Editor: Shmily
------------------------
Lúc nha đầu này chưa xuất hiện, tiểu tử Đình Ngự đối với ông ta chính là thập phần cung kính.
Nghĩ như vậy, Tịch Tần Thành lại càng không có hảo cảm với Hạ Thập Thất.
Tịch Đình Ngự lại giống như không phát hiện ra sắc mặt khó coi của ông, hắn ôm eo Hạ Thập Thất đi tới, nhàn nhạt nói: "Đại thúc công tìm cháu?"
Dù sao cũng là trưởng bối, tuy ngữ khí của hắn vẫn lạnh như cũ, thế nhưng vẫn có tính lễ phép.
Tịch Tấn Thành gật gật đầu, "Ông bạn già của ta có một đứa cháu nội, đêm nay con bé cũng tới, giới thiệu cho hai đứa quen biết một chút.
Nào Liên Tâm, lại đây."
Cô gái bị gọi tên mang theo vài phần e lệ đi tới, hiểu chuyện chào hỏi với Tịch Tấn Thành: "Ông Tịch."
Hạ Thập Thất nhìn thấy cô ta xong, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy rất quen, ngay sau đó mới nghĩ tới.
Liên Tâm...
Đỗ Liên Tâm.
Là cô nữ sinh xinh đẹp mang theo một đám tùy tùng chặn đường cô vào cái hôm cô tới trường tìm Đường Đậu Đậu.
Đỗ Liên Tâm cũng nhận ra Hạ Thập Thất, trên mặt cô ta hiện lên một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ ban đầu, cười với Tịch Đình Ngự và Hạ Thập Thất.
"Chào hai người, em là Đỗ Liên Tâm.
Ông nội của em là Đỗ Việt Nam."
Đỗ Liên Tâm không nhắc tới cha mẹ của mình mà là nhắc tới ông nội mình, một quan viên về hưu vẫn còn chút quyền lợi.
Tịch Tấn Thành nhìn cô ta vừa lòng gật đầu, cảm thấy cô ta vừa ôn nhu lại vừa khéo léo, thế nhưng lại không mất đi vẻ hào phóng, rất thích hợp làm vợ của Tịch Đình Ngự.
Rốt cuộc, hiện tại có rất nhiều thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi vẫn chưa trải sự đời.
Lão gia tử đi tới, như có ý tứ nhìn thoáng qua Hạ Thập Thất một cái, gương mặt hiền từ nói: "Cháu dâu của ta, Hạ Thập Thất cũng tầm tuổi của cháu, có thể nói chuyện nhiều thêm một chút."
Một câu nói đã khẳng định thân phận của Hạ Thập Thất, dễ dàng ngăn chặn phiền toái giúp cô.
Cháu dâu...
Đỗ Liên Tâm nhịn không được nhíu mày, nếu cô ta nhớ không nhầm thì nữ nhân kia hẳn là vẫn chưa vào cửa Tịch gia đi?
Hơn nữa, mấy lão gia hỏa xung quanh này, vừa nhìn cũng biết là đang tìm một người vợ khác cho Tịch Đình Ngự.
Hiện tại Tịch lão gia tử nói một câu như vậy là có ý gì?
Lần đầu tiên Hạ Thập Thất cảm thấy, lão gia tử không phải là một người chỉ biết bức hôn, chỉ biết giục cháu trai sinh con mà còn là một người ông rất tốt.
"Được nha, cháu cũng thích nói chuyện với người tầm tuổi cháu." Hạ Thập Thất cười đáp lại lão gia tử, sau đó nhìn về phía Đỗ Liên Tâm, "Nếu không, chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện?"
"Khỏi cần." Tịch Tấn Thành nhíu mày thật chặt, không vui nhìn lão gia tử: "Lão nhị, em không cần dọa Liên Tâm, con bé còn nhỏ, không chịu được khí thế của em."
Lão gia tử đứng hàng thứ hai ở Tịch gia, Tịch Tấn Thành là anh cả, gọi ông một tiếng lão nhị cũng không tính là sai.
Lão gia tử nghe vậy liền cười sang sảng, "Thập Thất của chúng ta cũng còn rất nhỏ, nhưng con bé lại có thể chịu được khí thế của chúng ta.
Này so ra, em mới biết là nha đầu này cũng thật dã!"
Đỗ Liên Tâm lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, đồng thời mặt cũng cứng lại, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Cô ta nhìn Tịch Tấn Thành cầu cứu, Tịch Tấn Thành lập tức an ủi vỗ vỗ tay cô ta, ý bảo cô ta cứ yên tâm, lúc này mới nói: "Gia thế không giống nhau, đương nhiên sẽ dạy ra hai đứa trẻ không giống nhau.
Liên Tâm của chúng ta sinh ra trong hào môn, hiểu quy củ lại biết lớn nhỏ, có giáo dưỡng.
Một cô bé tốt như vậy bây giờ cũng không còn nhiều đâu, có đốt đèn lồng cũng chưa chắc có thể tìm được!"
Hạ Thập Thất: "..."
Lời nói này, giống như nhà của cô vô cùng tệ, cô không biết lớn nhỏ.
cũng không có giáo dưỡng vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...