Quyển 1 - Tôi Thao Phục Lão Đại Hắc Bang


Bùi Mẫn dùng khăn giấy lau khô chất lỏng dâm mĩ giữa hai chân, rồi dùng khăn giấy lót một tầng thật dày, mới mặc quần lót vào, miễn cưỡng tự dọn dẹp, mặc quần áo chỉnh tề.Anh chịu đựng thân thể không khoẻ, xử lý vệt nước trên bàn làm việc với trên mặt đất, vừa xử lý sạch sẽ, thì nghe được động tĩnh, nhìn về phía cánh cửa màu nâu đỏ.Hướng Nam mặc một cái áo thun trắng hơi mỏng với một cái quần đùi, đi ra từ phòng nghỉ, trong tay cầm một cái khăn lông trắng xoa đầu.Áo thun trắng mỏng manh, cổ áo dính chút nước dán lên người lộ màu da, thân thể khỏe mạnh thon chắc như ẩn như hiện, hấp dẫn ánh nhìn, cần cổ thon dài, hầu kết nhô lên tự nhiên lăn lộn lên xuống.

Mái tóc đen ẩm ướt lộn xộn rũ xuống trán, nhìn qua có vài phần mềm mại.Bùi Mẫn nhìn mà không khỏi hơi ngây người, tuy anh mắng Hướng Nam rất nhiều lần, nhưng anh không thể không thừa nhận, Hướng Nam thật sự rất đẹp trai, là kiểu thanh niên tuấn tú.


Gương mặt này, dáng người này đúng gu của Bùi Mẫn.Có thể làm Bùi Mẫn không cam tâm, không tình nguyện vẫn miễn cưỡng lựa chọn hiến thân, ngoài thân phận trưởng ngục của Hướng Nam, thì gương mặt này là yếu tố chủ yếu.“Hả, sao anh còn chưa đi?”Nếu Hướng Nam không nói lời nào chính là kiểu Bùi Mẫn thích, nhưng khi nói chuyện, Bùi Mẫn hận không thể lôi tám đời tổ tông của người này ra mắng.Nghe câu này đi, tiếng người à, có phải tiếng người không.Bùi Mẫn cảm thấy Hướng Nam không phải người, dùng ánh mắt khinh thường xem súc sinh để nhìn Hướng Nam: “Ông đây không giống người nào đó, sướng xong đi luôn, còn phải xử lý cho xong việc.”Hướng Nam đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa hay có thể thấy tình huống sân thể dục trong ngục giam.

Ngoài cửa sổ thổi vào một làn gió lạnh, hơi xua tan hương vị tình dục trong căn phòng.“Chà chà, Đường Mật, thật hiền huệ.” Cậu cười tủm tỉm dựa vào cửa sổ, nhìn Bùi Mẫn, tùy tiện khen một câu.Vẻ mặt Bùi Mẫn lại là lạnh lùng, giọng điệu bực bội, lộ ra vài phần phát điên: “Cậu kêu ai là Đường Mật đấy?”“Anh đấy, nếu không phải anh lớn tuổi rồi, thì tôi sẽ gọi anh là bé Đường Mật.


Có phải nghe rất ngọt hay không?” Hướng Nam cười thật thà, mặt mày biếng nhác, nhưng giọng nói rõ ràng mang theo ý đùa giỡn và chế nhạo.“Ha hả.” Bùi Mẫn cười hai tiếng, biểu đạt tâm tình của mình.

Loại xưng hỗ nhão dính này, ghê tởm muốn chết.“Anh thu dọn xong chưa? Dọn xong thì đi đi.”Hướng Nam chính là chó tính như vậy.

Một giây trước còn Đường Mật, bé Đường, một giây sau đã đuổi người ta đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận