Quyển 1 - Tôi Thao Phục Lão Đại Hắc Bang


Bùi Mẫn xanh mặt, không theo kịp mạch não của Hướng Nam.

Hướng Nam đi quanh Bùi Mẫn một vòng, sau đó chỉ cái bàn làm việc gỗ đặc, nói: “Anh cởi quần đi, nửa người trên nằm sấp trên bàn, cong mông lên.

”“Đúng rồi! Hoa cúc của anh dưỡng được chưa? Hôm nay có súc ruột không.

” Hướng Nam lại hỏi.

Súc ruột, Bùi Mẫn sửng sốt…Cái này đúng là không? Một là quên mất, hai là Hướng Nam cứ thúc giục! Từ trước làm công quen rồi, còn chưa có thói quen với giác ngộ này.


Bùi Mẫn mím môi, sau đó nhẹ giọng nói một câu: “Chỗ đó hình như còn hơi sưng, còn chưa dưỡng đủ đâu hay để lần sau tôi lại đến đi.

”Hướng Nam ngẫm nghĩ: “Không sao, sưng tí không có việc gì, đằng nào lần này cắm vào cũng sẽ sưng.

”[Nghe đi, đây là lời con người nói ra được à?!]Bùi Mẫn cũng cảm thấy Hướng Nam không phải người, mắng thầm: [Mẹ kiếp! Tao bó thạch cao què chân, mày còn muốn, cũng mặc kệ hoa cúc người ta có lành hay chưa? Là tinh trùng lên não, hay là Teddy thành tinh.

]Chủ yếu là do Hướng Nam không tự tin lắm! Hôm nay là ngày thứ mười một rồi, mà cậu còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng không dám bảo đảm hôm nay có thể làm Bùi Mẫn sướng bắn, thế nên mới phải nắm chắc thời gian, lần này vẫn không được thì còn có thời gian để tiếp tục nha.

Tuy cậu không biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt gì, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, có thể bị trừ một số điểm nhất định.

Là một thằng làm công, cậu không thể chịu được việc bị trừ điểm, dù phải xả thân thì cậu cũng phải nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ.

Đây là ý tưởng chân thật nhất trong nội tâm của một thằng nghèo chết đói: Có thể không cần thân thể với xu hướng tính dục nhưng tuyệt đối phải giữ lại điểm.

Bùi Mẫn cố nén cục tức, cởi quần áo trước mặt Hướng Nam.

Thầm ác ý nghĩ, dù sao ông đây không súc ruột, khuyên mi rồi, mi không nghe thì chẳng liên quan gì đến ông.

Nghẹn một hơi, tưởng như vậy nhưng phút cuối cùng, Bùi Mẫn vẫn cẩn thận hồi tưởng lại mấy ngày nay mình ăn cái gì, dạo này cứ điên tiết nên hình như không ăn cái gì, trước đó cũng đi WC rồi, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu ta.


Bùi Mẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên bàn gỗ đặc, bàn cao ngang đùi anh, vừa hay có thể hơi nhếch mông lên, cái chân bó thạch cao cũng không quá khó chịu.

Bùi Mẫn chống hai khuỷu tay trên bàn, phần eo kề sát bàn gỗ, xúc cảm lạnh lẽo kích thích làn da, cái mông hơi nâng lên, anh không biết phong cảnh phía sau của mình ưa nhìn thế nào.

Hướng Nam lại không biết xấu hổ thầm khen ngợi mình tinh mắt, có thể phát hiện Bùi Mẫn mặt xám mày tro lúc ấy có dáng người cùng khuôn mặt tuyệt vời thế này.

Bởi vì Bùi Mẫn nửa nằm ghé trên bàn nên cơ bắp nửa người trên đều gồng lên, cột sống hơi hõm xuống, hai bên nổi lên cơ bắp, cơ bắp trên sống lưng săn chắc căng chặt, đường cong trươn mượt mà hơi sắc bén y như con người Bùi Mẫn.

Xuống dưới là cặp mông cong tròn rắn chắc, mông thịt căng chặt, hai mảnh mông đầy đặn chỉ thoáng lộ ra một kẽ mông thần bí, cái mông mượt mà đẫy đà, siêu cấp đẹp.

Hướng Nam đặt tay trên mông Bùi Mẫn, khiến thân thể anh cứng đờ, sau đó chậm rãi thả lỏng.

Theo anh thả lỏng, kẽ mông cũng hơi mở rộng, hoa cúc sẫm màu cũng hơi lộ ra.


Hướng Nam đánh vài cái lên mông Bùi Mẫn như vỗ một quả dưa hấu, khiến anh lại căng chặt, đóa hoa nhỏ kia lại bị cặp mông che lấp.

Bùi Mẫn cảm thấy da mặt mình đang nóng lên, còn chưa có ai đánh mông anh đâu, mình 38 rồi thế mà còn bị một thằng nhóc nhỏ hơn mười ba tuổi đánh mông, má nó, quá mất mặt.

Hướng Nam như là tìm được đồ chơi, tiếp tục vỗ mông Bùi Mẫn, không đau lắm, nhưng khiến người xấu hổ.

Màu da trên mông của Bùi Mẫn nhạt hơn trên người một ít, cũng là màu lúa mạch khỏe mạnh, bị Hướng Nam liên tục vỗ đánh, rất nhanh đã biến thành một mảnh hồng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận