Quyển 1 - Tôi Thao Phục Lão Đại Hắc Bang


Trái tim Bùi Mẫn run lên, cậu ta thế mà nói dễ nhìn, chẳng lẽ cậu không biết đây tiêu chí của băng đảng Kiêu sao? Người gặp người sợ, thế mà cậu nói dễ nhìn.Bùi Mẫn tức ánh ách.Tuy hoa cúc của người này xấu, nhưng mặt với dáng người không tệ, Hướng Nam à, làm người không thể yêu cầu quá cao.

Hình xăm này cũng không tồi, chờ sau này hỏi anh ta xăm ở đâu, mình cũng đi xăm một cái.

Đắc ý.jpg.Hướng Nam nhìn trời, không còn sớm, nên trở về ngủ trưa: “Anh mặc quần vào đi, tự đi phòng y tế xử lý vết thương trên người.”Bùi Mẫn thở dài một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng được giải thoát rồi, lộ cúc cho Hướng Nam xem thật là tra tấn.Hướng Nam nghĩ nghĩ lại nói một câu: “Một tuần sau, anh đến văn phòng tôi.


Tôi nhớ rõ số hiệu của anh rồi đấy, 19726, đừng giở trò khôn vặt.

Nếu anh không đến, trong ngục giam còn thiếu một cái vách tường mông.”Bùi Mẫn đứng lên từ trên mặt đất, nhặt quần lên, ngẩn người, quần lót bị mấy thằng chó kia xé rách, không thể mặc nữa, xem ra chỉ có thể không mặc.“Sẽ không giở trò khôn vặt.

Nơi này là lãnh địa của ngài trưởng ngục, ai có thể ở dưới mí mắt của ngài dở trò.” Lời này của Bùi Mẫn mang vài phần châm chọc.Hướng Nam nghe ra được, lại lười không so đo: “Anh biết là được.”Nhìn Bùi Mẫn khập khiễng, run rẩy đi về phòng y tế, tâm tình Hướng Nam sảng khoái.


Nhiệm vụ hoàn thành một nửa, Hướng Nam cố lên, mày là giỏi nhất.Bùi Mẫn lấy được thuốc trị thương, khập khiễng đi trở về nhà tù, bởi vì có cấp dưới đút lót nên anh được ở phòng đơn.Vừa đi vào phòng, Bùi Mẫn lập tức nhận ra trong phòng từng có người khác đi vào.

Anh cảnh giác mở đèn, lại phát hiện trên giường đặt một ít công cụ, là công cụ súc ruột.Mặt Bùi Mẫn xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngài trưởng ngục đúng là tri kỷ.”Bùi Mẫn vọt vào tắm nước lạnh, ngồi trên giường, ném công cụ súc ruột ở trên giường xuống đất.

Cuối mùa thu, người bệnh không nên tắm nước lạnh nhưng ai bảo tù nhân trong ngục giam chỉ được tắm nước lạnh cơ chứ.Bùi Mẫn sờ cái chân bị thương, không ai ở phòng y tế trị chân cho mình, bởi vì người trên đã phân phó không được trị, nếu không phải Hướng Nam ra lệnh, chỉ sợ ngay cả thuốc trị thương bọn họ cũng không cho, bọn họ ước gì mình chết ở trong ngục.Ánh mắt Bùi Mẫn tràn ngập dã tâm và ác ý tàn sát bừa bãi, vẻ mặt âm trầm khiến anh trông hơi tàn nhẫn, anh nghĩ, nếu đằng nào cũng phải dâng mông, thì dứt khoát dỗ trưởng ngục kia trị chân cho mình, anh không muốn trở thành thằng què cả đời.Trong cốt truyện, hôm nay, Bùi Mẫn sẽ gặp được nam chính thụ, sau đó được y cứu, y là bác sĩ nên trị khỏi chân cho Bùi Mẫn.

Nhưng ai kêu nhảy ra một người ngoài ý muốn là Hướng Nam chứ, cốt truyện chạy như lên về hướng không thể khống chế.Nếu Hướng Nam biết thân phận Bùi Mẫn, không biết có chạy trốn như tên lửa ngay trong đêm hay không?Đáng tiếc là Hướng Nam không biết nha! Cậu nào biết mình đi dạo quanh lại xui xẻo dắt mối với nam chính công.Đều tại đồng chí Hướng đọc quyển truyện của thế giới này thì chỉ đọc phần cốt truyện quan trọng thôi, ai ngờ phần thịt còn có rất nhiều tin tức mấu chốt như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận