Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
“Diệp Từ, anh bớt nhây đi, nói nhanh lên.” Tư Đồ không có nhiều kiên nhẫn.
“Ông ta nói, người đầu tiên ông ta chọn vào tổ chuyên án là Tư Đồ, đáng tiếc, không có ai quản lý cậu.”
“Kéo Lâm Diêu vào là được thôi.” Liêu Giang Vũ lời ít ý nhiều.
“Không được.
Tổ chuyên án có quy định, các thành viên không được có quan hệ quá thân thiết, cho nên, bọn họ phải nhịn đau cắt tình.”
“Má, vậy mà ông già đó còn dám kéo anh vào?”
“Đây chính là chỗ tôi thấy mâu thuẫn.”
Tư Đồ không có phát biểu ý kiến gì, chỉ hỏi, “Vậy anh là lựa chọn thứ hai?”
“Tôi đúng là lựa chọn thứ hai.
Tuy rằng ba Đường không phải người của tổ chuyên án, nhưng ông ta phụ trách kiếm thành viên.
Với quan hệ giữa tôi và Tiểu Đường, ông ta có 100% khả năng kéo tôi vào mà vẫn quản lý được tôi.”
Hai thằng bạn thân dùng ánh mắt thông cảm nhìn Diệp Từ, lòng nói: Haiz, ác thú đã biến thành mèo nhà.
Diệp Từ không chú ý tới thái độ của bọn họ, nói tiếp, “Có thể là tôi đàng hoàng hơn Tư Đồ một chút.”
“Khỉ khô! Anh đàng hoàng hơn tôi á? Anh là giả bộ, cái tính cách câm như hến của anh có mấy người hiểu? Nếu những người trong tổ chuyên án thông minh, sẽ không tìm ai trong bất cứ chúng ta gia nhập.”
“Quỷ già háo sắc nói đúng, người như chúng ta, mãi mãi là những nhân tố không thể xác định.”
“Còn một điều nữa, ba của Tiểu Đường còn nói với Diệp Từ là không được giúp tôi, ngay cảTiểu Đường cũng ra lệnh cấm với Đại Binh ca của nó.”
Diệp Từ đặt ly cà phê xuống, “Bên Tiểu Đường thì dễ giải quyết.
Chỉ có ba Đường là khó thôi.
Lúc đó tôi từ chối lời mời, nhưng ông ta rất cố chấp.
Đến cuối cùng, liền thẳng thắn ra điều kiện, hình như ông ta đã biết Tư Đồ và Lâm Diêu thi thố từ sớm, cũng đoán ra Tư Đồ sẽ đến nhờ tôi giúp đỡ.
Ông ta nói, chỉ cần tôi không giúp Tư Đồ, chuyện về tổ chuyên án coi như chưa từng đề cập tới.”
Liêu Giang Vũ uống cà phê, suy tư nói, “Ở mặt này có vấn đề, theo lý thuyết, tổ chuyên án cũng là nơi ngự hổ tàng long, căn bản không thiếu người tài.
Tại sao lại muốn mượn hơi Diệp Từ? Tại sao muốn tham gia vào cuộc đánh cược của Lâm Diêu và Tư Đồ?”
Lúc này Tư Đồ đột nhiên cười haha, khiến Diệp Từ có chút sợ hãi.
Tư Đồ lau mặt, nói với Diệp Từ, “Anh đi đi.”
“Cậu nói tôi vào tổ chuyên án?”
“Đúng vậy.
Anh vào đó, đối với chúng ta đều tiện, bất kể là chúng ta hay bọn họ.”
“Bọn họ là ai?” Liêu Giang Vũ lười động não hỏi.
“Phật có viết: Không thể nói, không thể nói.”
“Chó điên, quỷ già háo sắc cậu đi giảng kinh Phật với tôi, chán sống hả?”
Không để ý tới Liêu Giang Vũ tái phát bệnh cũ, nghe giảng kinh là đau đầu, Diệp Từ rất thông minh, lập tức hiểu ý định của Tư Đồ.
Mặc dù bản thân vô cùng không muốn, nhưng xem cục diện, đây chính là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất.
Cho nên hắn nói, “Ba người chúng ta hình thành một tam giác vàng.
Hòa thượng phụ trách điều tra tất cả nhân viên liên quan đến vụ án, tôi phụ trách tới tổ chuyên án nắm tin tức.
Tư Đồ chỉ cần lo chuyện phá án, nếu chúng ta đoán không sai, ba người chúng ta cộng thêm Lâm Diêu, sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén.”
“Chó điên, nếu tổ chức kia làm thì sao? Nhóm chúng ta cũng đâu phải lũ ngu.”
“Giang Vũ, anh không hiểu ý Tư Đồ rồi.
Mặc kệ hung thủ là ai, nếu Tư Đồ và Lâm Diêu đã dùng vụ án này để tỷ thí, chỉ có thể nói hung thủ quá xui xẻo.
Mà bên tổ chuyên án, còn chưa tra ra hai vụ án này có liên quan tới tổ chức không, làm nhiều chuyện như vậy là phòng cháy hơn chữa cháy.”
Theo sát lời của Diệp Từ, Tư Đồ bổ sung, “Thứ ba, thanh kiếm của chúng ta không chỉ muốn chém kẻ thù, mà còn chém cả cảnh sát.
Bọn họ định lợi dụng chúng ta để ngồi không, suy nghĩ này cần phải diệt trừ tận gốc.
Không nhắc tới quan hệ của tôi và tổ trọng án, cha vợ cảnh giam của Diệp Từ sau này cũng có thể lăn hắn không ít lần đi?”
Diệp Từ khá đau đầu, cuộc sống bình yên tự do trước đây đã một đi không trở lại.
Nói tới đây, Tư Đồ đột nhiên nhìn về phía Địch Tử Hi trong bếp, thấp giọng nói, “Giữa chúng ta cần một đường dây liên kết gần như trong suốt.”
“Mẹ nó đồ quỷ già, cậu dám kéo Tử Hi vào tôi sẽ chặt đứt gân mạch của cậu rồi chôn sống cậu luôn!”
“Ai mà dám đụng cục cưng của anh chứ, chỉ muốn nhờ giúp chút việc thôi.
Đừng có trừng tôi, qua đây qua đây, hai vị đại hiệp, để huynh từ từ nói cho nghe.”
Liêu Giang Vũ và Diệp Từ bị Tư Đồ ôm vai kéo lại gần, ba người to nhỏ nửa ngày.
Đợi Liêu Giang Vũ nghe xong toàn bộ kế hoạch, vô cùng cảm khái nói, “Tư Đồ, cậu không sợ gặp báo ứng?”
“Tôi không có duyên với thứ đồ chơi đó.”
Diệp Từ nhịn cười, tổng kết, “Sáng mai tôi đi tìm ba Đường, hòa thượng, cậu lập tức đi điều tra những tư liệu Tư Đồ muốn.
Tư Đồ, chúng ta đổi số lần nữa rồi liên lạc.
Về phần chuyện cậu nói, tôi chỉ có thể từ từ thương lượng với Tiểu Đường.”
Liêu Giang Vũ gật đầu, xoay người đi vào bếp, “Tử Hi, em đi ngủ đi, ngày mai còn phải tới trường, đi nghỉ ngơi sớm đi.” Xui xẻo, lúc ngọt ngào cứ bị phá đám.
Địch Tử Hi đi ra, đặt bình cà phê lên bàn cho họ xong, nói ngủ ngon rồi đi thẳng về phòng.
Nhìn hắn đóng cửa lại, Liêu Giang Vũ nghiêm túc nói, “Buổi chiều Tư Đồ tới, tôi nghe hắn nói về vụ án khách sạn xong, đoán chừng hắn sẽ giúp Lâm Diêu phá án, sớm muộn gì cũng tới tìm tôi, nên đã điều tra trước rồi.”
“Thông minh quá, Giang Vũ! Kết quả thế nào?” Tư Đồ khen ngợi.
“Mẹ nó, sao cậu cứ gây phiền phức lớn vậy hả? Đừng nói nhảm nữa, vào thư phòng rồi nói.”
Ba người vào thư phòng, nói chuyện cả buổi tối.
Sáng sớm, Lâm Diêu đến phòng làm việc của tổ trọng án, chưa tới được bàn làm việc đã bị Đường Sóc không biết phóng từ đâu ra kéo vào phòng họp.
“Lâm ca, bị anh nói trúng rồi, tối qua Đại Binh ca không có về nhà.”
Lâm Diêu cười cười, “Để bọn họ lăn qua lăn lại đi, em ở ngoài mặt cứ chạy theo hình thức là được, đừng làm khó Diệp Từ, nếu không bọn họ sẽ nhận ra.”
“Vậy còn bên ba em thì sao?”
“Nói thật, anh cũng không nghĩ tổ chuyên án muốn mượn hơi Diệp Từ.
Tình hình bây giờ khá thú vị, tổ chuyên án, cảnh sát quốc tế, Tư Đồ và chúng ta vẫn còn chưa vào trận, trên cơ bản đều là ở trong bóng tối phân định cao thấp.
Chúng ta đều biết mặt ba phe còn lại, nhưng chỉ có thể nước sông không phạm nước giếng, vì mục tiêu của chúng ta là thống nhất.
Nhưng nếu chúng ta phá vụ này một cách quang minh, bên cảnh sát quốc tế sẽ tới cướp công.
Bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở nước khác, một chút thành tích đúng là cần thiết, có điều bây giờ chỉ có thể án binh bất động.
Đến một ngày có ai đó phá vỡ sự cân bằng này thì rất thú vị.”
Đường Sóc nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Diêu, vô cùng hiếu kỳ hỏi, “Lâm ca, em đoán Đại Binh ca và anh Giang Vũ chắc chắn sẽ giúp anh Tư Đồ, bên tổ chuyên án chẳng những có cảnh sát quốc tế, mà họ còn đa mưu túc trí như ba em nữa, bên chúng ta không phải rất thua thiệt sao?”
“Phân tích theo cục diện tạm thời, tổ chuyên án thứ nhất, chúng ta thứ hai, Tư Đồ bọn họ thứ ba, cảnh sát quốc tế đứng cuối cùng.
Nhưng phân tích theo thế lực, chúng ta và Tư Đồ bọn họ đều đứng thứ nhất, tổ chuyên án đứng thứ hai, cảnh sát quốc tế cho dù thế nào cũng bị bỏ phía xa.”
“Tại sao?” Đường Sóc hỏi.
“Rất đơn giản.
Tổ chuyên án mặc dù là một đám cáo già, nhưng bọn họ đều là cấp trên của chúng ta, người chân chính ở tuyến đầu là chúng ta, quân cờ có thể vận dụng trong tay họ không nhiều, nếu không, tại sao ở vụ án của tổ chức lại thả bốn chúng ta ra làm mồi nhử chứ? Mà bên phía cảnh sát quốc tế thì không cần phải nhắc tới, nếu nói là rồng mạnh áp bức thì chỉ là bọn rắn độc thôi, bọn họ còn cần bám vào tổ chuyên án, muốn so với chúng ta, còn kém lắm.
Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn bỏ quên bọn họ, dù sao manh mối về hai người nằm vùng trong cuộc thi, chúng ta vẫn chưa nắm gì, những manh mối đó có lẽ kể cả tổ chuyên án cũng không biết.”
“Lâm ca, vậy anh định làm gì?”
Lâm Diêu cười nói, “Tạm thời phải điều tra rõ vài chuyện trước, đợi đến lúc mấu chốt thì đánh vỡ sự cân bằng này.”
“Anh định làm ngư ông đắc lợi?”
“Không.
Nhớ cho kỹ Tiểu Đường, trên đời này không ai không làm mà hưởng cả, đặc biệt là chuyện phá án, mãi mãi đừng nghĩ tới chuyện đó.
Chúng ta phải làm, dù chỉ có một chút.”
“Cái gì, cái gì?” Đôi mắt của động vật nhỏ sáng lấp lánh.
Lâm Diêu cười cười, kéo hắn ra ngoài, trong miệng còn nói, “Chỉ hiểu ngầm, không thể nói ra miệng.”
Đường Sóc cảm giác mình vĩnh viễn không hiểu nổi Lâm Diêu đang nghĩ gì, thì thầm trong miệng, “Nhưng ba em sao lại biết cuộc tỷ thí giữa hai anh chứ?”
Lâm Diêu vẫn cười, trong lòng đã có đáp án.
Lâm Diêu kéo Đường Sóc tới chỗ chuyên môn để vật chứng xe cộ, nơi này không nằm trong sân của cảnh cục, mà là dời xa một chút.
Lâm Diêu xuống xe, đầu tiên là quan sát, “Mười giờ sáng họp, chúng ta mất một tiếng đi xe, còn lại 40 phút để kiểm tra.
Nhanh lên.”
Trong lòng Đường Sóc nghĩ: Mặc kệ bản thân đã ra vào trụ sở huấn luyện bao nhiêu lần, ở mặt đầu óc hắn mãi mãi chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng Lâm Diêu.
Điểm này khiến Đường Sóc có chút không cam lòng, theo sát Lâm Diêu, cẩn thận quan sát từng hành động, thậm chí là mỗi câu nói, mỗi nét mặt.
Sau khi đi qua cổng soát, hai người đến gara số ba.
Lâm Diêu để một nhân viên đi theo, dùng chìa khóa mở cửa gara, cùng Đường Sóc đi vào.
Vụ án đêm đó, Trịnh Phi lái một chiếc mini bus.
Lâm Diêu nhìn đằng trước đằng sau, sau đó mở cửa xe, ngồi vào, Đường Sóc cũng đi theo ngồi ở vị trí phó lái.
Đường Sóc phát hiện Lâm Diêu chỉ nhìn GPS đờ ra, thật sự không rõ hắn làm gì, liền hỏi, “Lâm ca, anh không kiểm tra sao?”
“Ngay cả lò vi sóng mới mua trong nhà anh còn không biết xài thì sao mà hiểu cái này chứ?”
囧!
“Vậy anh ngồi nhìn thì có kết quả gì?”
“Nói không chừng thứ này sẽ tự động mở miệng.”
囧!
“Lâm ca, nếu không thì anh tìm người tới xem thử?”
“Có tìm, có mang đồ của chuyên gia.”
“Hả?”
Lâm Diêu lấy một thứ lớn hơn bàn tay một chút ra, lắc lắc với Đường Sóc, “Đồ chơi này là Tả Khôn cho Tư Đồ lần trước, bị anh lấy.
Chỉ cần kết nối vào là có thể xem những thông tin cũ.”
Đường Sóc vô cùng hưng phấn, vội vàng nói, “Vậy anh chờ gì nữa, làm đi.”
Lâm Diêu vô cùng kiên định và hùng hồn, “Anh không làm đâu.”
“Vậy đưa em làm cho.” Đường Sóc cười híp mắt vươn tay, nhận chiếc máy trong tay Lâm Diêu.
Đường Sóc tuy rằng không giỏi bằng Diệp Từ, nhưng so với Lâm Diêu tất nhiên giỏi hơn gấp trăm lần, rất nhanh đã liên kết hai máy với nhau.
Hắn mở chiếc máy đang cầm rồi nhấn vào phần “Ghi chép tuần tra”, trên màn hình lập tức hiện ra tư liệu khiến kẻ khác hoa mắt.
Lâm Diêu cầm lấy xem, chốc lát sau chỉ vào màn hình, “Nhìn chỗ này, có người từng chỉnh sửa.
Thời gian là… ngày 26 tháng 8 vào 10:32.”
“Không đúng, khi đó đừng nói là Nghê Mỹ, ngay cả nhân viên và thí sinh của cuộc thi còn chưa đến đây.”
Lâm Diêu lắc đầu nói, “Đừng quên, bọn họ còn người lo tuyến trước, đến đây sớm hơn để sắp xếp phòng nghỉ cho nhân viên và thí sinh.
Tiếp theo chúng ta cần điều tra chiếc xe này vào ngày 26 tháng 8 đi qua những đâu, còn phải điều tra rõ trong ban tổ chức có bao nhiêu người dùng chiếc xe này.
Lấy hết tư liệu của những người đó rồi sửa sang lại.
Quê quán ở đâu, học đại học chỗ nào, có từng tới thành phố này chưa, đều phải điều tra rõ ràng hết, à, em có mang USB không?”
“Anh cũng biết USB hả?” Đúng là không dễ dàng mà.
Lâm Diêu giơ tay đánh một cái vào trán Đường Sóc, “Dầu gì anh cũng là người hiện đại, rốt cuộc là có mang không?”
“Có, lúc nào cũng mang hết, em treo trên móc chìa khóa.”
“Vậy bỏ hết thông tin này vào USB đi.”
“Lâm ca, cái này có chức năng lưu trữ, không cần tốn công.”
Lâm Diêu một chút cũng không cảm thấy mình quê mùa, hờ hững nói, “Coi như rất có ích.”
Mẹ của con ơi, cái thứ này không biết có bao nhiêu người cầm số tiền lớn tới mua còn mua không được, mà ổng nói một câu nhẹ tênh.
Đường Sóc cho rằng mình vẫn còn bình tĩnh lắm.
Vì vậy hắn rất hờ hững tháo dây ra, theo Lâm Diêu xuống xe.
Lâm Diêu không có ý định đi về, xuống xe bắt đầu đi vòng vòng xung quanh chiếc xe, đi được ba bốn vòng rồi, cốp xe đột nhiên bật tung, hắn chưa kịp lùi ra sau đã thấy một con quái vật nhào tới.
Theo phản xạ tự nhiên muốn vung tay đánh thì bị đối phương ôm chầm.
“Cục cưngggg, em nói coi chúng ta có phải là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ không? Có nhớ anh hông dợ, nói đi nói đi, có nhớ anh hông?”
Haiz, anh Tư Đồ lại chán sống rồi, bỏ đi, phải tỏ ra bình tĩnh.
Hết chương 11.
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...