Nàng bước ra khỏi động đá, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Nhã bảo:
- Tỷ tỷ lịch lãm chút
Tiểu Nhã cười, thơ ngây ưm một tiếng
- Tỷ vào trong sơn mạch Có Đi Vô Lại ấy. Gần tới đó thì muội đưa tỷ tỷ thẳng vô luôn!
Độc Tuyết Linh không nói gì. Rảo bước về hướng tây, nơi có sơn mạnh Có Đi Vô Lại. Nàng thực đã biết Tiểu Nhã chút chút trưởng thành nhờ Xích Hoàng, Tiểu Nhã phải trưởng thành thôi... ai bảo nó là chi vương phượng hoàng hậu nhân chu tước
Nhìn tới một nhóm người mặc sặc sỡ lung linh tiến theo đường sơn mạch, một nữ tử trông thấy Tuyết Linh mặt hếch lên khinh thường
- PHÍA TRƯỚC LÀ SƠN MẠCH CÓ ĐI VÔ LẠI, ngươi là ngu si sao? Bản công chúa nhắc nhớ đó, tạ ơn đi
Nàng cười nhạt, đi về phía trước mặc kệ " công chúa mặt hếch " đang kêu khản cổ
- Cô điên rồi! Cô sẽ hối hận cho xem
- Vân nhi, không vô lễ! Xin lỗi cô nương, xin hỏi tính danh. Tôi họ Hạ tên Dương. Còn đây là Lam Vân, tiểu muội của tôi.
Nghe đến đây, nàng ngoái cổ lại, nhìn thẳng công tử họ Dương nhàn nhạt trả lời
- À hóa ra Hạ hoàng tử với chua ngoa công chúa a. Ta tự xưng Độc Tuyết Linh, vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến với hoàng tử cao thượng đây. Cớ sao ngươi tới đây?
-Phụ hoàng lâm bệnh nặng, phải có Hấp tinh quả mới có thể trị khỏi.
Hắn từ tốn trả lời
- Vậy sao, hấp tinh quả là đến hấp hết lực lượng. Ngoài ra vẫn có thể hấp thụ độc. Ngươi không hoàng thượng sẽ thành phế nhân sao?
Tuyết Linh giọng điệu khinh bỉ, nàng khinh bỉ nhât là hoàng tộc, một nơi nhai xương ăn máu
- Y sư là Luyện Đan Dược Sư nên không lo
Hắn cười tựa phi tiếu trả lời
- Đáng mừng, đáng mừng. Cái quốc gia này liệu có đến chục người hay không? Cáo từ
Chán, nói mà chán thấy mồ
- Độc cô nương, khoan đã. Tháng 8 năm sau có khảo hạch, mong cô nương tới dự.
Nàng nhàn nhạt gật đầu. Đi thì đi, cùng lắm chơi đùa.
Nàng bước tới gần sơn mạch, dân cư càng thưa thớt, sắc trời cũng tối hơn bình thường. Này là hiện tượng tự nhiên... cây dày như vậy cơ mà, che mất ánh sáng là bình thường
Tiểu Nhã về bản thể là một con phượng hoàng màu xích hoàng xinh đẹp trở Tuyết Linh vào giữa sơn mạch.
Nơi đây ấm thấp, cây dại tùm lum, quái ma thú rình rập đợi thịt nhân. Nhưng ở giữa có một nơi sáng rực lên bất thường. Tò mò, nàng đẩy những chiếc lá tới gần, trước mắt xuất hiện một hắc y nhân cầm trên tay một cây thảo
- Ta đợi ngươi lâu lắm rồi Nhất Linh tân nữ hoàng!
- Ngươi là ai, ta không biết, ngươi đi ra điiiiii! Ta tên Độc Tuyết Linh chư không phải Nhất Linh
Đừng nhận nhầm, nàng thấy quỷ dị quá, nàng rốt cuộc có mấy trăm tên?
-Nhất Linh nữ hoàng, ngày ngươi đăng quang ta chưa tặng quà nên bây giờ kính dâng một chút. Hấp tinh thảo đây là vật ta hiếu kính!
Hắc y nhân tới gần nàng dùng Nguyên lực trói chặt, đưa hấp tinh thảo vào người nàng
Nàng bỗng ập cảm giác đau đớn, Nguyên lực tất cả đã bị giút cạn... cơ thể nàng phiêu bồng vô lực, một cơn gió đủ đê quật ngã..... nàng thực đau... nàng sẽ chết sao? Tại sao nàng yếu ớt như vậy..
Mắt Tuyết Linh khép lại, hắc y nhân cắt qua ngón tay để lấy chút máu Độc Tuyết Linh dưới vào một khỏa đan đỏ tươi làm khóa.
Hắc y nhân cầm dược hoàn, hắn thẳng tay ném nó theo dòng nước sông đang chảy kia!
- Ha ha ha, phế vật vật hoàn phế vật thôi... ha ha ha.... Oái, lão nhân đó sắp quay lại!
Đang cười hứng chí thì thấy đạo lập lèo màu xanh bên ánh sáng kia. Tên hắc y nhân bay đi mất một lão gì bước ra
- Ai? Ai vừa bay đi?
Nhìn trên trời cao lại nhìn nhân đang ngất đi, lão hét:
- Nhất Linh! Nhất Linh
- Nàng là Nhất Linh nữ hoàng uy danh vạn năm tiền trước?
- Ai?
Phát giác một bóng người....
- À hóa ra Hoàng Bích đại nhân
Lão nhân cười trừ. Tiến tới chỗ " Nhất Linh "
- Nàng đã ngất xỉu rồi, nhớ rằng đừng tiết lộ thân phận kia. Ta còn nghi hoặc nàng là.....
- Ta hiểu nàng tốt xấu gì cũng là đồ nhi ta mà!
- Phái nhân lực tìm dược hoàn và hắc y nhân. Dược hoàn có khi cần thiết ta sẽ đưa nàng. Còn hắc y nhân thì sẽ sống không bằng chết!!!!!!!
- Được rồi, nàng giờ hết Nguyên lực chẳng sao cả, ta sẽ thu nàng làm đồ đệ một lần nữa
- Nhớ kĩ đừng tiết lộ thân phận ngươi và lực lượng ngươi. Nhất Tiền thánh giả! "
- Hảo! Ta sẽ là thánh giả. Ta sẽ không tiết lộ nàng là đồ nhi ta với bên kia Nhất quốc!
Nhất Tiền thánh giả đáp.
Hoàng Bích không nói gì, quay đi nhìn Tiểu Nhã đầy thâm ý
- Tiểu Nhã nhớ kĩ, muội chưa nghe thấy cuộc trò chuyện hôm nay!
Độc Tuyết Linh mệt mỏi ngồi dậy, ý thức mơ hồ, nàng nhìn thấy Tiểu Nhã đầu tiên:
- Tỷ tỷ, tỷ tỉnh rồi, lão nhân này cứu tỷ đó.
Tiểu Nhã hò reo rồi chỉ về phía người hoàng y.
- Cảm tạ!
Nàng chắp tay cảm tạ
- Ngươi thiên phú không tệ chỉ tiếc giờ là phế vật. Nhưng không sao, có cách khôi phục để ngươi tiếp tục tu luyện.
....
Mời các bạn đón xem tập tiếp theo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...