Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Liễu Thiếu Hưu gặp Linh Quỳnh là vì hắn muốn biết đến chân tướng.
Hắn không nghĩ tới mình chỉ mới rời đi một đoạn thời gian, trở về đã có một sự thay đổi lớn.
Đứng ở trước mặt hắn không còn là đại tiểu thư Tần phủ, mà là Hoàng hậu của Khải Nguyệt.
Nàng ấy cũng không mặc cung trang theo quy chế Hoàng hậu, mà mặc một bộ y phục màu đỏ nhạt, lười biếng ngồi trong đình vọng, nhìn các cung nữ hái hoa sen trên mặt nước.
Dường như nàng sinh ra đã nên như thế.
"Liễu đại nhân, mời vào bên trong." Cung nữ đưa hắn vào đình nghỉ mát.
Liễu Thiếu Hưu rũ ánh mắt xuống, thái độ cung kính "Hoàng hậu nương nương."
Tiểu cô nương nghiêng đầu liếc hắn một cái, ngữ khí vẫn giống như trước đây, ngọt ngào mềm mại, "Trên đường không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?"
"Không tính là chuyện lớn gì."
Có một chút ngoài ý muốn, nhưng lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành, an toàn mà đưa người về.
Lần tiến cung này của Liễu Thiếu Hưu cũng chỉ có một mục đích.
Linh Quỳnh cũng không quanh co lòng vòng, đưa phong thư đã chuẩn bị tốt từ trước cho hắn.
"À, tất cả những điều ngươi muốn biết, tất cả những gì ta có thể nói, đều ở trong này."
Liễu Thiếu Hưu nhận lấy phong thư.
"Thế nhưng.
.
."
Linh Quỳnh liếc hắn một cái "Sau khi mở ra, có lẽ ngươi sẽ lâm vào một loại thống khổ khác, quên đi tất cả bắt đầu cuộc sống mới hay là truy tìm chân tướng, ngươi phải nghĩ cho rõ ràng."
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương nhắc nhở." Liễu Thiếu Hưu cũng không suy nghĩ thêm, "Nhưng đây là tâm nguyện duy nhất của vi thần hiện giờ."
Linh Quỳnh cười một chút "Chuyện này tùy ngươi vậy."
.
.
Quân Hành Ý phê xong sổ con, trở về Kỳ Nguyệt cung không thấy Linh Quỳnh, nghe nói nàng ở chỗ này, lập tức đến đây.
Kết quả xa xa nhìn thấy Hoàng hậu nhà hắn, đang nói chuyện cùng một nam nhân ở trong đình.
Mặc dù khoảng cách hai người rất xa, nhưng tiểu cô nương ngồi không có hình tượng chút nào, nếu không phải quần áo trên người che đến chặt chẽ, hình ảnh này đã có thể có chút không tốt lắm.
Quân Hành Ý sa sầm mặt đi qua "Hoàng hậu thật hăng hái."
"Bệ Hạ." Liễu Thiếu Hưu khom lưng hành lễ.
"Nàng ngồi đàng hoàng lại cho trẫm." Quân Hành Ý không nhìn hắn, chỉ vào Linh Quỳnh: "Nàng ngồi kiểu gì đấy, ngày mai để Tiểu Kim sắp xếp người dạy quy củ cho nàng!"
Linh Quỳnh dò xét mình từ trên xuống dưới, không cảm thấy mình có vấn đề chỗ nào.
Nhưng nàng vẫn hơi ngồi thẳng hơn một chút.
Dỗ dành con yêu cũng không có tổn thất gì.
Khi con yêu vui vẻ, nàng mới có thể vui sướng.
Quân Hành Ý tiến lên che trước mặt Linh Quỳnh, "Liễu đại nhân, điều đầu tiên ngươi trở về là tới gặp Hoàng hậu của trẫm à?"
".
.
." Ban đầu Liễu Thiếu Hưu đồng ý chính là vì chuyện này, hắn đúng là hơi nóng vội.
Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ đụng vào Quân Hành Ý.
Liễu Thiếu Hưu khó mà nói được việc này, chỉ có thể mặc cho Quân Hành Ý tùy ý mắng một trận, đuổi hắn đi.
Người đi rồi, Quân Hành Ý đi tới đi lui hai vòng tại chỗ.
"Nàng gặp hắn làm gì?"
"Ta không thể gặp sao?"
"Hắn là nam nhân."
"Vậy thì sao." Con ngươi Linh Quỳnh đảo một vòng, "Bệ Hạ ghen sao?"
"Nàng nói xem?"
"Thế nhưng ta chỉ thích Bệ Hạ nha." Linh Quỳnh kéo tay áo hắn, kéo người lại từng chút từng chút, ngửa đầu nhìn hắn "Ta không thích người khác."
Một hơi này của Quân Hành Ý lên không được, xuống không xong, nâng cằm của Linh Quỳnh lên, hung hăng hôn xuống.
"Bệ Hạ thật sự muốn ta học quy củ sao?"
"Học!" Quân Hành Ý nghiến răng nghiến lợi.
Một chút quy củ cũng không có.
Đặc biệt là ở trước mặt hắn, ở Kỳ Nguyệt cung càng là vô pháp vô thiên, sai sử hắn-tên hoàng đế này còn thuận tay hơn cả sai sử cung nữ thái giám.
Làm nũng này cũng không được.
Nhất định phải học!
"Ta muốn Bệ Hạ dạy." Linh Quỳnh ôm eo của hắn, mềm giọng nói: "Trên giường."
".
.
."
Làm nũng vô dụng, nhưng trêu chọc thì hữu dụng.
Quân Hành Ý cũng không nỡ để Linh Quỳnh chịu tội, nàng ở Kỳ Nguyệt cung thì không yên lòng, nhưng ở bên ngoài cái danh Hoàng hậu vẫn ổn là được.
"Liễu Thiếu Hưu tìm nàng làm gì?" Quân Hành Ý trực tiếp nói sang chuyện khác.
"A, lật lại bản án." Linh Quỳnh nói: "Có quan hệ với Tạ Thừa tướng."
Quân Hành Ý: ".
.
."
Cái từ lật lại bản án này, Quân Hành Ý nghe thấy liền có chút phiền.
Tiên đế trước khi băng hà đã sắp xếp, kết quả cuối cùng con trai lại không phải của mình.
Còn có người tới lật lại bản án nữa.
.
.
"Làm sao nàng biết nhiều chuyện như vậy?"
"Ta biết không nhiều, cũng chỉ chút chút thôi." Linh Quỳnh khiêm tốn.
"Nàng mà biết không nhiều?" Tiểu nha đầu này không có cái gì là không biết, cũng không biết tin tức từ đâu tới.
Nhưng trước đó nàng.
.
.
Quân Hành Ý nghĩ đến việc nàng có thể tuỳ tiện khống chế những người kia.
"Nàng có dùng thuật khống chế với ta không?"
"Thôi miên sao?"
Thôi miên?
Quân Hành Ý cảm thấy từ này rất chuẩn xác.
"Không có nha." Linh Quỳnh giương khóe miệng cười "Ta muốn Bệ Hạ thật lòng, không hề dùng thôi miên."
"Nói như vậy là nàng có thể dùng thôi miên sao?"
".
.
."
Con yêu thành tinh rồi à!
"Sẽ không dùng với Bệ Hạ." Linh Quỳnh nghiêm túc bảo đảm "Tuyệt đối sẽ không."
Quân Hành Ý có chút hài lòng: "Nàng học ở đâu?"
Linh Quỳnh thở dài, gật gù đắc ý nói: "Nói ra rất dài dòng, trước kia ở trong phủ cha không thương, mẹ kế không yêu, về sau có một lần gặp được một ông lão.
.
."
Cha không thương.
.
.
Quân Hành Ý nghe thấy cái này, khóe miệng nhịn không được kéo ra.
Chuyện xưa của Linh Quỳnh nói bừa cũng hợp lý lắm.
Quân Hành Ý rất kiên nhẫn với nàng, nghe nàng nói lung tung xong.
"Nói như vậy, đây là kỳ ngộ của nàng sao?"
"Vậy cũng không." Cái đuôi nhỏ của Linh Quỳnh đắc ý lắc lắc, "Nếu không thì ta làm sao mà thành tiểu phúc tinh của Bệ Hạ được."
".
.
."
.
.
Cuối cùng Linh Quỳnh vẫn phải học quy củ.
Quân Hành Ý tự mình dạy.
Có đôi khi Quân Hành Ý hơi sợ lúc Linh Quỳnh mềm giọng mềm khí gọi Bệ Hạ, một tiếng kêu kia làm cho hắn mất hết liêm sỉ tính khí, chỉ muốn sa vào trong đó.
Thế nhưng hắn suy nghĩ lại.
Cho nên lúc học quy củ, liền không nhịn được dỗ dành nàng gọi.
Có đôi khi hắn đang nghĩ, nàng có lẽ thật sự là tiểu phúc tinh trời cao phái xuống, không thì sao lại thần kỳ như vậy chứ.
Nhưng mà tiểu phúc tinh đôi khi có chút khó nuôi.
.
.
Tần Tĩnh Nghi cuối cùng đương nhiên không thể toại nguyện gả cho Liễu Thiếu Hưu, bởi vì nàng ta kén cá chọn canh, khiến những người tốt trước kia cầu hôn cũng đã đi mất.
Tần Tĩnh Nghi lại có ý nghĩ hão huyền, nói phải vào cung, cùng chia sẻ với nàng.
Linh Quỳnh chỉ trả lại cho Tần Tĩnh Nghi hai chữ: Nằm mơ.
Vì chuyện này, Tần Thắng lại phạt Tần Tĩnh Nghi.
Bệ Hạ đã phế hậu cung đi rồi, sao có thể dung hạ được những nữ nhân khác tiến cung, lại nói đó là tỷ tỷ nàng ta, nàng ta không học tập điểm tốt thì thôi đi, nói đòi tiến cung tranh sủng với tỷ tỷ.
Vì những việc này, Tần Dương thị vẫn luôn không thể cầm về quyền quản sự hậu viện tướng quân.
Cuối cùng Tần Tĩnh Nghi chọn tới chọn lui, lại chọn phải một người cực kì không tốt.
Gia cảnh nhà chồng mặc dù không kém, nhưng tướng công nàng ta không phải loại đứng đắn gì.
Sau hôn nhân cực kỳ không hạnh phúc, tướng công tinh thông mọi thứ ăn nhậu chơi gái cờ bạc, ngày nào Tần Tĩnh Nghi cũng cãi nhau với hắn, tức giận, còn dành thời gian oán hận Linh Quỳnh một chút, phi thường bận rộn.
Về sau Linh Quỳnh nghe nói, Tần Tĩnh Nghi bị tướng công của nàng ta đánh, bởi vì làm thiếp thất sinh non.
Thời đại này nữ nhân không dám ly hôn, có thể đoán được cuộc sống về sau của Tần Tĩnh Nghi khó khăn cỡ nào.
Mà trong phó bản này Linh Quỳnh xoát đầy thẻ bài chủ tuyến, thanh thản ổn định ở cùng Quân Hành Ý thêm ba năm.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...