Quyển 1 - Tôi Thao Phục Lão Đại Hắc Bang


Người kia cẩn thận từ tường sau đi ra, là một tiểu bạch kiểm yếu ớt.

Bùi Mẫn bắt bẻ đánh giá tiểu bạch kiểm, nghĩ thầm, người này quá gầy quá yếu, cũng không đẹp bằng thằng nhóc kia.Quý Tô Việt cẩn thận đi đến gần Bùi Mẫn, ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có quần thâm đậm, có vẻ hơi chật vật, y khiếp đảm nhìn Bùi Mẫn.Đôi mắt đen láy long lanh, giao hòa rụt rè và sợ hãi, hơi giống con nai trên núi.

Bùi Mẫn không thích ánh mắt yếu ớt này lắm, cũng không thích người yếu ớt thế này.“Đi theo tao làm gì?” Bùi Mẫn quát hỏi.Quý Tô Việt lấy hết dũng khí mở miệng nói: “Em là bác sĩ, em có thể chữa khỏi chân cho anh, đổi lại, anh có thể bảo hộ em không?”Bùi Mẫn nheo mắt, một lần nữa đánh giá cẩn thận Quý Tô Việt: “Mày dựa vào cái gì nghĩ tao có thể bảo hộ mày?”Quý Tô Việt nuốt một ngụm nước miếng: “Lúc trước, em vô tình thấy hình xăm trên lưng anh, anh là xã hội đen đúng không.”Xã hội đen tương đương giá trị vũ lực max.Bùi Mẫn nhếch mép cười, tươi cười tà nịnh mà châm chọc, vừa định mở miệng nã pháo công kích Quý Tô Việt, lại cảm giác được hậu huyệt trào ra chất lỏng làm ướt sũng khăn giấy, chảy xuống đùi.Nụ cười tà nịnh dù thế nào cũng không duy trì nổi nữa, Bùi Mẫn không kiên nhẫn nói câu: “Tao không cần mày.


Cút.”Sau đó vội vàng lao về nhà tù, lưu lại Quý Tô Việt một người bồi hồi tại chỗ.Ngày hôm sau, Bùi Mẫn đi vào phòng y tế, lần này bác sĩ chịu trị liệu cái chân bị thương cho anh.

Nhìn cẳng chân bó thạch cao, Bùi Mẫn nghĩ, lần này hiến thân còn xem như có lợi, thằng kia cũng coi như là giữ lời hứa.Mới vừa chống thân thể trở về nhà tù thì thấy gần nhà tù có một người ngồi xổm, đi đến thì thấy, đây không phải đàn em của mình à.Vừa thấy thằng đàn em, Bùi Mẫn không hề cảm thấy kích động hay vui vẻ, ngược lại buồn bực dị thường.

Nếu thằng này đến sớm mấy ngày thì mình cũng không đến mức phải đi hiến thân.“Lão đại?”Đàn em thấy lão đại nhà mình bó thạch cao, vẻ mặt tối tăm, thì trong lòng hắn lộp bộp, cẩn thận gọi một tiếng.Bùi Mẫn hừ lạnh một tiếng, vòng qua hắn, nhảy vào nhà tù.

Hiện tại anh chỉ muốn lẳng lặng, đừng thằng nào đến làm phiền anh.Từ lần trước bị kẹp bắn đã qua ba ngày, hai ngày nay có thể nói là Hướng Nam không buồn ăn uống, khổ tâm học nghệ, cậu thề lần sau nhất định phải vừa cứng rắn còn kéo dài.Cậu phải chứng minh cho 19726 thấy, chứng minh mình là một người đàn ông đích thực, là người đàn ông sẽ không sớm tiết, sau đó, cậu nhất định phải làm 19726 bị chịch bắn.Dù là tư liệu chữ hay hình ảnh, Hướng Nam đều nghiên cứu triệt để.

Cuối cùng tri thức lý luận đầy đủ, cậu mới có dũng khí gọi Bùi Mẫn đến.Khi nhận được kêu gọi của Hướng Nam, Bùi Mẫn còn đang ở trong phòng giam thảo luận với đàn em tình hình bên ngoài.

Đề tài vô cùng nghiêm túc.


Nhắc tới sự kiện nọ thì khí thế trên người Bùi Mẫn biến đổi, sát khí lan tỏa, phải nói là tràn đầy phong phạm đại lão.

Đàn em đứng ở một bên cũng phải run bần bật, sợ lão đại tức giận khai đao với mình.Chợt nghe được tiếng loa thông báo lặp đi lặp lại: “ Mời tù nhân số 19726 lập tức đến văn phòng trưởng ngục, mời tù nhân số 19726 lập tức đến văn phòng trưởng ngục…”Hầu như mọi người trong ngục giam đều nghe được tiếng loa.

Sát khí trên người Bùi Mẫn đình trệ một giây, sau đó đột nhiên tắt lửa.


Anh cảm thấy da mặt mình nóng cháy, công khai xử tội đấy à.

Cảm giác như là cả ngục giam đều đã biết gian tình của mình với Hướng Nam rồi.

Dù Bùi Mẫn là người da mặt dày cũng không chống đỡ được.Anh rất muốn vác một cây đao vọt vào văn phòng trưởng ngục thọc Hướng Nam một nhát, hủy diệt đi, thằng chó.Bùi Mẫn đang tức nên khuôn mặt âm trần, nhìn qua cực kỳ hung dữ.Đàn em dè dặt liếc nhìn số trên thẻ bài trước thực Bùi Mẫn trước ngực, ơ trùng hợp nhỉ, lão đại thế mà chính là số 19726.“Lão đại, anh có nghe được không?” Đàn em thử một câu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận