Chương 23.
Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi...!Nếu ngươi dám chết...
Đầu Kỷ Ninh oanh một tiếng, cảm thấy như trời sụp đất nứt.
Rượu bị dọa tỉnh hơn phân nửa, hắn ba bước gộp hai lao ra ngoài, từ trong đống tuyết bới ra một người...
Gương mặt xanh trắng tái nhợt kia, chẳng phải Bạch Thanh Nhan thì còn có thể là ai?!
Kỷ Ninh đem y ôm vào trong ngực, chỉ cảm thấy một cỗ lạnh băng tản đi khắp cơ thể.
Hắn sợ tới mức cả người cứng đờ, run rẩy đưa ngón tay đặt dưới mũi Bạch Thanh Nhan.
Cho đến khi ngón tay cảm nhận được một tia ấm áp, Kỷ Ninh mới ngã phịch xuống đất, thở hắt ra.
Lúc này hắn mới phát hiện, lưng áo mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Không nói hai lời, Kỷ Ninh bế xốc Bạch Thanh Nhan vào trong phòng.
Hắn chẳng thèm để ý tới xung quanh, cởi tung áo choàng, gắt gao ấn Bạch Thanh Nhan vào trong lồng ngực.
Hắn mới uống rượu, lý trí quyết tuyệt ngày thường tất cả đều không thấy, chỉ còn lại hành động theo bản năng.
Giây phút này, toàn thân hắn nhiệt khí bốc lên, càng cảm nhận rõ người trong lòng nơi nào cũng lạnh lẽo.
"Bạch Thanh Nhan! Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi...!Nếu ngươi dám chết..."
Cả người hắn cơ hồ căng ra, khớp hàm nghiến chặt tới cực điểm.
Hắn không biết chính mình đang nói gì, lại không ngừng phát run.
Chẳng biết là do người trong lòng quá lạnh hay thâm tâm hắn quá mức sợ hãi.
Hồi lâu, Bạch Thanh Nhan rốt cuộc cũng tỉnh.
Y chậm rãi nâng mắt, hết nhìn hầu kết Kỷ Ninh vừa động lại nhìn tới chính mình.
Sắc mặt Bạch Thanh Nhan trắng bệch, đôi đồng tử phảng phất sắc tím chăm chú dán lên người Kỷ Ninh.
Đôi mắt kia vẫn thanh lãnh như trước, chỉ là giờ đây cơ hồ lại nhuốm thêm sắc âm u thâm trầm như mặt hồ, nhìn mãi không thấy đáy.
Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi, đôi mắt này sẽ chẳng bao giờ mở ra nữa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Ninh dội lên một trận căng thẳng, lửa giận vô tình lại bùng lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cằm Bạch Thanh Nhan, bắt y nhìn mình:
"Ta kêu ngươi cút về phòng, ngươi lại tự mình tìm chết!"
Kỷ Ninh còn muốn mắng nữa, lại thấy Bạch Thanh Nhan nghiêng đầu, phun ra một ngụm máu, cả người nghiêng lệch về một phía.
Nếu không phải còn đang bị Kỷ Ninh ôm trong ngực, hẳn là sẽ ngã xuống mặt đất.
"Ngươi..."
Kỷ Ninh cảm thấy trái tim quặn thắt lại, treo lơ lửng trên không trung, quả thực không thở nổi.
Hắn xem xét hơi thở Bạch Thanh Nhan rồi sờ [email protected] mạch đập, sắc mặt đột ngột thay đổi.
Mạch đập hỗn loạn, mỏng manh không theo trật tự, tựa như ngọn nến leo lét có thể phụt tắt bất cứ lúc nào.
Bạch Thanh Nhan...!Muốn chết? Y sao có thể chết?
Kỷ Ninh tay chân lạnh băng, cả kinh đến mức sau lưng một tầng mồ hôi lạnh.
Tim hắn cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đầu óc trống rỗng.
Hắn vội vàng cởi bỏ áo ngoài Bạch Thanh Nhan, để lộ ra thân hình nhợt nhạt như ngọc.
Sờ lên ngực vẫn có nhịp đập khe khẽ mỏng manh, lòng hắn rốt cuộc cũng được thả lỏng một chút.
Nhưng nhịp đập này vừa nảy lên lại tựa như tức khắc sẽ ngừng lại.
Kỷ Ninh gắt gao ôm y trong lồng ngực, gào to một tiếng:
"Người đâu! Mang rượu mạnh tới cho ta!"
Thanh âm hắn hoảng loạn, run run như sắp vỡ, vang vọng dội lại nơi căn phòng trống trải.
Một tiếng không có người đáp, hắn uất nghẹn la lên liên hồi:
"Các ngươi chết hết rồi sao? Mang rượu tới cho ta...!Nhanh lên! Nếu y chết, ta lập tức cho tất cả các ngươi chôn cùng!"
Ngoài cửa, tiểu tốt hoang mang rối loạn chạy vào, mang theo bầu rượu chén rượu, vừa thở hổn hển vừa rót rượu cho hắn.
Kỷ Ninh một chân đá văng nắp bình, ngậm một ngụm trong miệng, phun lên ngực y.
Lại xoa hai tay vào nhau tạo nhiệt, dùng sức ấn lên ngực y.
Kỷ Ninh dồn dập thở dốc, mồ hôi đầy đầu, đôi môi run rẩy.
Bạch Thanh Nhan thì một chút phản ứng cũng không có, hệt như một cỗ thi thể cứng đờ mặc cho hắn giày vò.
Đến đây, Kỷ Ninh lạc giọng quát:
"Lấy thêm rượu cho ta...!Thỉnh đại phu tới, mau!"
Lại xoa bóp hồi lâu, Bạch Thanh Nhan rốt cục cũng có phản ứng.
Y nghiêng người, phun ra hai ngụm máu tươi.
Nội thương của y cực kì nghiêm trọng.
Trái tim vừa mới thả lỏng của Kỷ Ninh lại siết chặt.
"Uống đi!"
Kỷ Ninh một tay ôm lấy vai Bạch Thanh Nhan, đem rượu mạnh rót vào miệng y.
Nhưng khớp hàm Bạch Thanh Nhan nghiến chặt, làm thế nào cũng không rót vào được.
Kỷ Ninh thấy sắc mặt y xanh trắng nhợt nhạt, hơi thở mỏng manh như có như không tựa hồ tùy thời sẽ đoạn.
Lồng ngực hắn như bị ai đó nắm chặt, càng lúc càng nôn nóng, bàn tay to lớn dùng sức nắm ấy gương mặt y.
Sau đó ngửa đầu ngậm một ngụm rượu mạnh, cúi đầu ngậm lấy môi Bạch Thanh Nhan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...