Quyển 2 Bảo Bối Mê Người Đại Thúc Nhẹ Nhàng Sủng


Editor: Shmily
----------------------
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Tịch Đình Ngự liền hỏi Hạ Thập Thất xem có muốn đi xem phim hay không.

Hạ Thập Thất vốn muốn từ chối, thế nhưng nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Rốt cuộc thì cũng đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, mấy cặp tình nhân bình thường không phải đều là ăn bữa tối dưới ánh nến xong liền đi xem phim hẹn hò hay sao.

Nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, Hạ Thập Thất nhịn không được cong môi cười.

Thông thường thì khi đưa bạn gái đi xem phim hơn phân nửa đàn ông đều sẽ chọn phim kinh dị, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể nhanh chóng ôm mỹ nhân về.

Bất quá! Cô chính là người từ nhỏ tới lớn đều nhìn phim kinh dị mà trưởng thành, thế cho nên ở trước màn hình máu me be bét khủng bố này, cô vẫn có thể nhẹ nhàng tự đắc ăn đồ ăn vặt, còn thập phần hưởng thụ nữa.

Sau khi tới rạp chiếu phim, người phụ trách lập tức ra đón, nhiệt tình chào hỏi Tịch Đình Ngự cùng Hạ Thập Thất, sau đó mới đưa hai người vào rạp.


Giống y như trong tưởng tượng của Hạ Thập Thất, đại sảnh to như vậy lại không có một bóng người.

"Đại thúc, anh bao chỗ này hết bao nhiêu tiền vậy?"
Hạ Thập Thất tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhấc chân lên bắt chéo, dáng vẻ lưu manh nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở bên cạnh.

"Không nhiều lắm, một trăm vạn.

"
Tịch Đình Ngự nhàn nhạt mở miệng, sau đó liền phất tay ý bảo người phụ trách đi ra ngoài.

Người phụ trách gật gật đầu, lập tức rời khỏi phòng chiếu, để lại không gian riêng cho hai người.

"Anh thừa tiền như vậy thì dứt khoát bao nuôi tôi luôn đi.

Tôi dễ nuôi lắm, không mặc hàng hiệu, không mua hàng xa xỉ, chỉ thích hút thuốc, chơi vài ván bài, ngẫu nhiên thì đập người ta vào bệnh viện nằm hai ngày mà thôi.

"
Tịch Đình Ngự đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, bất động thanh sắc nhếch môi: "Bao nuôi một nữ lưu manh, tôi được lợi ích gì?"
"Kỹ thuật của nữ lưu manh rất tốt nha!" Hạ Thập Thất lười biếng cười: "Mấu chốt nhất chính là, mang tôi ra ngoài thì anh sẽ được nở mày nở mặt nha.

"
Ánh mắt Tịch Đình Ngự sáng lên nhìn Hạ Thập Thất, khóe môi lộ ra ý cười không dễ phát hiện: "Vậy tối hôm nay về, em làm ấm giường rồi để cho tôi nhìn xem kỹ thuật của em như thế nào.

"
"Được nha.

" Hạ Thập Thất đáp ứng vô cùng thống khoái.


Rất nhanh, ánh đèn đại sảnh tối sầm xuống, phim đã bắt đầu chiếu.

Tịch Đình Ngự xem rất nghiêm túc, còn Hạ Thập Thất lại đang thất thần.

Bên cạnh cô là gói đồ ăn vặt, ngẫu nhiên sẽ đưa qua cho Tịch Đình Ngự, bất quá hắn cũng không ăn.

Hạ Thập Thất nghiêm túc xem phim được vài phút thì lại cảm thấy thật nhạt nhẽo, chỉ là một bộ phim tình yêu sến sủa mà thôi.

Vốn dĩ muốn ngáp một cái, kết quả đột nhiên trên màn hình lại chiếu tới một đoạn phim tình cảm mãnh liệt, nháy mắt khiến cho cô tỉnh táo hẳn lên.

Tịch Đình Ngự ngồi bên cạnh lại lạnh mặt.

Hạ Thập Thất vừa nhìn vừa cười: "Cái động tác này cũng không tệ lắm!"
Tịch Đình Ngự: "! "
Phim còn vài phút nữa mới hết, Hạ Thập Thất cảm thấy mệt mỏi, mới ngáp một cái đã bị Tịch Đình Ngự kéo vào trong ngực.

Hắn ôm lấy eo cô, nhưng lại không có động tác khác, khoảng cách giữa hai người rất gần, rất thân mật.

Có một cỗ hơi thở ấm áp không thuộc về mình phả vào trên má, vừa ngứa lại vừa tê.


"Đại thúc! "
Cô vừa mới mở miệng muốn nói chuyện thì Tịch Đình Ngự đã lạnh lùng ngắt lời cô: "Đừng nói chuyện.

"
Hạ Thập Thất quả nhiên an phận ngậm miệng lại.

Cô cho rằng Tịch Đình Ngự sẽ làm chuyện gì đó vượt mức với cô, kết quả! kết quả!
Kết quả là sau khi phim chiếu xong, hắn chỉ hôn một tý tượng trưng trên mặt cô!
Không sai, chính là một tý!
Chỉ có một tý mà thôi!
Rất nhẹ, rất ôn nhu, nhưng lại vô cùng câu người!
Sau đó, hắn vô cùng trấn định tự nhiên đứng dậy, bước nhanh ra khỏi rạp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận