quyển 2 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 3: Cà độc dược màu đen.

Nghe Tư Đồ hỏi, Đặng Tiệp cười cười, “Dù sao cũng là ngôi sao nổi tiếng, mọi người đều thấy quen mà.”

Không, Tư Đồ không phải có ý này.

Lâm Diêu biết, Tư Đồ chưa bao giờ xem phim truyền hình, TV đối với hắn mà nói, chỉ có bản tin và thời sự mới đáng xem.

Cho nên Tư Đồ nhất định ám chỉ điều khác.

Quả nhiên, Tư Đồ lắc đầu, “Không, tôi không phải có ý này.”

“Tư Đồ, anh và nạn nhân có quen biết?”

“Ừ, mấy năm trước có người ủy thác anh điều tra cô ta.”

Lâm Diêu sửng sốt, buồn rầu nói, “Người anh từng điều tra mà cũng không nhớ?”

Tư Đồ nhún vai, thái độ giữa hai người khiến Đặng Tiệp cảm thấy thú vị, đứng một bên làm quần chúng, tạm thời không đề cập bất cứ chuyện gì.

Chỉ nghe Tư Đồ nói, “Anh chỉ nhớ lúc đó rất bận.

Vụ ủy thác cũng không khiến anh thấy hứng thú, vội vàng giải quyết cho xong rồi thôi.

Nhưng mà Tống Nguyệt này khiến anh có chút ấn tượng.”

“Ấn tượng gì?” Lâm Diêu hỏi.

Tư Đồ sờ cằm, có vẻ đang tìm kiếm từ ngữ, một lát sau hắn chỉ vào tấm ảnh nói, “Tính cách của cô ta hoàn toàn ngược lại với vẻ ngoài ngọt ngào.”

“Hoàn toàn ngược lại là sao?” Đặng Tiệp không nhịn được hỏi.

“Nói thế nào nhỉ? Tôi nhớ tính cách của cô ta rất kì lạ, sáng nắng chiều mưa, ấn tượng lúc đó để lại cho tôi là, cô ta có rất nhiều nỗi đau không thể trút ra, cho nên rất nóng nảy.”

Nghe tới đó Lâm Diêu phất tay ý bảo hắn tạm dừng, đổi chủ đề, “Ai ủy thác anh điều tra cô ta? Lý do?”

“Chắc là bạn trai cũ, tên gì thì anh quên rồi, chỉ nhớ họ Giang.

Nội dung ủy thác là, hắn nghi ngờ cô ta gia nhập một tổ chức bạo lực.”

Nghe vậy, Đặng Tiệp và Lâm Diêu cùng hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Cô ta trong sạch, không gia nhập tổ chức gì cả.

Bạn trai cũ sở dĩ nghi ngờ cô ta là vì trong một lần cãi nhau, Tống Nguyệt ra tay hơn nữa còn rất đáng sợ.

Năm đó cũng vừa lúc có tin một nhóm thanh thiếu niên 18, 19 tuổi thành lập tổ chức bạo lực này nọ.”

Đặng Tiệp thấy không đúng, hỏi lại, “Năm đó cô ta bao nhiêu tuổi?”

“21 tuổi.”

“21? Năm nay cô ta 29, đã là chuyện của 8 năm trước.

Tư Đồ, năm đó cậu bao nhiêu tuổi? Bắt đầu làm thám tử hồi nào?”

Tư Đồ mỉm cười, không trả lời mà tiếp tục nói, “Bây giờ nghĩ lại, thời điểm đó có chút kì lạ.”

“Kì lạ chỗ nào?”

“Sau khi làm xong vụ ủy thác cho tên họ Giang đó, qua một khoảng thời gian rất dài lại nhận được một cuộc điện thoại từ hắn.


Hắn nói thuê tôi là quyết định sai lầm, tiền trả rồi coi như cho luôn.

Lúc đó tôi bị vụ khác cuốn vào, không có thời gian hỏi kỹ, bận tới bận lui cũng quên mất.”

Lúc này Lâm Diêu rơi vào trầm tư.

Đặng Tiệp bên cạnh lại hỏi, “Tư Đồ, cậu nhớ kỹ lại thử… Tám năm trước Tống Nguyệt có điểm gì đặc biệt ở trên mặt hay trên cơ thể không?”

“Hình như có, trên ngực phải có xăm một con ong không quá lớn.

Thì sao?”

Đặng Tiệp nhìn thi thể, tự nhủ, “Là hình xăm con ong?”

“Chị Đặng, có gì nghi ngờ à?”

“Tôi đã xem phim của Tống Nguyệt đóng, tôi nhớ rõ trên ngực của cô ta không có hình xăm nào.

Nhưng trên ngực phải của thi thể này thì có vết cấy da… Bỏ đi, coi như tôi chưa nói gì.”

Nói chuyện vài câu, Tư Đồ và Lâm Diêu rời khỏi phòng giải phẫu.

Mới vừa vào thang máy thì gặp Đường Sóc, Lâm Diêu vẫn luôn cho rằng hắn đi cùng Diệp Từ, liền hỏi sao lại về cảnh cục.

“Hai anh không biết gì hả? Hứa Thận bị dời sang bên tổ chuyên án nên em tới đón người.

Tổ trưởng và Đàm ca đang ở trển làm thủ tục, xuống giờ á.”

Vừa dứt lời, thang máy bên kia mở ra, Cát Đông Minh dẫn đầu, liếc mắt nhìn thấy ba người.

Hắn lập tức nhíu mày, nghĩ thầm: Má, Tư Đồ cũng ở đây.

Theo sau Đàm Ninh bước ra cùng Hứa Thận.

Trong lúc vô tình, Hứa Thận và Lâm Diêu mắt chặm mắt.

“Tiểu Đường, bên Diệp Từ tiến triển sao rồi?” Lâm Diêu kéo Đường Sóc qua bên kia hỏi, mà trong mắt mọi người hành động này là cố ý né Hứa Thận.

Tư Đồ hờ hững, cầm điếu thuốc hút.

Đàm Ninh rất thông minh, hòa nhã đưa Hứa Thận đi, mặc dù ánh mắt của Hứa Thận vẫn luôn dán vào Lâm Diêu, nhưng hắn vẫn không dừng lại nửa giây.

Hứa Thận lom lom nhìn Lâm Diêu leo lên một chiếc xe khác, rốt cuộc nhịn không được hỏi, “Lâm Diêu cũng đi phải không?”

“Hẳn là thế.” Đàm Ninh cho hắn một đáp án nửa vời.

Trên đường về tổ chuyên án, Tư Đồ không nói lời nào, Lâm Diêu cẩn thận quan sát nét mặt của hắn, hỏi, “Chẳng phải Tiểu Đường đi cùng với Diệp Từ à, sao tự nhiên lại bị tổ trưởng tìm nhờ giúp?”



“Hôm nay là ngày thứ hai, hệ thống giám sát của Diệp Từ còn một ngày nữa là xong, anh đi xem không?”



“Tư Đồ, lát nữa anh muốn đích thân hỏi cung không?”

Một cái phanh chậm rãi khiến lòng Lâm Diêu lại hồi hộp, hắn nghiêng đầu hỏi Tư Đồ, “Sao vậy?”

“Em đi đi, anh về nhà.”


“Hả?”

“Hai ngày rồi, anh phải về xem Hoắc Lượng.”

Lâm Diêu ừ một tiếng, chậm rãi xuống xe, xe của Đường Sóc ở đằng sau dừng lại, không đợi hắn hỏi mấy câu, Tư Đồ đã phóng xe vụt đi.

“Lâm ca, anh Tư Đồ không sao chứ?”

Lâm Diêu rất muốn nói “không sao”, nhưng trong lòng hắn rất nặng nề.

Về đến nhà, Tư Đồ đẩy cửa phòng Hoắc Lượng, phát hiện đâu đâu cũng là giấy, bên trên viết đầy con số.

Thằng nhóc vùi đầu trên bàn đọc sách, múa bút thành văn.

“Ầy, đứt ngang rồi, anh không thể chờ thêm xíu nữa rồi về sao?” Hoắc Lượng không vui nói.

“Thành tích thế nào?”

Hoắc Lượng chẳng có sức để cười, mắt đỏ bừng nhìn Tư Đồ, “Vượt ải.

Mà này, anh mới đi đâu về vậy, nghe mùi lạ quá?”

“Mới? À mới đi xem thi thể của Tống Nguyệt, mùi nồng lắm à?” Lúc nói câu này, Tư Đồ lấy một tờ giấy viết nội dung huấn luyện mới, đưa cho Hoắc Lượng rồi xoay người bỏ đi.

“Anh lại muốn ra ngoài? Lâm Diêu đâu?”

“Cậu ấy đang thẩm vấn kẻ tình nghi, tôi ra ngoài có việc.”

Hoắc Lượng bĩu môi, đột nhiên thấy trên giường có một cái túi.

Bên trong là đồ ăn thức uống Tư Đồ mua cho hắn, rất nhiều loại khác nhau, giờ Hoắc Lượng mới thấy đói, vừa xem nội dung huấn luyện mới vừa ăn.

Nội dung như thế này.

Ban ngày:

Trong vòng 5 phút, viết xong từ 1 tới 300.

Chú ý nắm giữ thời gian, trong 300 giây phải chuẩn xác viết đủ từng con số.

Yêu cầu: Chữ viết không được ẩu, phải nhìn ra được là viết số mấy, viết sai không được sửa mà phải viết tiếp, tới thời gian quy định phải dừng bút.

Đánh giá: Số sai trước 100, sự chú ý còn yếu, 101 — 180 đã có tập trung, 181 — 240 đã tốt.

Nếu qua 240 mới có số sai xuất hiện thì sự chú ý đã hoàn toàn chính xác, hợp lệ.

Buổi tối: Luyện tập lực quan sát.

Đứng bên lề đường, dùng hai giây để nhìn bảng số xe lướt qua, sau đó nhắm mắt nhớ lại con số.

Kết quả huấn luyện: Có thể nhìn bốn bảng số xe mà nhớ lập tức thì thành công.

Thêm vào: Chú ý nghỉ ngơi.

Tư Đồ rời khỏi nhà cả đêm không biết đi đâu làm gì.


Mà Lâm Diêu ở tổ chuyên án, vẫn luôn ngồi trong phòng quan sát, theo dõi buổi thẩm vấn.

Cát Đông Minh không nóng vội hỏi về vấn đề thời gian của Hứa Thận, Hứa Thận rất căng thẳng, nhưng vẫn tốt hơn là lần đầu tiên Lâm Diêu gặp hắn.

Mặc dù cũng có lúc nói năng lộn xộn, nhưng ít ra tay hắn không run nữa.

Cát Đông Minh gõ gõ lên bản ghi chép trên bàn, hỏi, “Cậu nói 6:25 sáng mới đi ngủ, căn cứ theo lời của bảo mẫu nói thì 7:00 cậu đã dậy, chuyện lớn cỡ nào mà khiến cậu chỉ mới ngủ có nửa tiếng đã phải dậy đi tìm nạn nhân?”

“Tôi nói rồi, gần đây chúng tôi tranh cãi rất lớn.

Ngày 18 cổ nói muốn chia tay, tôi mới, mới vội vã đi tìm cổ.”

“Thời gian vụ án xảy ra là sáng ngày 20, hai người cãi nhau vào ngày 18, ngày 19 tại sao cậu không đi tìm cô ta?”

“Ngày 19 cổ có một phải quay, không có thời gian để nói chuyện.”

“Còn ngày 20? Cô ta được nghỉ?”

“Không.

Ngày 20 cô ấy chỉ rảnh nửa ngày, buổi chiều phải đi họp báo.

Cho nên sáng sớm tôi phải tới nhà cổ.”

“Sau 3:00 sáng ngày 20, cậu có ra gara lần nào không?”

“Không có.

Tôi đi bộ ra cửa hàng tiện lợi mua cà phê, vì muốn hít không khí mát mẻ.”

Nghe đến đó, Lâm Diêu nghĩ câu trả lời của Hứa Thận có thể nói là không chê vào đâu được, chỗ nào nghe cũng thấy hợp tình hợp lý.

Nhưng hắn không có bất kì bằng chứng ngoại phạm nào cả trước và sau khi vụ án xảy ra.

Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng xe thắng gấp, Lâm Diêu nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe màu đen xa hoa dừng trong sân, có một nam một nữ bước xuống.

Nam trông cỡ hơn 30 tuổi, nữ hơn 20.

Lâm Diêu nghiêng đầu hỏi Dương Lỗi bên cạnh, “Tổ viên được điều tới à?”

Dương Lỗi gõ vài cái trên máy tính, lý lịch của hai người hiện lên.

Nam: Vương Vĩnh Bân.

Tuổi: 35.

Chức vụ: Đại đội trưởng đội trinh sát thành phố L.

Sở trường: Lục soát hiện trường.

Nữ: Hồ Miêu.

Tuổi: 26.

Chức vụ:Giám chứng của thành phố Y.

Sở trường:Chuyên gia về vết tích, giám định được đường đạn.

“Hai người họ đi lục soát nhà Hứa Thận.”

Lâm Diêu cười, “Nhân tài của tổ chuyên án đúng là rất đông nha.”

Đang nói chuyện thì hai người Vương, Hồ đẩy cửa bước vào.

Bọn họ thấy Lâm Diêu thì khẽ gật đầu, nói với Dương Lỗi, “Chúng tôi không phát hiện gì, nhà của kẻ tình nghi rất sạch sẽ.

Hắn báo cảnh sát lúc 9:12, người của các anh đến hiện trường lúc 9:27.

Trong vòng 15 phút cũng đủ để tội phạm xử lý chứng cứ. Xin hãy đọc t𝐫uyện tại ﹎ 𝗧 𝐫 U m t 𝐫 u y ệ n﹒Vn ﹎


Ngày mai tôi lại đi xem nhà của người chết.”

Hồ Miêu đảo mắt nhìn Lâm Diêu một cái, ngồi xuống bên cạnh, nói, “Tôi đã xem viên đá dính trên lốp xe, không phải dính vào mấy ngày gần đây.

Cục đá bị kẹt bên giữa hoa văn của lốp xe, theo mức độ bài mòn, ít nhất cũng mười ngày.

Công việc của tôi là tính ra thời gian chính xác, nhưng đây không có nghĩa là kẻ tình nghi không xuất hiện ở nhà nạn nhân lúc vụ án xảy ra.

Lát nữa tôi sẽ xét nghiệm bánh xe của kẻ tình nghi, nhìn xem có phát hiện gì mới không.”

Nói xong thì Cát Đông Minh đột nhiên quay lại.

Hắn ở bên ngoài đã nghe hết cuộc hội thoại, nói thẳng, “Mọi người nắm thời gian để hành động, Tiểu Lâm, Hứa Thận muốn gặp cậu.”

Lâm Diêu không cảm thấy bất ngờ, hắn nhìn Hứa Thận qua màn hình theo dõi, hỏi Cát Đông Minh, “Sau đó thì sao?”

“Tôi định thả hắn, cậu biết chuyện tiếp theo phải làm như thế nào.”

Lâm Diêu im lặng đứng dậy, cầm ly cà phê ra ngoài.

Hồ Miêu chớp mắt, hỏi Cát Đông Minh, “Hắn là Lâm Diêu?”

“Thì sao?”

“Không có gì.

Tôi cứ nghĩ chàng thám tử trong truyền thuyết kia sẽ ở cùng hắn.”

Cát Đông Minh im lặng, Dương Lỗi trêu ghẹo, “Đông Minh, đi mua thêm gói bảo hiểm đi.”

Trong phòng thẩm vấn, Hứa Thận không nén được sự hưng phấn đỏ mặt, hắn cầm lấy ly cà phê có hơi run run, hơi cúi đầu, nói, “Em, em cũng thay đổi.”

“Dù sao cũng qua nhiều năm rồi, ai cũng thay đổi.”

“Ừ.

Nói cũng phải, anh, anh biết bây giờ, anh gặp phiền phức đúng không?”

“Không.

Tổ trưởng vừa nói, anh không sao, được về nhà.”

Hứa Thận vội vàng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Diêu, “Em, nói thật?”

“Tôi lừa anh bao giờ?”

Một câu này lại khiến Hứa Thận vô cùng đau lòng, “Đúng vậy, em chưa từng gạt anh.”

“Hạo Vũ, tỉnh táo lại đi.”

Giọng nói rất bình thản như không mang bất kì ý nghĩa nào đằng sau, nhưng vào tai Hứa Thận lại nghe ra một ý khác.

Hắn nhìn Lâm Diêu, cắn răng, không biết nhẫn nhịn cái gì.

“Khuya lắm rồi, tôi đưa anh về.”

Nói xong Lâm Diêu xoay người ra cửa, không nghĩ tới, Hứa Thận lại từ phía sau ôm lấy hắn.

“Diêu…”

Trái tim của Lâm Diêu đập như trống bỏi, hắn không biết nên nói gì, cho dù muốn đẩy Hứa Thận ra cũng không biết phải dùng bao nhiêu sức.

Mà lúc bọn họ đang giằng co, cửa phòng bật mở.

Tư Đồ đứng trước cửa, miệng ngậm điếu thuốc, hàn khí bức người.

Hết chương 12.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui