Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Trong nhận thức của Tần Tĩnh Nghi, với phong cách hành sự của vị Bệ Hạ kia...!Thật sự có thể làm được.
Linh Quỳnh cười hì hì nói: "Ngươi tuyệt đối không nên nói ra nha, không thì ngươi cũng chạy không thoát đâu."
Tần Tĩnh Nghi: ".
.
."
Tần Tĩnh Nghi: "! ! !"
.
.
Quân Hành Ý hạ lệnh nên không ai dám nghị luận chuyện đêm hôm đó.
Nhưng bí mật như vậy, khó tránh khỏi sẽ có một chút lời đồn đại được lan truyền.
Mà trong đó, Tần Tĩnh Nghi đóng góp nhiều nhất.
Nàng ta không cần gióng trống khua chiêng nói cho người khác biết, lúc nàng ra ngoài tự có người sẽ lại chỗ nàng ta quanh co lòng vòng nghe ngóng.
Nàng ta chỉ cần làm bộ trong lúc lơ đãng, nói lộ ra đôi lời, xác minh suy đoán của mọi người, lời đồn đại rất nhanh liền được truyền ra ngoài.
Mọi người đều biết Linh Quỳnh ngủ lại Kỳ Nguyệt cung, ngày hôm sau lại bị Bệ Hạ trả hàng.
Cái này còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn so với bị Bệ Hạ đánh ba mươi đại bản.
Vẻ mặt Tần Thắng lúc nào cũng lạnh lùng, xem ra rất tức giận.
Mỗi lần hạ triều trở về lại càng nặng hơn, nhiều lần Tần Dương thị đụng vào khiến ông ta nổi nóng, bị giáo huấn không nhẹ.
Linh Quỳnh biết Tần Thắng nổi giận cái gì, cho nên nàng rất thức thời không lắc lư ở trước mặt hắn.
Phản ứng này của Linh Quỳnh lại khiến Tần Thắng cảm thấy nàng bị ấm ức, tự mình trốn tránh không muốn gặp người khác.
Thế là nói Nhị phu nhân đưa qua cho nàng đưa không ít thứ.
Linh Quỳnh cũng nghe thấy một vài chuyện, nhưng việc này nàng cũng không ngăn cản được, trừ phi Quân Hành Ý nạp nàng vào cung.
Đáng tiếc.
.
.
Không có tiền.
Cái trò chơi nát này nếu không có tiền thì nửa bước cũng khó đi.
Nhưng mà.
.
.
"Tiểu thư, chúng ta ngồi xổm ở đây làm gì thế?" Vào ngày tuyết rơi nặng hạt như này, có lạnh hay không vậy?
Linh Quỳnh quấn chặt áo choàng "Chờ Tần Tĩnh Nghi."
Thu Lan: "Nếu ngài muốn gặp nhị tiểu thư, cứ sai người gọi nhị tiểu thư tới là được rồi, sao phải chờ ở chỗ này?"
Linh Quỳnh: "Ngươi không hiểu, im lặng đi, ngoan."
Thu Lan: ".
.
."
Nửa canh giờ sau Tần Tĩnh Nghi trở về từ bên ngoài, nàng ta không mang nha hoàn theo, trong tay còn ôm một cái hộp, nhìn qua rất vui vẻ.
Linh Quỳnh ra hiệu Thu Lan nhìn, nhắc nhở nàng, để nàng ra ngoài ngăn Tần Tĩnh Nghi lại.
Thu Lan không biết Linh Quỳnh muốn làm gì, lại sợ có người đến, cẩn thận nhìn chằm chằm xung quanh.
"Tần Tuyết Ca.
.
.
Ngươi làm gì đấy hả?"
Tần Tĩnh Nghi đột nhiên bị ngăn lại, vẻ vui mừng trên mặt cũng dần dần phai nhạt.
Linh Quỳnh cười một chút "Nghe nói ngươi truyền lời đồn về ta ở bên ngoài?"
Tần Tĩnh Nghi ôm chặt hộp, hừ nhẹ một tiếng: "Ai lan truyền lời đồn về ngươi, ta cũng không nói cái gì.
Mà cũng không phải lời đồn đâu, vốn dĩ là sự thật, Bệ Hạ chính là không muốn ngươi! Sau này cũng không ai dám muốn ngươi!"
Nói đến phần sau, nàng còn có chút đắc ý.
Nàng ta đã như vậy, còn dám tơ tưởng đến Liễu ca ca.
Tần Tĩnh Nghi hiểu rõ điều ấy, cho nên bây giờ cũng không thấy tức giận.
Liễu Thiếu Hưu hoàn toàn không có khả năng với nàng ta.
Linh Quỳnh mím môi cười, vẻ mặt Tần Tĩnh Nghi hơi thu liễm lại "Tránh ra, ta phải về."
"Gấp cái gì, mọi người đều là tỷ muội, tâm sự chút, gia tăng tình cảm."
"Thần kinh!"
Tần Tĩnh Nghi mắng một tiếng, muốn đi qua từ bên cạnh.
Linh Quỳnh đưa tay ngăn nàng lại, giọng nói ôn hòa, lại như có một loại ma lực không cho kháng cự "Ta nói, tâm sự."
Tần Tĩnh Nghi: ".
.
."
.
.
Tần Thắng đang chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mở cửa đã nhìn thấy Tần Tĩnh Nghi quỳ gối trong tuyết, cũng không biết đã quỳ bao lâu, mặt mũi trắng bệch.
"Làm cái gì vậy?" Tần Thắng muốn đỡ nàng ta dậy.
Sắc mặt Tần Tĩnh Nghi trắng bệch, quỳ bất động "Cha, nữ nhi biết sai rồi."
Tần Thắng: "? ? ?"
Chuyện lần trước, Tần Thắng đúng là tức giận, nhưng thời gian đã qua lâu vậy rồi, Tần Tĩnh Nghi cũng đã bị phạt, ông đã sớm không còn tức giận.
"Con sai cái gì?"
"Nữ nhi không nên nói xấu tỷ tỷ ở bên ngoài."
Tần Thắng cảm thấy giọng điệu Tần Tĩnh Nghi có chút cứng đờ, nhưng khi ông nghe vế sau, vốn muốn đưa tay ra đỡ nàng, chậm rãi buông ra, sắc mặt cũng trầm xuống.
"Ngươi nói cái gì?"
Tần Tĩnh Nghi lặp lại lời mình nói bên ngoài lại cho Tần Thắng.
Tần Thắng giẫm lên đầy đất tuyết trắng, chỉ cảm thấy nữ nhi trước mặt hoàn toàn khác với tiểu nữ hài thân thiện hiểu chuyện trong ấn tượng của ông.
.
.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngươi nói với nhị tiểu thư cái gì thế?" Thu Lan vội vã chạy vào phòng, mang theo một thân hàn khí "Nhị tiểu thư vậy mà đi tìm lão gia nhận sai!"
Linh Quỳnh nằm ở trên ghế quý phi, Hạ Cúc pha trà ở bên cạnh.
Cả phòng đầy hương trà.
Nghe vậy, nữ hài nhi nằm trên ghế buồn bã nói: "Khả năng là ta đã cảm hóa được muội muội đi."
Thu Lan: "? ?"
Mặc dù thời gian nàng đến phục vụ vị chủ nhân này không dài, thế nhưng biết.
.
.
Nhị tiểu thư kia căn bản không ưa nàng.
Ở đâu ra mà có tình tỷ muội?
Nhưng lạ là chính Tần Tĩnh Nghi đi nhận lỗi.
.
.
"Cha phạt nàng ta như nào?"
Thu Lan nói: "Hình như là bắt quỳ gối trong viện.
.
."
"Cũng tốt nha, sai thì phải chịu phạt." Lúc ba ba tới lại đúng lúc bị phạt quỳ, Tần Tĩnh Nghi cũng phải thể nghiệm một lần.
Thu Lan: ".
.
."
Đã nói là không có khả năng có tình tỷ muội gì rồi.
Nhưng đại tiểu thư.
.
.
Thu Lan nhìn về phía Hạ Cúc đang yên lặng pha trà, muốn thảo luận cùng tiểu tỷ muội một chút, đáng tiếc tiểu tỷ muội này không để ý tới nàng, chỉ chuyên chú làm việc.
Lát sau, Tần Dương thị nghe thấy tin tức, chạy đến cầu tình.
Nhưng lần này Tần Thắng rất tức giận, vốn là chuyện lúc trước của Tần Dương thị đã làm ông tức giận rồi, bà ta còn đi cầu xin thì càng như đổ thêm dầu vào lửa.
Tần Tĩnh Nghi quỳ đến nửa đêm, thật sự là chịu không nổi, lúc này mới được người đưa trở về.
Mai Ngọc lâu bên kia bị giày vò đến hừng đông mới yên tĩnh.
Tần Tĩnh Nghi bị nhiễm hàn khí, trực tiếp ngã bệnh.
Khi đó nguyên chủ bị phạt quỳ, Tần Tĩnh Nghi ỷ việc đầu nàng ta bị thương, bám lấy Tần Thắng, khiến Tần Thắng quên đi việc này, dẫn đến ngày thứ hai Tần Thắng mới nhớ tới chuyện này.
Về sau nguyên chủ cũng bị bệnh nặng một trận.
Bây giờ cũng coi là phong thủy luân chuyển đi.
Tần Tĩnh Nghi bệnh vài ngày, bầu không khí trong phủ cũng không quá thích hợp.
Linh Quỳnh bên này không bị ảnh hưởng chút nào, tháng ngày sống cuộc sống cực kỳ thoải mái —— ngoại trừ không có con yêu.
"Đại tiểu thư, Nhị phu nhân tới."
Hạ Cúc tiến vào thông báo.
"Ừm."
Linh Quỳnh đứng dậy, đi ra ngoài.
Nhị phu nhân đang đem áo choàng giao cho nha hoàn bên cạnh nàng, nhìn thẳng vào ánh mắt Linh Quỳnh, cười nói: "Lại có tuyết rơi dày đặc rồi, thời tiết này thật đúng là khắc nghiệt."
"Qua một thời gian ngắn nữa liền ổn thôi, khổ tận cam lai nha."
"Đại tiểu thư nói đúng."
Hai người lễ phép hàn huyên hai câu.
"Sao tuyết rơi dày đặc như ngày mà Nhị phu nhân còn tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?"
Nhị phu nhân: "Là như vậy, qua mấy ngày nữa, ta muốn đến Chùa Bình An cầu phúc, thuận tiện thăm hỏi lão phu nhân một chút.
Hôm qua lúc ta sửa sang lại, phát hiện viện của đại tiểu thư không có trong danh sách đưa đồ tới, cho nên liền đến hỏi đại tiểu thư cần chuẩn bị thứ gì, để ta phái người đi mua."
Chùa Bình An.
.
.
Mẫu thân Tần Thắng ở Chùa Bình An lễ phật quanh năm.
Mấy ngày nữa chính là sinh thần của lão phu nhân, cho nên vào lúc này hàng năm người Tần gia đều đến Chùa Bình An.
Thứ nhất là để thăm hỏi lão phu nhân, thứ hai là cầu phúc vì Tần gia.
Lúc Tần Thắng ở nhà, thì Tần Thắng tự mình mang người đi.
Nếu hắn không ở nhà, thì Tần Dương thị làm thay, dẫn người đi Bình An Tự.
Năm nay việc này cũng là Tần Dương thị sắp xếp, hiển nhiên sẽ không để nguyên chủ đi.
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...