Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Vợ của Cát Đông Minh là một người rất rộng lượng, đối với chuyện chồng mình quanh năm suốt tháng không về nhà tập riết thành quen, thỉnh thoảng gọi điện cũng chỉ dặn hắn chăm sóc bản thân, không hề có oán giận hay cằn nhằn, Cát Đông Minh luôn cảm thấy xấu hổ với vợ mình.
Đợi Tư Đồ hỏi xong những vấn đề liên quan, hắn nhận điện thoại nói nhỏ mấy câu, nghe có vẻ là mấy lời quan tâm thân thiết.
Lúc này trong kính xe phản chiếu hình ảnh Đàm Ninh quay lại, Tư Đồ giúp hắn mở cửa xe, Cát Đông Minh liếc một cái, vội vàng cúp điện thoại.
“Cà phê của anh.” Đàm Ninh đưa cà phê cho Cát Đông Minh, cũng tiện thể mua cho Tư Đồ một ly.
“Cậu ăn cái gì rồi?” Tư Đồ hỏi.
“Không ăn gì cả, đợi ăn cơm trưa luôn.”
“Được, lát nữa chúng ta đi ăn cơm.
Lên xe trước đã.”
Đàm Ninh lên xe, lúc này Tư Đồ mới nói, “Chị dâu nói cho tôi biết nửa đêm TV chiếu bộ, nữ chính tên là Tiểu Uyển, nhưng chị ấy không nhớ tối hôm đó là cảnh nào.
Đông Minh, tạm thời đừng để Điền Dã thẩm vấn Diêu Kỳ Kỳ, bây giờ chưa phải lúc.”
“Cậu định tìm thêm chút manh mối?”
“Đúng vậy.
Tôi muốn tới chỗ ở của Diêu Kỳ Kỳ xem thử, cũng muốn xem hiện trường vụ án ở nhà Tống Nguyệt.
Chiều nay hai người về tổ, trước tiên đi thẩm vấn Ngô Đại Hoa, hỏi hắn…” Nói tới đây hắn ngừng lại, ra vẻ đang suy nghĩ chuyện gì.
Cuối cùng vẫn nói, “Thôi, để tôi nói thẳng với Điền Dã.”
Đừng thấy Tư Đồ luôn không câu nệ tiểu tiết, nhưng hắn sẽ không làm chuyện đại trở việt bào(1).
Trước hết để Cát Đông Minh gọi điện cho Điền Dã nói chuyện một hồi mới chuyển cho hắn, nói tiếp, “Theo tôi điều tra thì Tống Nguyệt là người song tính, thích người đồng tính hơn là khác phái.
Lúc cậu thẩm vấn Ngô Đại Hoa đừng nhắc tới chuyện này, hỏi hắn lúc làm chuyện yêu đương với Tống Nguyệt, cô ta có gọi điện cho Diêu Kỳ Kỳ không.”
(1) Ý chỉ nếu là chuyện mình làm được thì sẽ không nhờ người khác.
“Chiến thuật đường vòng, được rồi, tôi đã biết.”
“Còn một chuyện nữa, chờ tôi chút, tôi xuống xe rồi nói.”
Cát Đông Minh uống cà phê liếc mắt nhìn Tư Đồ leo xuống xe, trong mắt lóe lên quang mang xảo quyệt.
Đàm Ninh khẽ mỉm cười nói, “Chắc là chuyện chưa nắm chắc nên không nói với anh, đừng để ý.”
“Thằng nhóc này trong bụng giấu rất nhiều chuyện, có khi Tiểu Lâm cũng chẳng biết hết đâu.”
“Tư Đồ là người như vậy, anh cũng đâu phải lần đầu giao tiếp với hắn.”
Cát Đông Minh tặc lưỡi, oán trách nói, “Hắn nói trong vòng mười ngày sẽ bắt được nội gián, giờ đã hết ba ngày rồi, sao chẳng có chút động tĩnh gì?”
“Thiếu kiên nhẫn vậy? Không giống anh lắm.”
“Không phải thiếu kiên nhẫn.
Cách phá án của Tư Đồ rất khó đoán, tôi không biết rốt cuộc hắn chôn bao nhiêu điều.
Tôi luôn cảm thấy, lúc hắn bắt được nội gián thì cũng là lúc kết án, cậu nghĩ đi, hắn chỉ còn một tuần nữa để kết án, mà chúng ta thì lại chẳng có manh mối gì.
Quá mất mặt.”
Đàm Ninh không vội không nóng, luôn cười ôn hòa, nhắc nhở người bên cạnh, “Anh đừng lo, phía chúng ta có Tiểu Lâm, Tư Đồ không chạy xa được đâu.
Chính anh cũng đã nói, quân giỏi không phải chỉ biết giết địch, mà còn phải biết bày mưu tính kế.”
Đàm Ninh trong lúc cười nói, tiện tay ném ly giấy vào thùng rác, Cát Đông Minh lười nhác dựa vào lưng ghế, dưới chân đá Đàm Ninh, trêu chọc, “Bên cạnh luôn cần một quân sư bình tĩnh xử lý mọi chuyện.”
“Tôi sao có thể tính là quân sư, chỉ là một đứa sai vặt thôi.”
Sau đó ba người tùy tiện tìm một quán ăn cơm trưa, ăn xong mạnh ai người nấy đi.
Trên đường tới nhà Diêu Kỳ Kỳ, Tư Đồ tranh thủ gọi cho Lâm Diêu, “Cục cưng, eo còn đau không?”
“Còn sống được.”
“Thôi mà, em mắng anh mấy câu đi, nếu không anh sẽ áy náy đó.”
“Thôi, tối hôm qua là tôi chủ động xin đi giết giặc, không lý do gì mà lại mắng anh.
Với tôi cũng đâu phải không biết anh làm cỡ nào, đã sớm ngờ được kết quả rồi.”
Tư Đồ cười cười, vui mừng nói cục cưng nhà hắn đúng là chuyên gia thấu hiểu lòng người, kết quả vẫn bị Lâm Diêu mắng một câu.
Đùa giỡn cũng xong rồi, Tư Đồ nghiêm túc nói, “Em với món đồ chơi đó chừng nào gặp mặt?”
“Tối nay hẹn đi ăn cơm.”
“Tìm cơ hội hỏi thử trong hộp đựng danh thiếp của hắn đựng cái gì.”
“Được.
Đầu lọc cầm về tối hôm qua đã có kết quả.
Nhóm máu B, đã lấy dấu vân môi và nước bọt, để lấy nhiễm sắc thể còn cần một thời gian, kiểm tra DNA cũng cần mấy ngày.”
“Có vân tay không?”
“Không có.”
Tư Đồ suy nghĩ, không hỏi nữa, “Anh đi xem chỗ ở của Diêu Kỳ Kỳ, có phát hiện gì thì liên lạc.”
“Chờ chút.
Dạo này anh đâu có về nhà đúng không? Chờ lát nữa tôi về nhà tắm rửa thay quần áo, cũng lấy cho anh một bộ.”
“Hoắc Lượng về nhà chưa?”
“Vẫn chưa, đang ở với Tiểu Đường, ngày mai quay lại nhà chị dâu tiếp tục nhận tập huấn.”
“Vậy em về đi, đừng trì hoãn lâu quá.”
Cúp điện thoại, Tư Đồ đậu xe ở ven đường.
Suy nghĩ cả buổi trời, vẫn quyết định tạm thời không liên lạc với Hoắc Lượng, về Tiểu Đường, hắn tin Tiểu Đường có thể xử lý bất kì mọi tình huống bất ngờ nào.
Nghĩ tới Tiểu Đường, đương nhiên sẽ nghĩ tới Đại Binh ca của hắn.
Tư Đồ vỗ trán một cái, tự hỏi: Bao lâu rồi không liên lạc với Diệp Từ?
Diệp Từ rốt cuộc đang ở đâu thì chẳng ai biết, Tư Đồ gọi điện thì cũng tắt máy.
Nghĩ lại Diệp Từ làm việc luôn cẩn thận, không cần phải quá lo lắng, lúc cần xuất hiện hắn sẽ xuất hiện.
Bộc Ngưu mà Diệp Từ để mắt tới, cũng sẽ không có kết quả tốt, phải biết tên ‘ác thú’ không phải tự nhiên mà có.
Nửa tiếng sau, đẩy cửa nhà Diêu Kỳ Kỳ.
Dựa theo lệ cũ, đeo bao tay vào lục soát.
Thật ra, nơi này đã bị tổ chuyên án lục soát một lần, Tư Đồ không tốn sức có thể dựa vào những đánh dấu trước để tìm cái khác, chỉ là hắn không có hứng thú với thứ này.
Rút mấy tờ báo và vài cuốn sách ở chỗ để tạp chí, lật lật xem vài trang, rồi xem đồ dùng cá nhân trên bàn.
Lúc này hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, xoay người đi vào phòng tắm, đúng là tìm được một mặt nạ bùn.
Mở ra, phát hiện chỉ mới xài được một chút.
Đậy nắp lại, Tư Đồ hài lòng mỉm cười.
Sau đó gọi điện cho Điền Dã, nói với hắn, “Đổi kế hoạch, thẩm vấn Diêu Kỳ Kỳ trước, hỏi cô ta lúc ở nhà dì đã làm cái gì, đặc biệt là sau 0 giờ đêm.”
“Được rồi, chuyện này cứ để cho tôi.”
Sau đó Tư Đồ kiểm tra nhà bếp và thư phòng, ở trên bàn có để một khung ảnh của Diêu Kỳ Kỳ.
Trong hình cô mang mái tóc xoăn dài tới vai, mặc váy ngắn màu đen, đeo thắt lưng, trông rất xinh đẹp.
Chỉ có một cái không hợp là đôi dép dưới chân.
Tư Đồ cầm lên, lấy tấm ảnh ra xem kỹ.
Phía sau Diêu Kỳ Kỳ là mấy biệt thự cao cấp có cổng riêng và sân vườn, bên cạnh cô là chân máy camera, hình như là đang làm việc thì bị chụp.
Không hiểu Tư Đồ nhìn ra cái gì, cẩn thận cất tấm ảnh đi, rời khỏi nhà Diêu Kỳ Kỳ.
Gần 5 giờ chiều hôm đó, Lâm Diêu gọi điện hẹn hắn ở quán cà phê, đưa quần áo cho hắn thay rồi nói chút chuyện trong nhà, lúc này mới nhắc tới vụ án.
Tư Đồ cầm hộp mặt nạ bùn đưa cho Lâm Diêu, nói, “Cầm về giám định vân tay.”
Nhìn hộp mặt nạ bùn, mắt Lâm Diêu sáng lên, “Đầu óc anh sao lại nhanh như vậy?”
“Em cũng đâu có chậm, anh mới bảo em đem về xét nghiệm, em đã hiểu ý anh rồi.”
Lâm Diêu có chút hưng phấn, muốn về liền, Tư Đồ bắt hắn lại, nói, “Gấp gáp cái gì, chúng ta đã một ngày không gặp, cũng không ở chơi với anh chút xíu.”
“Anh cho là chúng ta mới cưới à?”
“Anh còn chuyện muốn nói với em, ngoan, ngồi xuống đi.”
Bất đắc dĩ, Lâm Diêu đành phải ngồi xuống.
Nhìn người đàn ông nhà mình chậm rãi uống cà phê, chân đá một cái, “Nói mau!”
Hắn lấy tấm ảnh chụp Diêu Kỳ Kỳ ra, hỏi, “Em nhìn thấy cái gì?”
Nhìn kỹ một hồi, Lâm Diêu tự nhủ nói, “Chụp vào mùa hè, không lâu lắm.
Trông hình như là chụp lúc đang làm việc, nhưng đang làm việc thì cũng không nên ăn mặc gợi cảm như vậy, cho nên có thể loại trừ khả năng chụp lúc đang đi làm.”
“Em nhìn xung quanh cô ta, có rất nhiều chân máy camera.” Tư Đồ nhắc nhở.
“Chính vì những cái này tôi mới nghĩ là bị chụp lúc đang làm việc.
Nhưng mà anh nghĩ đi, thân là trợ lý, lúc làm việc sao lại mang dép? Còn nữa ở hiện trường quay phim thì phải có nhiều nhân viên, góc chụp của tấm này rất rộng, cảnh lấy cũng rất nhiều, tại sao không thấy nhân viên nào?”
“Nói tiếp đi.”
“Nhìn theo cái bóng của cô ta, chắc là buổi chiều… Tóc rất đẹp, nhưng tóc xoăn kiểu này thì phải xõa tung mới đúng, của cô ta thì hơi rũ, tóc mái lia thia, đây là cái gì? Điểm sáng này là gì? Tại sao lại ở trước ngực?” Nói xong, Lâm Diêu gần như dán mặt vào tấm hình.
Tư Đồ ngồi đối diện bị hành động đáng yêu của hắn chọc cười, nhận lấy ánh mắt không vui của đối phương, “Cười con khỉ.”
“Đừng tốn sức như vậy, chồng cho em một pháp bảo.”
Thấy Tư Đồ lấy một chiếc kính lúp trong túi ra, nhất thời dở khóc dở cười hỏi, “Anh lấy đâu ra vậy?”
“Quan tâm chi, coi đi nè.”
Tư Đồ đanh đá kiểu này cũng rất dễ thương, mới trừng mắt một cái, lại vì cái này làm cho lòng ngưa ngứa.
Lâm Diêu cười nói, “Ở trên giường anh cũng chu đáo thế này thì tốt rồi.”
“Tiểu tổ tông, anh còn chưa đủ chu đáo sao?”
Vừa dùng kính lúp soi vừa trả lời, “Chờ ngày nào đó anh để tôi lên trên thì mới hoàn hảo.”
“Hừ, mơ mộng hão huyền, không được, không được đâu.”
“Anh ép tôi quá thì tôi ra ngoài làm người khác.”
“Không phải anh xem thường em, mà với người khác em cương nổi sao?”
“Tôi dán hình của anh lên trán người ta là xong.”
Tư Đồ phun ngụm cà phê ra, cứng họng nói không nên lời.
Lâm Diêu mang theo nụ cười vui sướng vì đùa được ông chồng, cầm ảnh chụp nói, “Trước ngực của cô ta có thể là phản quang của giọt nước, giả thiết cô ta vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô thì chụp tấm này.”
“Chiêu này mà em cũng nghĩ ra được, nghẹn tới điên rồi?”
“Cho nên tôi suy đoán, một trong những biệt thự đằng sau là chỗ ở của Diêu Kỳ Kỳ.”
“Em vẫn luôn muốn lên trên đúng không?”
“Cái này anh đi kiểm tra hay tôi đi?”
“Em lên trên mệt lắm, với thân thể của em sẽ ăn không tiêu đâu.”
“Chuyện này phải nắm chắc thời gian, tối nay tôi hẹn Hứa Thận rồi, vẫn là anh đi thôi.
Tôi đi trước đây, về xét nghiệm vân tay, có tin gì thì nói cho tôi biết.”
Lâm Diêu đứng dậy muốn đi, tỏ ra không có vấn đề gì liếc mắt cái người đang thấp thỏm ngồi kia, ánh mắt cũng rất phong tình vạn chủng.
“Tiểu Diêu!”
“Đừng lo, tắt đèn rồi thì ai cũng như ai thôi.”
“Lâm Diêu! Em dám ngoại tình, anh sẽ thiến em!”
Người đàn ông tiêu sái bước đi, không thèm quay đầu lại phất tay một cái, khiến đối phương ôm tâm trạng y như oán phụ nơi khuê phòng.
Hết chương 35.
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...