Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.
Tư Đồ không biết Thương Liên có chuyện gì quan trọng hơn, hắn không muốn lãng phí thời gian chờ cô chủ động liên lạc với bọn họ, cho nên khi rời khỏi tổ chuyên án thì chạy tới chỗ của Thương Liên.
Trên thực tế vị pháp y này đang bận xem phim do Tống Nguyệt đóng, bị Tư Đồ cắt ngang còn có chút không vui hỏi, “Tôi đã dặn đừng ai quấy rầy rồi mà.”
“Nếu như có thể gọi điện thì tôi đã chẳng chạy tới đây.
Nói nghe đi, thi thể đó không phải là Tống Nguyệt?”
“Kết quả còn cần bốn năm tiếng nữa mới có, nhưng tôi có thể cho anh biết, tám trên mười là không phải Tống Nguyệt.”
“Vậy là đủ rồi.” Hỏi xong, Tư Đồ liền đi.
Thương Liên cũng không hề cảm thấy Tư Đồ đến đây có gì mà phản cảm, chẳng qua cảm thấy hắn và Lâm Diêu rất xứng đôi, hai người vô cùng liều mạng với vụ án.
Nghĩ đến đây Thương Liên lấy thuốc nhỏ mắt, nhỏ vào con ngươi đã hơn 20 tiếng không nghỉ ngơi, quên mất mình cũng thuộc bộ tộc liều mạng.
Hơn 9 giờ tối, Tư Đồ chuẩn bị về nhà định ra một kế hoạch bắt nội gián.
Nửa đường thì Lâm Diêu gọi cho hắn, hỏi có về tổ chuyên án không.
“Mới đây đã nhớ anh rồi?”
“Mấy ngày không bị đánh nên anh ngứa đòn đúng không? Vừa đi đâu?”
“Phòng làm việc của Thương Liên, cơ bản có thể xác định thi thể không phải của Tống Nguyệt.
Mấy em điều tra nhân khẩu mất tích đi, nói không chừng có thể tìm ra manh mối vô danh.”
“Tôi không lo về chuyện này.
Vừa nãy tổ trưởng cứ suy nghĩ tại sao hiệp hội muốn trộm thi thể của Tống Nguyệt đi?”
Dính đến vấn đề quan trọng của vụ án, Tư Đồ cẩn thận dừng xe lại bên lề đường, “Anh cũng không nghĩ ra.
Nếu thi thể đó có bí mật gì, tại sao lúc đầu Đặng Tiệp không phát hiện ra?”
“Tôi nghĩ là đã phát hiện, chỉ là không biết bí ẩn bên trong mới không chú ý thôi.
Cho nên hiệp hội mới muốn mau chóng hủy thi thể của Tống Nguyệt trước khi Đặng Tiệp và chúng ta phát hiện ra.”
“Chỉ có như vậy mới hợp lý.
Anh đoán bí mật trong thi thể chỉ có một, chính là bằng chứng chỉ ra hung thủ.
Anh nghĩ chính hung thủ lúc gây án cũng không để ý tới, sau đó bên hiệp hội phát hiện ra, mới dùng cách này.
Tiểu Diêu, kế tiếp em định làm gì?”
Trong điện thoại vang lên tiếng thở dài của Lâm Diêu, “Tôi muốn nghỉ ngơi một ngày.”
“Thấy trống rỗng?”
“Ừ.
Không nắm bắt được cái gì rõ ràng, trong đầu nhiều thứ quá, có chút ăn không tiêu.”
“Cục cưng, em không phải ăn không tiêu mà là tạo áp lực quá lớn lên bản thân.
Nghỉ một ngày cũng tốt, anh cũng sẽ không quấy rầy em, tắt điện thoại tìm một nơi không ai biết ngủ một giấc đi.”
“Anh nói xem tổ trưởng có bóp cổ tôi không?”
“Anh sẽ bóp cổ hắn chết trước.”
Nghe thấy tiếng cười sang sảng của Lâm Diêu, trong lòng Tư Đồ cũng thấy yên ổn một xíu.
Luôn căn dặn vợ mình là thấy ổn rồi thì lập tức gọi cho mình, nói mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt mới cúp điện thoại.
Sau đó hắn chuyển hướng lái xe tới một nơi.
Đèn bảy màu lập lòe, trong câu lạc bộ tư nhân cao cấp tại nhà, có thể thấy rất nhiều nhân sĩ.
Tư Đồ nói vài câu với người hầu, liền được dẫn lên lầu hai.
Trong một căn phòng sáng sủa, có một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha uống trà, nhìn thấy Tư Đồ tới cũng không đứng dậy, chỉ gật đầu mỉm cười một cái.
Người hầu biết điều đóng cửa lại, cho hai vị khách không gian riêng.
Tư Đồ cởi áo khoác, tiện tay ném đi rồi ngồi xuống, tính cuồng dã không hề kiềm chế, bộc lộ hết ra, vô cùng không phù hợp với người đàn ông nghiêm túc ngồi chờ, nhưng đối phương cũng chẳng để ý, ánh mắt giao nhau, lược bỏ những lời nói dư thừa.
Tư Đồ mở miệng nói trước, “Tôi không có nhiều thời gian, chúng ta nói ngắn gọn thôi.”
“Được.”
“Thư ký Văn, mục đích tôi đến là muốn đòi vé thông hành vạn năng từ chỗ các anh.”
Nghe vậy thư ký Văn ngẩn ra, lập tức khó hiểu hỏi, “Bây giờ cậu còn chưa đủ vạn năng?”
“Tình huống lần này rất phức tạp, chuyện này anh phải giúp tôi.”
Thư ký Văn là một người làm việc rất dứt khoát, trong đầu cân nhắc thế cục trước mắt, mau chóng nói, “Tôi ra ngoài gọi điện thoại.”
Khoảng năm phút sau hắn quay lại, nói với Tư Đồ, “Sáng mai tìm Đường cảnh giam, chúng tôi cho cậu một bức thư đặc biệt, có chữ ký của người kia và ông ta.
Đừng vui mừng quá sớm, không phải nói có cái này rồi thì cậu sẽ không còn kiêng kỵ, ngược lại, đây là kiếp mã cấp thiết cho cậu.
Nếu như cậu không thể phá án trong kỳ hạn, Tư Đồ, cậu sẽ liên lụy người khác.”
Thư ký Văn nói câu này đương nhiên Tư Đồ hiểu rất rõ, giấy thông hành này là không phải đi theo đường chính thống, mình phải phá án trước khi có người trong giới chính trị mượn chuyện này để làm ầm lên.
Cái gọi là ‘kiếp mã cấp thiết’ đúng là dễ nghe.
Tư Đồ cười nói, “Chí ít tôi sẽ không liên lụy tới anh.”
“Vậy là tốt rồi.
Mau chóng phá án đi, tôi sẽ tranh một khoản tiền thưởng từ những nhân sĩ ngoài kia cho các cậu.”
Vừa nghe lời này, Tư Đồ dở khóc dở cười nhìn thư ký Văn, phất tay đứng dậy đi về.
Vừa mới vào thang máy, hắn liền vội vàng lấy điện thoại ra.
Từ lúc ở trong phòng nó đã rung liên tục không hề dừng lại, không biết là ai mà gấp thế, nhìn thấy là Tiểu Đường gọi, trong lòng hơi hoảng, vội vàng bắt máy, “Sao vậy, có chuyện gì?!”
“Anh đừng căng vậy, sẽ làm em thấy có lỗi đó.”
Nghe giọng điệu không khác gì ngày thường của Tiểu Đường, Tư Đồ mới yên tâm, “Xảy ra chuyện gì? Em gọi anh suốt.”
“Hoắc Lượng ở nhà em, vừa mới ngủ.
Em phải báo cáo với anh, 7 giờ tối hôm nay nó nhìn thấy dây chuyền của em, đương nhiên em không cho đụng vào, biểu hiện giống như anh yêu cầu, rất căng thẳng, nhưng mà em thấy nó không hứng thú lắm.
Anh Tư Đồ, em vẫn không hiểu tại sao anh muốn em làm vậy? Chẳng lẽ anh nghi ngờ Hoắc Lượng?”
“Đừng suy nghĩ lung tung, mấy ngày này cứ ở cạnh nó, nếu nó muốn tới nhà chị dâu thì nhắn anh.
Vậy đi, anh cúp máy.”
Cùng lúc đó.
Lâm Diêu ở một khách sạn thuê một căn phòng, tắm rửa xong thì chỉ mặc một chiếc qu@n lót nằm trong chăn, hưởng thụ sự ấm áp.
Vào lúc này hắn không khỏi nhớ tới Tư Đồ, cũng không biết người kia có về nhà không, có đang ngủ một giấc hay không? Tuy rằng rất nhớ nhưng lại không hy vọng người ta ở cạnh mình lúc này, thỉnh thoảng ở một mình cũng là một cách giảm bớt căng thẳng.
Tối nay không muốn nghĩ tới vụ án, ngủ một giấc đàng hoàng, tốt nhất là ngủ một mạch tới sáng.
Tắt đèn chui vào giường, Lâm Diêu phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng, không có áp lực từ tổ chuyên án, không suy nghĩ tới vụ án, bản thân tự nhiên không thể nào ngủ được khi không có Tư Đồ ở cạnh! Gặp ma rồi, trước đây toàn là Tư Đồ ôm hắn ngủ, bây giờ ngủ một mình thì trở nên không quen.
Lật qua lật lại y như miếng bánh trên chảo nóng, đổi kiểu nào cũng thấy khó chịu, buồn bực ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem đồng hồ.
12 giờ đêm, không biết Tư Đồ đang ngủ hay tra án, gọi điện cho hắn thì có quấy rầy không? Mà bình thường hắn cũng rất hay “quấy rầy” mình, vào lúc này phải tận dụng cơ hội.
Vì vậy liền bấm gọi.
“Cục cưng, sao còn chưa ngủ nữa?” Bên kia đầu dây vang lên giọng nói mơ màng của Tư Đồ, nhưng Lâm Diêu cũng không thấy ngại, nói, “Không ngủ được.”
“Em đang ở đâu?”
“Khách sạn Khải Hoàng.”
“Ngoan, cuối cùng cũng biết hưởng thụ rồi.
Anh nhớ rõ khách sạn đó phục vụ rất tận tình chu đáo, gọi xuống tiếp tân kêu một chai rượu, tính cho chồng.”
“Ý anh là sao? Chê tôi phiền?”
“Câu này nghe như thiếu nữ tuổi thanh xuân nha.”
“Muốn bị đánh chết?”
“Được rồi, nhớ anh muốn chết thì cũng không phải bây giờ.
Cục cưng ơi, anh buồn ngủ lắm á, ngoan, mau ngủ đi.”
“D@m tặc, lúc anh muốn làm, dù cho tôi buồn ngủ cỡ nào anh cũng không tha.
Giờ sao, tới lượt tôi muốn nói chuyện với anh, có mấy câu đã thấy chán rồi? Muốn ra lãnh cung ngoài phòng khách mấy ngày đúng không?”
“Cũng tại em xem phim tới nửa đêm, lúc lên giường ngủ còn tr@n trụi sà vào lòng anh, anh không cương thì chắc bị liệt dương rồi.
Giờ đổ lỗi cho anh, em đúng là không có lương tâm.”
“Chẳng phải anh yêu cái kiểu vô tâm vô phế đó của tôi sao?”
“Anh hỏi nè cưng, em là bị trống rỗng hay tới thời kì tiền mãn kinh?”
“Không biết.
Giờ anh làm cách nào cho tôi ngủ được đó thì làm.”
“Anh không ngủ, nói chuyện với em tới khi sông cạn đá mòn.”
“Cút, anh có thời gian thì tôi cũng không có tâm trạng.”
Nói cho cùng, Lâm Diêu vẫn thương Tư Đồ, chỉ nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
Không nghĩ tới Tư Đồ lại nói, “Tiểu Diêu, chờ vụ này kết thúc, hai chúng ta đi du lịch nước ngoài đi.
Đi Pháp thăm Tả Khôn với Thiếu An, sau đó anh dẫn em đi Úc xem gấu đen.”
“Là Koala! Anh nói đi là đi, vậy cũng phải bảo tổ trưởng cho tôi nghỉ mấy ngày mới được.”
“Chuyện này cứ để anh lo.
Ngủ đi, trả phòng thì gọi cho anh.”
“Ừ.”
“Nè, hun cái nè.”
Nhẹ nhàng nghe tiếng hôn từ đối phương, Lâm Diêu mỉm cười cúp điện thoại, nằm xuống tiếp tục làm bánh áp chảo.
Mười phút sau vẫn không thể nào ngủ được, đành phải sử dụng vũ khí siêu cấp vô địch — Thuốc ngủ!
Sáng hôm sau, Tư Đồ lấy được lá thư từ chỗ Đường cảnh giam, cấp tốc chạy đến nhà Liêu Giang Vũ, nhét bạn tốt vào xe rồi chạy tới cảnh cục.
Lúc vị thủ trưởng hồ ly cũ của Lâm Diêu nhìn thấy lá thư giới thiệu, kinh ngạc vô cùng, nói, “Cậu có thể lấy được cái này, muốn tôi giúp cái gì?”
Tư Đồ không nhiều lời, đưa ra yêu cầu, “Đưa tất cả băng ghi hình hôm vụ nổ xảy ra cho anh bạn này, còn phải nghiêm ngặt bảo mật.”
“Lý do?”
“Không có.
Mau lên, chúng tôi không có nhiều thời gian, cho ông năm phút.”
Cáo già nhìn Tư Đồ cất lá thư vào, bị vào thế bí chỉ có thể làm theo.
Cứ thế, Liêu Giang Vũ mang theo một đống tư liệu cùng Tư Đồ về nhà.
“Xem cho kỹ, không được bỏ sót bất kì chỗ bất thường nào, phát hiện cái gì thì liên lạc với tôi.
Còn nữa, chiều nay tôi sẽ sắp xếp Tiểu Đường và Hoắc Lượng tới chỗ anh, anh để lộ một chút xíu chuyện này ra.
À nếu Tả Khôn hay Thiếu An liên lạc với anh, nói với bọn họ tuyệt đối không được ra mặt, tìm một chỗ trốn cho kỹ, chờ tôi liên lạc.”
Liêu Giang Vũ nhìn sắc mặt của Tư Đồ cũng biết hắn đã lên dây cót, không phát ra nửa câu oán giận, gật đầu nắm chặt thời gian bắt tay vào làm việc.
Tư Đồ cũng không lãng phí thời gian, rời khỏi nhà Liêu Giang Vũ thì chạy thẳng tới sân bay.
Không ai biết Tư Đồ bay chuyến bay nào, đi đâu, làm gì, gặp ai.
Khi hắn đến London, một người phụ nữ tự xưng là Ông Tố, mở cửa xe cho hắn.
Nửa tiếng sau, trong một văn phòng ở trung tâm London, Tư Đồ gặp được người hắn đã hẹn — Ông Thần!
Ông Thần đúng là một người có bề ngoài xuất sắc, nhưng từ góc nhìn của Tư Đồ, người này không mang dáng vẻ công tử bột ăn chơi trác táng như Tống Nguyệt nói, xem ra mình đánh cược tiền vào ván này là đúng.
“Tư Đồ tiên sinh, rốt cuộc cũng gặp mặt.”
“Xin chào, Ông tiên sinh.” Tư Đồ tiến tới bắt tay với Ông Thần, nói, “Anh có thể hỗ trợ, tôi thật sự rất cảm kích, nếu tiện thì có thể bắt đầu bây giờ không?”
Ông Thần cười gật đầu, bảo thư ký mang cơm vào rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn Ông Thần và Tư Đồ.
Lúc này hắn mới vào vấn đề, “Tôi đã từng tiếp xúc với Hoàng tiên sinh, đó là một người vô cùng quyết đoán, nếu không phải ngài ấy nhờ, tôi cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của anh.”
“Vị lão ca của tôi cũng là một nhân vật, những chuyện khác tôi không tiện nói.
Anh đã đồng ý giúp tôi xử lý một vài vấn đề, chúng ta vào thẳng nhé?”
“Được, tôi cũng không thích dài dòng.
Anh muốn biết cái gì?”
“Chuyện giữa anh và Diêu Kỳ Kỳ với Tống Nguyệt.”
Vấn đề của Tư Đồ cũng không khiến Ông Thần thấy phản cảm, hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc mới nói, “Từ đầu tới cuối, tôi và Diêu Kỳ Kỳ vẫn là mối quan hệ trong sáng.
Người tôi thích là Tống Nguyệt, quen biết lui tới vẫn là cô ta.
Lúc đó Tống Nguyệt không muốn công khai, để giấu chuyện chúng tôi qua lại, mới truyền ra chút tin tức giả là tôi và Diêu Kỳ Kỳ quen nhau.
Nói thật tôi rất tức giận, tuy rằng tôi không phải quý tộc hoàng gia, nhưng trong xã hội cũng có địa vị nhất định, cần phải dùng chiêu trò này sao? Một người con gái thôi mà, không có cũng được.”
“Anh nói chia tay?”
“Đúng vậy.
Tôi rất dứt khoát chia tay Tống Nguyệt, nhưng Tống Nguyệt có vẻ không muốn rời xa tôi, lại công khai nói chúng tôi là người yêu.
Sau đó tôi bị cuốn vào scandal tình tay ba.”
“Rồi sao nữa?”
“Tôi không đồng ý giải hòa với Tống Nguyệt, cô ta đến công ty tìm tôi mấy lần, có lần tôi đi họp, hai thư ký cũng không có ở văn phòng, cô ta lại lén chạy vào phòng của tôi, cầm đi món quà mẹ tôi tặng cho tôi.
Tôi không muốn làm cô ta mất mặt, mấy lần đi tìm đều ám chỉ bắt trả lại đồ cho tôi, nhưng tôi không nghĩ lại biến trường hợp đó thành tôi là người yêu của Tống Nguyệt.
Tôi không muốn chuyện này càng xào càng lớn, nên tìm tới Hứa tiên sinh nói chuyện một lần.”
“Nói chuyện gì?”
“Nói với hắn, tôi tìm Tống Nguyệt không phải để nối lại tình xưa mà là có vấn đề khác, nhưng tôi không nói rõ ràng, dù sao cũng liên quan tới danh dự của một người.”
Nghe đến đó, Tư Đồ hiểu ra cả Hứa Thận lẫn Diêu Kỳ Kỳ đều nói dối! Vấn đề là tại sao bọn họ muốn xây dựng câu chuyện này? Chẳng lẽ giữa cả hai có một mối quan hệ khác?
Hết chương 32.
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...