Chương 65.
Kỷ Ninh...!Lòng ta đau quá...!Ai có thể cứu ta...
Những tưởng ẩn nhẫn lâu đến như vậy, đã quên mất thế nào là khóc.
Bạch Thanh Nhan mở to hai mắt, nước mắt cứ không ngừng trào ra, lăn dài xuống dưới, nhưng một chút thanh âm cũng không phát ra ngoài.
Hô hấp của Kỷ Ninh bị kìm hãm, lời muốn nói đều quên sạch.
Nhìn từ bên ngoài, Bạch Thanh Nhan một chút không ổn cũng không có.
Nếu không phải mạnh mẽ nâng mặt y lên, ai biết được y sẽ im lặng mà khóc?
Kỷ Ninh đột nhiên cảm thấy cơn tức giận muốn nổ tung tâm can tỳ phổi bị một bàn tay hung hắn nắm lấy, đem tất cả hỏa khí đều tống ra ngoài.
Hắn quát không nổi, lời giáo huấn lại càng không thể thốt ra.
Đôi mắt kia của Bạch Thanh Nhan nhìn hắn, lại giống như không hề thấy hắn.
Chỉ là mờ mịt mà mở to, lúc này, nước mắt cũng đã khô cạn.
Miệng y ra sức cắn môi, cắn đến máu thịt cũng mơ hồ.
Kỷ Ninh cố sức mở miệng Bạch Thanh Nhan, nhưng cứ hễ buông tay, hàm răng của người kia lại cắn trở lại.
Kỷ Ninh lần thứ hai dùng sức mở hai hàm răng Bạch Thanh Nhan ra, đưa ngón tay mình thế vào.
Một trận đau đớn bén nhọn truyền đến, Bạch Thanh Nhan cắn đến tàn nhẫn, dấu trắng ẩn hiện nơi huyết nhục mơ hồ, chung quanh vết thương đã thấy từng vệt xanh ứ.
"Đau không?"
Bị cắn ngón tay là Kỷ Ninh.
Nhưng hỏi ra câu nói này, cũng là Kỷ Ninh.
Lúc này ngón tay hắn đã huyết nhục lẫn lộn, máu theo kẽ hở ngón tay chầm chậm chảy xuống.
Nhưng hắn dường như chẳng có cảm giác, chỉ chăm chú nhìn gương mặt Bạch Thanh Nhan.
"Ta đang hỏi ngươi đấy Bạch Thanh Nhan.
Có đau hay không?"
Bạch Thanh Nhan giật giật, đôi mắt dần có tiêu cự.
Nhưng vẫn là mờ mịt, vừa như nghe được lại như chẳng biết có nghe được hay không.
Kỷ Ninh không chờ phản ứng của y, chỉ tự mình hỏi tiếp:
"Đám nhãi nhép Ngọc Dao này, ngươi ngay cả mạng cũng không cần cũng nhất định phải bảo hộ bọn chúng chu toàn.
Hiện tại thì sao? Tư vị thế nào?"
Bạch Thanh Nhan vẫn như trước mờ mịt nhìn hắn.
"Vì y vào sinh ra tử, vì y thương tích chồng chất, trước khi chết cũng chỉ có duy nhất một tâm nguyện chính là muốn y an ổn tồn tại..."
Kỷ Ninh càng nói càng chậm, đến cuối cùng tựa như mỗi chữ đều là từ kẽ răng cắn đứt mới có thể thốt ra.
Quá mức dùng sức, ánh mắt hắn thế mà đỏ thẫm.
"Kết quả là, y lại hung hăng từ phía sau đâm ngươi một đao."
Khóe mắt Bạch Thanh Nhan bỗng nhiên giật giật.
Kỷ Ninh thấy trong đôi mắt ấy chậm rãi trào lên một tầng hơi nước, ngưng ở trên hàng mi.
Nhưng nói một nửa chẳng khác nào rút một nửa yêu đao.
Nếu không thấy máu, sẽ không thể nào tra lại vào vỏ.
"Đau không, Bạch Thanh Nhan? Bị người ngươi tín nhiệm nhất phản bội, bị người mà ngươi lấy mệnh bảo hộ tự tay đưa ngươi đi tìm chết.
Nói cho ta biết, ngươi có đau không?"
Kỷ Ninh nói từng câu như đao, chẳng biết đâm lên người Bạch Thanh Nhan hay vẫn là tự đâm lên người mình.
"Buông bỏ hết thảy để cứu được người, cũng là người thương tổn ngươi sâu sắc, tàn ác nhất.
Bạch Thanh Nhan, ngươi cũng sẽ đau đúng không? Thế nhưng Bạch Thanh Nhan...!Ít nhất...!Những con dân này...!Của ngươi...!Là từ chính diện đâm ngươi một đao chứ không phải từ sau lưng bổ xuống, dùng thi thể ngươi lót đường!"
Bạch Thanh Nhan trong mắt hơi nước càng lúc tụ càng nhiều, như thể lúc này mới nhận ra người đối diện kia là ai.
Y rốt cuộc cũng há miệng thở dốc, nhẹ giọng thốt ra một câu, "...!Đau."
Máu loãng lẫn với nước bọt chầm chậm chảy xuống hai bên khóe miệng Bạch Thanh Nhan.
Nơi đó có máu Bạch Thanh Nhan, cũng có máu của Kỷ Ninh.
Một miệng đầy máu tanh, y lẩm bẩm:
"Đau...!Đau quá! Kỷ Ninh, lòng ta đau quá!"
Bạch Thanh Nhan khóc lên cũng chỉ là khóc thút thít, không phát ra được thanh âm quá lớn.
Lặp đi lặp lại chỉ là kêu đau, nhưng Kỷ Ninh lại như thể nghe được tiếng y kêu cứu.
Ta không chống đỡ nổi nữa.
Ai có thể giúp ta một chút.
Ai có thể...!Cứu ta...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...