Quyển 2 Cua Vợ Từ Nhỏ
Thấy Lâm An gật đầu sau đó thì bơ đẹp cô ta luôn khiến cô ta khó chịu, cảm giác như bị người ta khinh thường vậy.
Cô ta lại nhìn vào phần đồ ăn của cô thì lại chỉ thấy toàn rau là rau, do cái bản tính ngứa mồm cửa mình, cô ta nói.
"Sao chị ăn nhiều rau vậy, phải ăn nhiều thịt chút mới tốt, như m này ăn cực nhiều thịt nhưng cũng không tăng cân chút nào" Cô ta cười cười như khoe cái chiến tích ăn nhiều nhưng không béo của mình.
Lâm An nghe cô ta nói vậy chả khác nào chê cô "Nếu như cô ăn khỏe bằng tôi chắc chắn cô sẽ béo hơn tôi" Đại khái là như vậy.
Con người cô ta không cà khịa thì không chịu nổi được sao, có để cho cô ăn một cách bình thường không vậy, sao mà cứ thích gây sự thế.
Cô buồn đến chẳng muốn nói chuyện.
Cô đứng dậy nói với cô ta "Chị ăn xong rồi lên phòng trước đây"
"Ý tứ của em rõ ràng như vậy, chị không hiểu thật hay giả vờ không hiểu" Cô ta đứng dậy, cả hai người quay lưng về phía nhau.
Lâm An nghe đến đây thì quay đầu lại đồng thời cô ta cũng quay đầu lại.
Cô hỏi "Ý tứ gì?"
"Em thích anh ấy"
"Thì sao?"
"Chị không thể nhường anh ấy cho em sao?" Cô ta nói bằng cái khuôn mặt đáng thương trông đến nực cười, Lâm An nói lại "LÀ của anh ai thì sớm muộn cũng cửa người đó, tranh giành nhường nhau gì chứ.
Cô thua là vì cô yếu đừng có cầu xin nhường gì ở đây" Nói rồi Lâm An bước đi để lại cho cô ta cả một cục tức.
Cô vừa ấn thang máy định lên thì thấy anh bước ra, anh thấy cô thì bất ngờ hỏi "Em ăn chưa, đi ăn với anh...."
"Em ăn rồi" Nói rồi cô bước một mạch vào thang máy chả buồn liếc anh đến một cái.
Vì tâm trạng cô đang tức giận vẫn như cái tính hồi nhỏ cứ gặp chuyện gì không vui là cô sẽ giận cá chém thớt mà người hứng chịu mọi cái sự tức giận của cô đầu tiên vẫn là anh.
Lâm An là một con người không biết lên nói là vô tâm hay là vô tư nữa, mọi việc cô làm đối với cô thì là bình thường nhưng đối với anh nó là một cái gì đó làm cho anh có vỡ vụn.
Thấy tâm trạng cô không ổn, thang máy thì chuẩn bị đóng anh liền đi lại vào thang máy với cô và quyết định không ăn nữa "Em sao vậy?"
"Không sao"
"Em chắc không đấy?"
"Chắc"
"Vậy...." Anh đang định nói gì đó thì cửa thang máy mở ra, cô cứ thế bước một mạch ra bỏ lại anh đứng tần ngẩn ở trong thang máy.
Anh lắc đầu "Đúng là một con người vô tâm"
-------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...