Chương 3.
Ta sao có thể quên ngươi?
Thanh âm này! Là hắn!
Bạch Thanh Nhan hoài nghi ngẩng đầu lên.
Kỷ Ninh một thân nhung trang ngồi trên lưng ngựa, từ trên cao hướng xuống nhìn y.
Ánh mắt hắn lạnh lùng như một thanh kiếm băng buốt giá đâm xuyên thấu tâm can Bạch Thanh Nhan.
"Kỷ Ninh..."
Lời vừa ra khỏi miệng, Kỳ Ninh như phải bỏng, lập tức quất một roi lên lồng giam.
Roi mặc dù chỉ sượt qua nhưng vẫn vạch lên mặt Bạch Thanh Nhan một vệt đỏ.
Bạch Thanh Nhan mở to hai mắt, không dám tin mà chạm nhẹ lên vết thương trên mặt.
Phía đối diện, thanh âm Kỷ Ninh mang theo hận ý truyền đến:
"Tên của bổn Tướng quân, một tên tù nhân vong quốc cũng xứng kêu?"
Kỷ Ninh hắn...!Không biết ta?
Thật nực cười, thế mà từng ấy năm, ta lại luôn canh cánh hắn ở trong lòng...
Bạch Thanh Nhan cắn môi, hốc mắt phiếm đỏ.
Nhưng y biết phía sau mình còn mấy trăm tù binh Ngọc Dao, bọn họ có thể sống sót hay không, có lẽ đều dựa vào bản thân y.
Bình ổn hô hấp, hai tay y nắm lấy cửa lồng giam.
"Kỷ Tướng quân..."
"Sao?" Kỷ Ninh lập tức quay đầu, gắt gao nhìn thẳng vào y, đôi mắt ngập tràn sự ghét bỏ.
Hắn xoay người xuống ngựa, bước tới trước, dùng sức túm lấy cằm Bạch Thanh Nhan.
"Một tên nô ɭệ vong quốc, vẫn còn có điều muốn nói ư?"
"Kỷ Tướng quân có thể...!cho tù binh Ngọc Dao một con đường sống không? Họ chỉ là phụ nữ và trẻ em, chiến sự vốn không liên quan đến họ."
"Không liên quan đến họ?!" Kỷ Ninh mạnh tay kéo cả khuôn mặt Bạch Thanh Nhan ra ngoài.
Cần cổ mảnh khảnh kẹt lại giữa hai thanh gỗ thô ráp.
Đau đớn khiến Bạch Thanh Nhan nhịn không được kêu lên một tiếng, Kỷ Ninh lại làm như không nghe thấy, nâng cằm buộc y phải quay đầu lại nhìn.
"Vây thành ba tháng! Đạn tận lương tuyệt! Người Ngọc Dao bảo vệ kinh thành thế nào? Là kẻ nào chuẩn bị quân lương? Vận chuyển binh khí? Là thường dân! Ngày hôm qua ba thủ hạ của ta trong lúc ngủ bị cắt cổ.
Ai làm? Phụ nữ và trẻ em không liên quan đến chiến sự? Bạch Thanh Nhan, dưới trướng ngươi, không một ai vô tội, kẻ nào cũng đáng chết!"
Bạch Thanh Nhan cả thể xác và tinh thần đều kinh hoảng, thanh âm vọng vào tai như sét đánh.
Y không kìm được mà thốt lên:
"Ngươi...!nhận ra ta?"
"Ta sao có thể không nhận ra ngươi?"
Kỷ Ninh liếm đầu ngọn roi, trên mặt lộ ra một ý cười.
Hắn nâng roi lên, gạt vài sợi tóc tán loạn trên trán y sang một bên, chậm rãi nói:
"Mười năm qua, ta ngày nhớ đêm mong, ngụ ngủ tư phục*, tâm trí toàn hình bóng ngươi.
Ta luôn tự hỏi đến khi nào mới có thể gặp lại ngươi.
Không có ngươi, há có ta ngày hôm nay? Ta cũng thật sợ hãi, nếu đời này ngươi an an ổn ổn trong thành làm Đại Hoàng tử tiêu dao tự tại, ta sao có cơ hội 'báo đáp' ngươi."
*Ngụ ngủ tư phục: Ngủ cũng nhớ tới.
"Kỷ Ninh..."
Chẳng biết tại sao, Bạch Thanh Nhan cảm thấy trong lời nói của Kỷ Ninh mang theo hàm ý gì đó khiến y kinh hồn táng đảm.
Bên trong hình bóng quen thuộc kia dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Thanh âm y cất lên run rẩy, đưa tay ra muốn nắm lấy vạt áo Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh tránh đi, tay y chỉ bắt được một khoảng không vô vọng.
"Ý ngươi là sao?"
Kỷ Ninh khe khẽ mỉm cười, hướng cai ngục phân phó:
"Mở cửa.
Đưa Thái tử Điện hạ ra ngoài, ta muốn trực tiếp thẩm vấn."
Cai ngục mở cửa lồng giam, không chút lưu tình mà túm lấy cánh tay Bạch Thanh Nhan kéo ra ngoài.
Bạch Thanh Nhan lảo đảo chực té ngã, lại được một đôi tay vững chãi giữ lại.
Y ngẩng đầu, nhìn không chớp ánh mắt đen nhánh lạnh lẽo của Kỷ Ninh cũng đang chăm chú dán lên mình.
Gương mặt này đã rất nhiều lần ẩn hiện xa xăm trong giấc mộng của y, giây phút này lại gần trong gang tấc, tới mức Bạch Thanh Nhan có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phả lên mặt.
Bạch Thanh Nhan mắt dâng lên một tầng nước ấm, nhẹ giọng nói, "Kỷ Ninh, ta..."
"Ta đã nói", Kỷ Ninh chặn ngang lời y, "Tên của ta, một tên tù nhân vong quốc không xứng kêu!"
"..."
"Xem ra không giáo huấn ngươi, ngươi thật sự sẽ không để vào đầu."
Bạch Thanh Nhan há hốc miệng, chưa kịp lên tiếng đã thấy trời đất quay cuồng.
Kỷ Ninh quăng y ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo, hung hăng quất một roi xuống đúng vị trí vết thương bên hông! Nơi đó trọng thương chưa lành, nào có thể chịu thi hình một lần nữa? Da thịt bong tróc, máu hòa với tuyết tạo thành một sắc đỏ thẫm ghê người!
Bạch Thanh Nhan kêu thảm một tiếng, co người vô lực phủ phục trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Cơn đau còn mờ mịt trước mắt, mũi giày chợt dừng lại ở trước mặt y.
Thanh âm cao ngạo của Kỷ Ninh vang lên:
"Bạch Thanh Nhan, ta đang báo đáp ngươi đó! Ngươi nợ ta quá nhiều.
Trời cao có mắt, để Ngọc Dao vong quốc trên tay ta, đem Bạch Thanh Nhan ngươi giao vào tay ta.
Nhưng mà, đây mới chỉ là chút khởi đầu, phần còn lại, chúng ta cứ chậm rãi tính!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...