Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Nhớ kỹ lời tôi nói chưa?"
"Nhớ rồi."
"Được, anh có thể đi về."
"Được."
Hạ Di Dạ nhìn người kia biến mất ở trong màn đêm, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô.
"Cô.
.
."
Trong mắt của cô gái nhỏ có chút đắc ý: "Tôi lợi hại lắm đó."
".
.
."
Lợi hại.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà khiến người ta hoàn toàn nghe lời được, làm theo những gì mình nói, có thể không lợi hại sao.
Linh Quỳnh đưa Hạ Di Dạ về, lúc xuống xe Hạ Di Dạ bị cô giữ chặt.
"Ca ca, anh có đói bụng không? Uống chút máu rồi mới về chứ?"
Tiểu cô nương cách hắn rất gần.
Cô vừa nhắc tới, Hạ Di Dạ đã nhớ lại hương vị ngọt ngào lần trước từng uống.
".
.
.
Không đói bụng."
"Thật sự không đói bụng sao?" Hai tay Linh Quỳnh chống ở hai bên hắn "Thế nhưng tôi lo lắng anh sẽ đói."
Hạ Di Dạ: ".
.
."
Tôi năm nay từng này tuổi rồi mà chưa bao giờ thấy ai tích cực chào hàng mình như thế.
【 Tình yêu ơi, để con yêu uống máu của cô lại không có tiền cầm, cô cố gắng như vậy làm gì? 】 Lấp Lánh cũng nghĩ mãi không rõ.
Đệt!
Mi thì biết cái gì!
Nếu con yêu uống máu của cô, thì chỉ cần hắn đói bụng, liền sẽ nhớ tới cô, nói không chừng còn áy náy, dùng cách này công lược hắn không phải dễ dàng hơn nhiều sao?
Muốn bắt lấy trái tim đàn ông, đầu tiên phải bắt lấy dạ dày của anh ta sao!
【.
.
.
】 Kỹ nữ tâm cơ! ! !
Hạ Di Dạ từ chối rất kiên quyết, Linh Quỳnh chỉ có thể thất vọng nhìn hắn rời đi.
"Phất Tẫn tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Trở về lâu đài cổ."
.
.
Tân Khắc Lai vừa vào chi nhánh nhỏ của ngân hàng đã có người đến thông báo, nói hắn tới phòng làm việc tìm Hứa quản sự.
Tân Khắc Lai một bên tự hỏi tại sao hôm nay cô không đi học, một bên đi vào phòng làm việc.
"Hứa quản sự, cô tìm tôi?"
"Ngồi đi." Linh Quỳnh cười híp mắt bảo hắn ngồi.
Tân Khắc Lai: ".
.
."
Điệu cười của tiểu nha đầu này hôm nay nó lạ lắm.
.
.
Tân Khắc Lai cũng không nói được là lạ chỗ nào, chỉ là trực giác thôi.
"Hứa quản sự, cô tìm tôi có chuyện gì không?"
"Có chút chuyện muốn tâm sự với anh." Linh Quỳnh ngồi trên ghế sô pha đối diện, lười biếng tựa đầu lên ghế: "Đêm qua, anh còn có chuyện gì không nói cho tôi biết không?"
Thần sắc Tân Khắc Lai vẫn như thường, thậm chí còn có chút nghi hoặc: "Hứa quản sự có ý gì thế?"
"Anh thông minh như vậy, hẳn phải biết chứ."
Tân Khắc Lai lắc đầu: "Mong Hứa quản sự nói rõ."
"Được rồi." Linh Quỳnh thở dài, lấy điện thoại ra bấm bấm một lát.
Ngay sau đó điện thoại Tân Khắc Lai rung lên, hắn lấy điện thoại di động ra, ấn mở tin nhắn.
Thần sắc hắn khẽ biến, làm sao cô lại chụp được cái này.
.
.
Linh Quỳnh xoay xoay điện thoại trong tay, tiểu cô nương cười nhẹ, giọng nói nhu hòa ngọt ngào: "Bây giờ, anh có chuyện muốn nói với tôi rồi chứ?"
Tân Khắc Lai: ".
.
."
Tân Khắc Lai nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng, trực tiếp phủ nhận.
"Hứa quản sự, tối hôm qua đúng thật là tôi ở đây, nhưng tôi chỉ đi xem một chút.
Đây là Huyết tộc chi thành, loại chuyện này không phải là chuyện hiếm lạ gì."
"Chỉ đi xem thôi?"
"Đúng thế."
"Ồ.
.
." Linh Quỳnh kéo dài âm điệu, ngón tay lại lướt lướt bấm bấm trên màn hình điện thoại một hồi, lại gửi cho hắn một tấm ảnh.
Tân Khắc Lai trong tấm ảnh đó được chụp đặc biệt rõ ràng.
Là hình ảnh mà hắn dẫn theo mấy người phụ nữ đi ra, sau khi kết thúc yến hội.
.
.
Khi đó tất cả mọi người đều đã đi hết.
.
.
Vậy mà cô có thể qua mặt bảo vệ, chụp được bức ảnh rõ như vầy.
Tân Khắc Lai cảm thấy mình còn đã quá đánh giá thấp tiểu nha đầu này.
.
.
"Muốn giải thích gì không?" Linh Quỳnh rất hào phóng cho Tân Khắc Lai cơ hội giải thích.
Nhưng Tân Khắc Lai giải thích thế nào được?
Ảnh chụp cực kì rõ ràng, còn có ảnh chụp hắn đang thương lượng với người khác, mọi thứ đều chứng minh, hắn là lãnh đạo.
Tân Khắc Lai từ chối giải thích, thân thể buông lỏng hơn không ít "Nếu Hứa quản sự đã biết, vậy cô muốn như thế nào? Báo cáo cho tổng bộ sao?"
Linh Quỳnh: "Tôi có thể hỏi anh một chuyện không?"
Tân Khắc Lai làm cái dấu tay xin mời.
Linh Quỳnh ấp ứng mấy giây, như là có vấn đề gì nghiêm trọng lắm.
Nhưng Tân Khắc Lai chờ nửa ngày, chỉ nghe cô hỏi một câu: "Các người dùng cách này để kiếm tiền sao?"
Tân Khắc Lai: ".
.
."
Tân Khắc Lai: "? ? ?"
Một lúc lâu sau, Tân Khắc Lai mới hồi thần lại.
Khóe miệng của hắn câu lên, nở nụ cười cổ quái: "Một công việc chỉ cần há miệng chờ sung, ai chả muốn làm?"
"Vậy là kiếm được tiền à?" Linh Quỳnh vỗ tay, "Vậy thì tôi không báo chuyện này lên tổng bộ đâu."
Tân Khắc Lai quỷ dị nhìn về phía cô.
"Tôi nói rồi mà, tôi rất thiếu tiền." Linh Quỳnh cười nhẹ "Chỉ cần anh đập tiền bịt miệng tôi, thì tất cả mọi chuyện dễ nói rồi."
"Cô muốn tiền?"
Linh Quỳnh cực kỳ thẳng thắn thừa nhận "Đúng, tôi muốn tiền."
Tân Khắc Lai hơi nghẹn họng.
Sao phản ứng này của cô cứ sai sai thế nào ấy?
Nhưng ngẫm lại tốc độ tiêu tiền của cô lúc trước, hình như Tân Khắc Lai cũng đã hơi hiểu.
Tân Khắc Lai: "Làm sao tôi có thể biết cô nói được làm được? Sao tôi tin tưởng cô được?"
"Nếu như anh không tín nhiệm một người thì cách duy nhất chính là kéo cô ta xuống nước cùng, thông đồng làm bậy, hưởng chung lợi ích, tự nhiên trở thành biện pháp an toàn nhất rồi."
"Bây giờ tôi là quản sự chi nhánh nhỏ của ngân hàng, đối với các người mà nói, tôi làm việc dễ dàng hơn, không phải sao?"
"Mọi người cùng nhau kiếm tiền, không tốt sao?"
Tân Khắc Lai cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng lại cảm thấy cô nói rất có đạo lý.
Chỉ cần cô làm, vậy thì cô không thể tẩy trắng rồi.
Thế nhưng.
.
.
Lời cô nói có đáng tin không?
"Chuyện này tôi không thể làm chủ." Tân Khắc Lai quyết định dây dưa kéo dài thời gian trước.
"Không sao, anh có thể từ từ cân nhắc." Linh Quỳnh không quan tâm: "Nhưng tốt nhất các người đừng có nghĩ đến chuyện diệt khẩu tôi, chỉ cần tôi chết đi, những thứ này lập tức sẽ đến tay tổng bộ."
Ánh mắt Tân Khắc Lai sâu thẳm nhìn cô, đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Phong ca đi từ chỗ tối ra: "Cô như vậy có phải liều quá rồi không?"
Trực tiếp lật bài ngửa với Tân Khắc Lai luôn.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm." Linh Quỳnh gác chân lên bàn, lắc nhẹ nhàng: "Tôi không gia nhập chung với bọn họ sao có thể biết tim tức cốt lõi chứ?"
Phong ca nhíu mày: "Lỡ như bọn họ nghi ngờ cô?"
"Nghi ngờ thì nghi ngờ thôi, nhưng mà vị trí này của tôi hữu dụng, coi như bọn họ có hoài nghi, cũng sẽ không tùy tiện từ chối được."
Phong ca: ".
.
."
Linh Quỳnh nghĩ tới một chuyện, "Anh nhớ nói kỹ với bọn họ, là tiền tôi làm ra từ chỗ Tân Khắc Lai này đều thuộc về tôi, không giao nộp lên, không sung công."
Ba ba dùng bản lĩnh của mình kiếm được tiền, tuyệt đối không nộp lên trên!
".
.
."
Tôi thấy cô chính là muốn kiếm tiền! !
.
.
Ba ngày sau Tân Khắc Lai mới cho Linh Quỳnh câu trả lời, trong ba ngày này rõ ràng có người theo dõi cô.
Nhưng ngày nào ngoại trừ lên lớp, Linh Quỳnh cùng lắm cũng chỉ ở chi nhánh nhỏ của ngân hàng, không thì là ra ngoài mua mua mua.
Không bao giờ trở về chi nhánh nhỏ của ngân hàng với tay không, mua toàn mấy tứ loạn thất bát tao, không có chút tác dụng thực tế nào.
"Hứa quản sự, không phải tôi không tín nhiệm cô, quả thực là chuyện này không nhỏ, chúng ta.
.
."
"Tôi hiểu tôi hiểu mà." Linh Quỳnh nói: "Tôi sẽ dùng hành động chứng minh."
".
.
."
Linh Quỳnh phối hợp như vậy, câu từ mà Tân Khắc Lai đã chuẩn bị từ sớm cũng không nói được.
Phần lớn những người sau khi không được tín nhiệm, luôn sẽ có chút không thoải mái, nhưng cô không quan tâm một chút nào.
Anh tin hay không không quan trọng, nhưng anh không dám động vào tôi, anh còn cần tôi.
Tân Khắc Lai đọc được ý tứ này rất rõ ràng từ trong hành vi của cô.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...