Chương 58.
Đêm qua ngươi cùng Kỷ Tướng quân...
"Ngươi!"
Bạch Thanh Nhan thần sắc căng thẳng.
Nhiễm Trần này thực sự quá đỗi thần bí.
Giáp mặt hắn vài lần, Bạch Thanh Nhan cảm thấy đây hẳn là kẻ tâm tư khó lường, lời nói thật giả bất phân, cũng không biết hắn là địch hay là bạn, người tốt hay kẻ xấu.
Chỉ biết là hắn hết lần này tới lần khác tới tìm y dây dưa, tuyệt đối là có mưu đồ khác!
Hắn lại luôn miệng nói mình thèm thuồng dung mạo y, lời giải thích này thành thật mà nói Bạch Thanh Nhan nhất định không tin! Chưa nói đến Bạch Thanh Nhan sớm đã tận mắt thấy hắn nói năng hành động tùy ý với Kỷ Ninh, đằng sau phần "tùy ý" này tất nhiên có gút mắt mà người ngoài không biết...!Nói không chừng hai người họ chính là ái nhân.
Nhưng nếu nói hắn vì Kỷ Ninh mà quấy rầy y thì lại không giống.
Thân là Giám quân, dòng dõi Vương giả Lang Nghiệp, sao có thể mỗi ngày đắm chìm trong tiểu tiết nhỏ nhen của tình ái đến mức nhàm chán như vậy?
Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hay đến tột cùng vẫn là có quan hệ với công pháp Ngọc Dao?
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc dậy sóng, Bạch Thanh Nhan hiểu rằng nếu hỏi ra lời, Nhiễm Trần chắc chắn sẽ không nói ra tình hình thực tế.
Cũng chỉ có thể từng bước thận trọng.
"Không biết Nhiễm Giám quân đưa tới một chiếc bình không rõ lai lịch lại đơn phương đặt ra cái gì mà giờ Tý ước định, là có ý gì?"
"Nửa đêm vắng vẻ, người tới là phu quân.
Phần tâm tư này của ta, lẽ nào Thái tử Điện hạ ngươi không hiểu?" Ngôn từ của Nhiễm Trần càng thêm lỗ mãng, nhưng Bạch Thanh Nhan nhìn ra được, trong ánh mắt hắn tuyệt không có nửa phần trêu đùa khiêu khích.
Quả nhiên, lời kế tiếp mới mang theo trọng điểm.
"Nhưng mà ta nghĩ Thái tử Điện hạ hẳn là hiểu rõ vô cùng.
Đêm qua, chẳng phải ngươi cùng Kỷ Tướng quân tình chàng ý thϊếp vô cùng đắc ý sao?"
!!!
Bạch Thanh Nhan cả người cứng đờ, đầu móng tay gắt gao ghim vào lòng bàn tay, thế nhưng lại chẳng hề cảm thấy đau.
Giờ Tý đêm qua, Nhiễm Trần thực sự đã ở ngoài mã xa? Khi đó y cùng Kỷ Ninh...
Nghĩ đến sự tình chẳng khác nào tra tấn đêm qua, trên mặt Bạch Thanh Nhan một hồi phiếm hồng luân phiên một hồi trắng bệch.
Nhưng càng khiến y tâm thần kịch chấn* lại là, đoạn đối thoại thất thố giữa hai người, Nhiễm Trần ngoài cửa sổ đã nghe được nhiều hay ít?
*Kịch chấn: Kịch liệt chấn động.
"Hóa ra, thám báo năm đó phản quốc rồi mất tích lại chính là Kỷ Tướng quân.
Hóa ra, công pháp Ngọc Dao thần bí nhất ở chỗ phải vận dụng phương pháp song tu hương diễm tuyệt diệu như vậy.
Hóa ra, Kỷ Tướng quân lại còn có một đoạn chuyện cũ 'Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng - Chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu'*..."
*Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng - Chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu: Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu, ( 牡丹花下死,做鬼也風流), thành ngữ Trung Quốc chỉ người đào hoa, yêu thích ái tình, tình nguyện chết vì tình yêu.
Nhiễm Trần vừa nói vừa đặt ngón út nhẹ nhàng quẹt qua môi, đôi mắt đào hoa lại chằm chằm dán vào Bạch Thanh Nhan.
"Thật đúng đoạn truyền kỳ vui buồn lẫn lộn.
Không biết nếu đem chuyện này đi phổ nhạc, bắt lũ tù binh Ngọc Dao xướng cho Hoàng huynh ta nghe, coi như hiến phu* một đoạn nhạc đệm ...!Hoàng huynh ta hẳn sẽ vô cùng yêu thích đi."
*Hiến phu: Ý là tù binh làm theo ý chủ nhân.
Bạch Thanh Nhan trong đầu trống rỗng.
Môi y vô tình bị cắn đến bật máu, ánh mắt mang theo hận ý chiếu thẳng lên Nhiễm Trần.
Y lại không biết ánh mắt tựa sói dữ này lại khiến Nhiễm Trần ở phía đối diện trên mặt không nhịn được một ý cười.
Hai người nhìn nhau, buồng xe nho nhỏ, phong vân kích động.
Nhưng Bạch Thanh Nhan chung quy vẫn là Bạch Thanh Nhan.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu*.
Y bây giờ chẳng qua chỉ là một tù nhân không người dựa dẫm, kể cả đối diện Nhiễm Trần hay Kỷ Ninh đều không có cách nào kiên quyết cứng rắn phản kháng.
Y đành cố nén khuất nhục cùng hận ý dữ dội, trên nét mặt dần hiện ra một nét cười.
*Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu: Nhân tại oải thiềm hạ, chẩm cảm bất đê đầu (人在矮檐下,怎敢不低头), ý là dưới quyền của kẻ khác thì phải dằn lòng cam chịu.
"Đêm qua đúng là ta thất thố.
Kỷ Tướng quân muốn thế nào ta vốn cũng không thể nào chống cự.
Lại không biết Nhiễm Giám quân đây là muốn Thanh Nhan ta làm gì?"
Một câu "Thanh Nhan" vừa dụng tâm lấy lòng lại càng không để lộ dấu vết tỏ ra yếu thế.
Nhiễm Trần phía đối diện nghẹn một ngụm khí trong ngực, lúc này mới có thể dần dần thở ra.
Biểu hiện này của Bạch Thanh Nhan cũng vừa hợp ý hắn, so với thần sắc có thể gϊếŧ chết người ngay lập tức khi nãy thì tốt hơn nhiều.
Dù sao thời gian cũng còn dài, vẫn còn có thể uốn nắn, hắn cũng không gấp.
Nếu thực sự phải đem Bạch Thanh Nhan ép đến đồ cùng chủy kiến* cũng là điều hắn không muốn thấy.
*Đồ cùng chủy kiến: Tình cảnh bị ép đến bước khốn cùng phải làm liều, có thành ngữ tiếng Việt tương đương là "chó cùng rứt giậu" nhưng mà nghe tội Nhan Nhan quá nên thôi.
"Hôm nay ta tới, quả thực là vì đau lòng Thái tử Điện hạ." Nhiễm Trần vân vê viên thuốc trong tay, "Thái tử Điện hạ vì bách tính Ngọc Dao đúng là tận tâm tận lực, chịu bao ủy khuất.
Nếu không có ai trông nom, những kẻ này hẳn sẽ phải chết thảm trên đất Lang Nghiệp, có lẽ cũng chẳng phải điều ngươi muốn thấy."
"..."
"Việc này, Thái tử Điện hạ đã suy tính đến bao giờ chưa? Những người Ngọc Dao đó, ngươi có thể bảo vệ bọn họ được bao lâu nữa?"
"Ta sống một ngày, liền che chở bọn họ một ngày."
"Nói rất hay.
Thế nhưng Thái tử Điện hạ, ngươi có thể sống được bao lâu nữa?"
Những lời này của Nhiễm Trần làm nảy sinh trong lòng Bạch Thanh Nhan một dự cảm không lành.
Quả nhiên, Nhiễm Trần đem loại dự cảm này chứng thực trong một câu tiếp theo, "Thái tử Điện hạ, ta lại muốn hỏi ngươi một chút.
Kỷ Ninh Tướng quân có biết ngươi chẳng còn sống được bao lâu không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...