Chương 13.
Ta phải trả giá những gì?
Thuốc gia truyền của Kỷ gia quả nhiên có công dụng kỳ diệu.
Bạch Thanh Nhan hôn mê nửa ngày, chẳng những vết thương bên hông bớt hẳn đau đớn, cơn nóng trong người cũng rút xuống.
Chẳng biết ai phái người đưa cháo trắng tới, Bạch Thanh Nhan cố nuốt nửa chén.
Không lâu sau, y đã khôi phục lại chút tinh thần.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sẩm tối.
Không rõ tuyết rơi khi nào, đọng lại bên khung cửa một tầng trắng dày.
Tim Bạch Thanh Nhan căng thẳng thắt chặt lại, tuyết ngừng rơi, nhiệt độ giảm mạnh, phụ nữ và trẻ em Ngọc Dao ngoài kia sao có thể chịu đựng được.
Còn tiểu nữ hài Mạn Nhi thì sao? Cơn sốt đã hạ chưa hay càng nặng thêm?
Khi nãy, người đưa cháo tới đã đem xích sắt trên tay Bạch Thanh Nhan cởi bỏ.
Nhưng hắn cũng trịnh trọng cảnh cáo Bạch Thanh Nhan, kêu y không được tự ý đi lại, chỉ nên ở yên trong phòng.
Nơi này có giường có chăn, ấm áp thoải mái, so với tuyết lạnh ngoài kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng Bạch Thanh Nhan trong lòng biết rõ đồng bào đang chịu đói rét, chính mình làm sao có thể trốn đi hưởng thụ.
Y chật vật ngồi dậy, một trận đau đớn xốc lên tới đỉnh đầu.
Cơ thể run rẩy khi y đứng thẳng lên, phải mất một lúc mới bình ổn lại được.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở.
Bạch Thanh Nhan nhìn qua, thấy Nhiễm Trần choàng một chiếc áo lông cừu trắng muốt, chậm rãi vuốt tuyết đọng trên vai xuống.
"Thái tử Điện hạ, ngươi đang muốn đi đâu?"
"Nếu các ngươi đã cởi bỏ xiềng xích, ta cũng nên ở cạnh thần dân của mình."
"Kỷ Ninh tạm thời sẽ không trở về, căn phòng này ngươi có thể lưu lại.
Tốt xấu gì cũng còn hơn phải chịu khổ hàn ngoài lồng giam."
"Đa tạ.
Nhưng ta thực không cần."
Nhiễm Trần có chút ngoài dự đoán, hắn trên dưới đánh giá trường bào đơn bạc của Bạch Thanh Nhan, cười nói:
"Thái tử Điện hạ, trên người ngươi hiện tại nửa bông tuyết cũng chẳng ngăn được.
Hay là ngươi không sợ lạnh?"
"Tất nhiên là sợ.
Chỉ là đồng bào ta vẫn đang chịu đói rét ngoài kia, ta sao có thể một mình tham ấm?"
Nói đoạn, Bạch Thanh Nhan đi vòng qua Nhiễm Trần, hướng ra phía ngoài cửa.
Ai ngờ, cổ tay bị hắn nắm lấy, kéo lại...!Bạch Thanh Nhan không kịp đề phòng, cả người y lập tức dán sát vào một lớp lông ấm mềm mại.
Nhiễm Trần mở rộng áo choàng, đem y ôm vào lồng ngực, nhanh chóng khép vạt áo.
"Ngươi!?"
"Kỷ Ninh không biết thương hoa tiếc ngọc, ta thì ngược lại.
Thái tử Điện hạ phẩm mạo như vậy, nếu bị đông chết thì chẳng phải rất đáng tiếc sao?"
Nhiễm Trần nói, lưu loát rút nhẫn ban chỉ* trên ngón tay:
*Nhẫn ban chỉ: Nhẫn đeo trên ngón tay cái, ngày trước hay dùng trong bắn cung.
"Nhẫn ban chỉ này tặng ngươi.
Nếu gặp khó khăn, chỉ cần cho người đem nhẫn tới tìm ta, ta lập tức đi cứu ngươi."
Bạch Thanh Nhan liền muốn cự tuyệt theo bản năng...!Y xuất thân Hoàng tộc, tất nhiên cũng biết, khi địa vị chênh lệch quá lớn, ý tốt hẳn không đơn thuần là ý tốt.
Hơn nữa, người này cũng từng nói hắn có tâm ý khác, ân huệ của hắn, sao có thể dễ dàng tiếp nhận?
Nhưng vừa nhấc mắt, nhìn ngoài kia tuyết bay đầy trời, mặt đất cũng trắng xóa những tuyết.
Lời cự tuyệt đến môi lại bật thành:
"...!Có thể dùng nhẫn ban chỉ này đổi lấy chút lương thực cho người Ngọc Dao?"
"Thái tử Điện hạ quả nhiên phẩm hạnh cao khiết.
Nhưng mấy trăm người Ngọc Dao này đều là chiến lợi phẩm của Kỷ Tướng quân, muốn ta lên tiếng cũng không phải không được, chỉ là..."
...!Chỉ là Bạch Thanh Nhan y, lại phải vì những lời này, trả giá những gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...