Chương 81.
Bạch Thanh Nhan, huynh còn nhớ rõ ta là ai không?
Ngồi ngây người trong chốc lát, Lộc Minh Sơn đưa tay lau nước mắt.
Từ trong ngực áo lấy ra một chiếc bình, dốc mấy viên thuốc nhét vào miệng Bạch Thanh Nhan.
Rồi bắt mạch, ghi chép nhanh phương thuốc, bận rộn hồi lâu.
Thẳng đến một canh giờ sau, cậu mới tạm coi là xong xuôi.
Phái người đem phương thuốc đưa cho Nhiễm Trần, Lộc Minh Sơn vẫn không rời đi.
Cậu lẳng lặng ngồi bên người Bạch Thanh Nhan, ngơ ngác nhìn y.
"Năm đó ta khuyên huynh rời đi, huynh lại không chịu, nói nếu như huynh đi, Ngọc Dao cũng xong rồi.
Nhưng khi đó tên Cơ...!Tên hỗn đản kia lại muốn ta làm Ngoại sứ* tới Đại Tiếp, huynh cũng dốc hết sức chủ trương ta đi.
Là bởi vì huynh đã sớm rõ ràng, Ngọc Dao giờ vô lực xoay chuyển trời đất.
Cứ coi như là tạm thời gồng mình chống đỡ, triệt để sụp đổ cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."
*Ngoại sứ: Sứ thần ở nước ngoài, tương đương với Đại Sứ ở Đại Sứ Quán bây giờ.
"Phải rồi.
Huynh kể cả có là đại thụ che trời thì vẫn là một cây chống chẳng vững nhà.
Chẳng qua là đi đến đâu hay đến đó.
Chống đỡ mười năm, Ngọc Dao vẫn như cũ tiêu vong.
Hiện tại thấy huynh rơi vào nông nỗi này...!Đường huynh, trong lòng huynh rốt cuộc nghĩ thế nào?"
Những lời này của Lộc Minh Sơn đè nặng trong lòng cậu đã lâu.
Nhưng hôm nay hỏi ra cũng chỉ là uổng công.
Bạch Thanh Nhan lẳng lặng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, không trả lời được lấy một chữ.
Đau đớn tựa như sóng thần, một đợt nối tiếp một đợt, quét sạch thân thể Bạch Thanh Nhan.
Thế nhưng đột nhiên, y cảm giác nơi cổ họng có một luồng mát lạnh, tựa như nuốt phải linh đan diệu dược gì đó.
Luồng mát lạnh từ cổ tuôn chảy đến thực quản, cuối cùng dừng lại, tản ra ở đan điền.
Đau đớn dần dần giảm bớt, ý thức Bạch Thanh Nhan cũng từ trong vực sâu trồi lên mặt nước.
Trong giấc mộng, Bạch Thanh Nhan lần thứ hai mở mắt ra.
Y chậm rãi nhớ lại, hôm qua y vừa mới qua sinh thần lần thứ mười lăm.
Nhưng suốt cả buổi tiệc, Phụ hoàng không lộ diện lấy một lần.
Tận đến khi lễ mừng gần kết thúc, sứ giả của Phụ hoàng mới khoan thai chậm rãi đi tới, muốn đưa y tới Xuân Ý Lâu "mừng sinh thần".
Bạch Thanh Nhan biết phụ thân đêm ngày lưu luyến ở nơi hoang dâʍ đó, cũng biết đây là ý niệm hoang đường nảy lên trong đầu phụ thân sau khi say rượu.
Nhưng trong một khoảnh khắc, y gần như là muốn đi.
Nếu đi rồi, y sẽ không còn là kẻ bị Hoàng tộc coi là dị loại "tự cho mình thanh cao", nói không chừng còn có thể được Phụ hoàng ban phát chút yêu thương đi.
Còn nếu như không phải kiểu người giống như vậy, đến chính phụ thân cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn y.
Thế nhưng...
Sau khi bị từ chối, Sứ giả hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Bạch Thanh Nhan biết, đại khái ở trong lòng phụ thân, hẳn sẽ chán ghét mình hơn một bước.
Tâm trạng buồn bực, y nửa đêm canh ba một mình đi tới phía sau núi, muốn dùng việc tập trung tu luyện để trải qua một đêm dài này.
Nhưng y thật không ngờ, bởi tính tình kích động dẫn đến chân khí nghịch lưu, tẩu hỏa nhập ma!
Nửa đêm nhất thời xúc động, ngay cả một người hộ pháp đi theo cũng không có! Bạch Thanh Nhan trong lòng hoảng hốt, lập tức gân mạch nghịch lưu đau đớn, khiến y dần mất đi ý thức.
Nhưng đến lúc tỉnh lại, y phát hiện mình đang nằm trong một sơn động.
Sơn động thoạt nhìn vô cùng quen thuộc, dường như đã từng ghé qua một lần.
Mình bằng cách nào lại di chuyển tới sơn động này?
Bạch Thanh Nhan muốn ngồi dậy.
Nhưng trong bụng vẫn như cũ đau đớn, toàn thân đổ mồ hôi.
Y miễn cưỡng đứng lên, tay vịn vách đá mà vẫn như lung lay sắp đổ.
Mò mẫm đến cửa hang, chân đã mềm nhũn, lại bị một người tiếp được.
Ngẩng đầu nhìn, là một thiếu niên.
Bạch Thanh Nhan bị người nọ ôm vào trong ngực, hơi thở hai người đều quấn quanh bên nhau.
Người nọ gương mặt góc cạnh, tị nhược huyền đảm*, mày kiếm môi mỏng, ánh mắt lấp lánh, tựa như ẩn chứa một vì tinh tú.
*Tị nhược huyền đảm: Từ miêu tả dáng mũi thẳng, ngay ngắn.
Người có tướng mũi này thường có số giàu sang phú quý.
Nghe đồn 90% đại gia đều có tướng mũi này =)))
Bạch Thanh Nhan sửng sốt một hồi, vẫn là thiếu niên đối diện mở miệng trước.
"Ngươi không nhớ rõ ta? Ta gọi là Kỷ Ninh." Thiếu niên kia biểu tình thoạt nhìn có chút tổn thương.
"Lần trước ngươi rõ ràng đã nói, khi gặp lại ngươi nhất định sẽ nhớ tên của ta."
"..."
Bạch Thanh Nhan lục lọi trí nhớ.
Hình như là hơn nửa năm trước, y đã từng tại đây, trong núi gặp một thiếu niên, còn bị hắn lôi kéo ăn mấy xâu thịt nai nửa chín nửa sống.
Lúc đó đã đáp ứng lần sau gặp lại phải nhớ tên của hắn.
Nhưng sau núi đã lâu không đến, y cũng liền đem chuyện này quên mất.
Lẽ nào thiếu niên này...
"Ngươi sống một mình trong sơn động này hơn nửa năm?"
"Xem ra ngươi vẫn còn nhớ ta."
"Vì sao ngươi phải ở lại đây?"
"Để có thể gặp ngươi lần thứ hai."
"..."
Gặp ta? Bạch Thanh Nhan cực kỳ nghi hoặc.
"Tại sao lại muốn gặp ta lần thứ hai?"
Trên mặt thiếu niên có một tia chần chừ, lại có chút phiếm đỏ.
"Chỉ là muốn gặp lại ngươi..."
"Nhưng ta không nghĩ tới sẽ gặp lại ngươi trong tình huống này.
Ngươi tu luyện công pháp gì thế? Nguy hiểm như vậy lại không có người hộ pháp.
Ngươi định tự mình tu luyện sao?"
"Ngươi có biết nếu hôm nay không gặp được ta, ngươi rất có thể phải bỏ mạng ở nơi này không!"
"Cám ơn ngươi."
"..." Thần tình thiếu niên trở nên lúng túng, "Ta nói mấy lời này không phải để ngươi một câu cảm ơn."
"Ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ngoại trừ một câu cảm tạ, cũng không còn thứ gì có thể đưa cho ngươi." Bạch Thanh Nhan mỉm cười, "Công pháp này mặc dù mạo hiểm, ta lại không thể không luyện.
Ngươi quan tâm ta một câu cũng không thể triệu ra cho ta một người hộ pháp."
"Ta..."
"Ừm?"
"Nếu ngươi không chê, ta có thể giúp ngươi hộ pháp!"
Bạch Thanh Nhan không nhịn được mà bật cười.
Thứ y tu luyện không phải gì khác mà là Hoàng thất Ngọc Dao tối cao cơ mật, tuyệt không thể truyền ra ngoài – Ngọc Dao tâm pháp.
Làm sao có thể tu luyện trước mặt thiếu niên này? Nhưng sau khi chịu ủy khuất sau lễ mừng sinh nhật, có một người quan tâm như vậy cũng khiến trong lòng y sinh ra chút cảm giác ấm áp.
Y cười cười nhìn Kỷ Ninh, nói:
"Không cần đâu.
Cảm tạ ý tốt của ngươi.
Chỉ là công pháp này lại không thể tu luyện trước mặt người khác.
Sắc trời đã tối, ta cũng nên đi rồi.
Ngươi..."
Lúc này đã là cuối thu.
Mỗi khi vào đông, thú hoang trên núi đều biệt tích, tuyết phủ trắng xóa, thập phần khó qua.
Không chỉ khó tìm con mồi, mà mãnh thú bị đói cũng sẽ tới kiếm ăn, đợi thêm nửa ngày nữa sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Bạch Thanh Nhan dặn dò Kỷ Ninh:
"Ở trên núi này không yên ổn.
Mùa hè còn tốt, đến mùa đông mãnh thú rất nhiều.
Ngươi đi đi, không nên tiếp tục ở lại đây."
"Vậy nếu ta đi rồi, ta còn có thể gặp lại ngươi không?"
Bạch Thanh Nhan quay đầu lại nhìn hắn một cái, lắc đầu, xoay người đi.
Ngay sau đó, y cảm giác cổ tay áo bị túm chặt, kéo lại, không khỏi khẽ nhíu mày, có chút không vui.
"Buông ra."
"..."
Kỷ Ninh không những không buông tay, ngược lại càng túm chặt hơn.
Trong chớp nhoáng, thần binh của Bạch Thanh Nhan rời khỏi vỏ, nhanh chóng đặt lên trên cổ Kỷ Ninh.
Nhưng Kỷ Ninh một chút thần sắc nao núng muốn lùi bước cũng không có, vẫn như trước nhìn Bạch Thanh Nhan không chớp mắt.
Hắn nhẹ giọng hỏi:
"Lần sau, ngươi chừng nào sẽ tới?"
"Nơi này là Hành cung sau núi của Hoàng thất Ngọc Dao, mà ngươi lại là người Lang Nghiệp.
Ngươi vốn không nên ở lại đây.
Lần tới, nếu ngươi thật sự gặp lại ta, chỉ sợ cũng là lúc ta rút kiếm đoạt mệnh ngươi."
Lời này của Bạch Thanh Nhan thật ra chỉ muốn dọa Kỷ Ninh một chút.
Nhưng Kỷ Ninh lại mặt không đổi sắc, khiến cho y cũng phải kính nể vài phần.
Thanh kiếm sáng loáng gác trên cổ, Kỷ Ninh lại làm như không thấy, chỉ mải mê nhìn thật sâu đôi mắt Bạch Thanh Nhan.
Chẳng biết tại sao, Bạch Thanh Nhan vậy mà lại có chút không được tự nhiên.
Đột nhiên, y đem trường kiếm hơi rút lại, lập tức kiếm quang khẽ động, thẳng tắp đâm tới!
Kỷ Ninh không tránh không nhường, mặc cho trường kiếm hướng về phía mặt mình lao đến, lại xoẹt qua vành tai hắn đâm thẳng.
Phía sau một tiếng kêu dài mà bén nhọn vang lên, là một con cú rừng bị trường kiếm đâm trúng, từ trong bụi cây rậm rạp rơi xuống đất.
Bạch Thanh Nhan đi tới, nhặt con cú rừng lên đưa cho Kỷ Ninh.
"Cái này cho ngươi, có thể đem nướng ăn, coi như trả lại lần trước ngươi mời ta ăn thịt nai.
Ngươi không nên cứ ở lại nơi này."
Kỷ Ninh lại không nhận.
Hắn cúi đầu nhìn chung quanh, dùng đầu ngón chân chỉ chỉ một quả thông rơi ven đường.
"Ta còn muốn cái kia."
Quả thông? Nướng cú rừng cũng cần thêm quả thông làm gia vị sao? Bạch Thanh Nhan nhất thời mờ mịt.
Nhưng suy nghĩ một chút, đây là chuyện riêng của Kỷ Ninh.
Y đành nghe lời, đi tới nhặt lên đưa cho Kỷ Ninh.
"Cầm đi."
Kỷ Ninh nhận lấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Lúc này, Bạch Thanh Nhan thật sự không quay đầu lại nữa, xoay người rời đi.
Nửa đường lại nghe được Kỷ Ninh hô lên:
"Ta sẽ không đi!"
"Ta rất thích ngươi!"
"Ta mời ngươi ăn thịt nai, ngươi đưa ta cú rừng.
Nhưng giữa chúng ta vẫn chưa thanh toán xong! Hôm nay ngươi tặng ta một quả thông...!Là ta thiếu tình của ngươi! Ta còn ở nơi này chờ ngươi! Sau này ngươi muốn đến luyện công, ta tới hộ pháp cho ngươi! Ngươi đói bụng, ta nấu cho ngươi ăn! Ta ở nơi này chờ ngươi! Ngươi phải nhớ kỹ, ta gọi là Kỷ Ninh!"
Kỷ Ninh? Kỷ Ninh!
Ầm ầm chấn động trong đâu, cái tên này lần thứ hai khiến Bạch Thanh Nhan phản ứng cực lớn.
Y gần như mềm oặt ngã xuống đất, chỉ cảm thấy đầu đau như đao chém rìu đục.
Hai chữ "Kỷ Ninh" trong đầu y nổ vang, càng lúc càng lớn, đến đầu váng mắt hoa.
Trước mắt Bạch Thanh Nhan tối sầm, như thể có thứ gì đó dần dần biến mất.
Bạch Thanh Nhan vô thức đưa tay muốn giữ lại, lại chỉ túm được một khoảng không trống rỗng.
Cảnh trong mơ, cùng lúc đó vỡ vụn.
Trong xe ngựa.
Bạch Thanh Nhan đột nhiên mở bừng mắt, khiến Lộc Minh Sơn giật mình kinh hoảng.
Nhưng trong khoảnh khắc, Lộc Minh Sơn kịp phản ứng lại, vội vàng kiểm tra mạch đập của y.
Phát hiện Bạch Thanh Nhan tuy rằng tim đập nhanh, mạch tượng hơi yếu nhưng tạm thời không có gì đáng ngại, cậu mới yên tâm.
Lộc Minh Sơn cúi người, nhẹ giọng hỏi Bạch Thanh Nhan:
"Đường huynh, huynh có biết ta là ai không?"
"...!Thanh Vũ?"
Thấy y còn có thể nhận thức, Lộc Minh Sơn trong lòng mới tạm thời bình ổn.
Không ngừng cầm tay Bạch Thanh Nhan, "Đường huynh! Huynh lần này quả thật là đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan trở về, ta, ta..."
Nhưng không nghĩ tới hai tròng mắt Bạch Thanh Nhan đảo quanh tứ phía một vòng, quan sát bên trong xe ngựa.
Cuối cùng bật ra một câu hỏi:
"Thanh Vũ, chúng ta đây là tiễn đệ đi Đại Tiếp sao? Thế nào, hôm qua Cơ Hà đã thuyết phục được đệ, đệ quả nhiên không trốn, chịu đi cùng hắn rồi sao?"
Một lời này nói ra, Lộc Minh Sơn như thể bị sét đánh...!Mười một năm trước, Bạch Thanh Nhan cùng bằng hữu Cơ Hà thương lượng xong, muốn đem cậu tới Đại Tiếp làm Ngoại sứ.
Cậu khi đó mới mười hai, mười ba tuổi, liều chết cũng không theo, bị cưỡng ép bắt đi, nửa đường còn định trốn về.
Trong trí nhớ, lần đó cậu không bỏ trốn được, lúc sau tên hỗn đản Cơ Hà nói là muốn lén đến khuyên can cậu, ngược lại đem cậu trói lại đưa đến Đại Tiếp.
Lúc này mới có những sự tình ngổn ngang sau đó kia.
Nghĩ đến Cơ Hà, Lộc Minh Sơn không khỏi mặt đỏ tới mang tai.
Nhưng cậu đã vội vã đem mấy thứ này quẳng ra khỏi đầu bao lâu rồi? Thời điểm đó Bạch Thanh Nhan vẫn còn là một Hoàng tử thiếu niên khí phách hăng hái, chưa có phá công hộ thể, người không nhiễm hàn độc, càng chưa có việc cậu lén quay về Ngọc Dao, lại đang ở đầu chợ bị túm lại chẩn bệnh cho y...!
Đường huynh...!Đây rốt cuộc là thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...