mang thuốc theo không?”
“Có mang.”
“Trên đùi sao? Cột chắc lưới chống đạn chưa?”
Lâm Diêu nhịn không được nói, “Anh làm cái gì mà dài dòng vậy?”
Ôm chặt người đang oán trách vào lòng, tay hắn không dám dùng sức, sợ là dùng sức quá sẽ không nỡ buông ra.
Kề sát vào tai Lâm Diêu, “Anh rất muốn đi chung với em.”
“Đừng lo, tôi không sao.
Nhưng mà anh, đừng…”
Nghe hắn căn dặn tự nhiên biết trong lòng xót xa, cho nên Tư Đồ cúi xuống hôn.
Giống như muốn đem sự cay nồng hút hết qua đầu lưỡi, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Diêu khó có thể đáp lại sự nhiệt tình này, mềm nhũn tựa vào lòng Tư Đồ không kiềm được hừ một tiếng.
Lực trên lưng tăng thêm, ngón tay vuốt qua mặt đến sau tai, nhẹ nhàng nắm vành tai, khiến nửa người Lâm Diêu tê dại.
Vươn tay ôm lấy hông hắn, lúc này mới biết ngẩng đầu đáp lại tình cảm nóng bỏng.
Rất nhanh trong xe truyền ra tiếng th ở dốc khiến người ta ngứa ngáy, d*c vọng của Tư Đồ bắt đầu bành trướng, mà hắn lại giữ Lâm Diêu đẩy đối phương ra.
Nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của hắn, Lâm Diêu cười nói, “Đây là lần đầu tiên anh đẩy tôi ra.”
“Cục cưng, chờ vụ án kết thúc, hai chúng ta đại chiến ba ngày ba đêm.”
“Được, tôi cam tâm tình nguyện phụng bồi.” Dứt lời, Lâm Diêu không chút lưu luyến xuống xe, không xoay đầu lại, đi vào bóng đêm.
Tư Đồ trông như hòn vọng phu, ngơ ngác nhìn theo dáng người yêu đi khuất, một lúc lâu mới hoàn hồn.
Trong khách sạn có một người đi ra, đứng ngoài xe, nhắc nhở hắn nên đi thẩm vấn Diêu Kỳ Kỳ lần thứ hai.
Hết chương 39.
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...