Vụ án thứ 4: Trò chơi sinh mạng.
Chương 1
Hơn một tháng sau.
Trên đường cao tốc có một chiếc xe chạy như bay, bên trong có một người đang ngủ, một đang xuất thần và một đang vừa ngáp vừa lái xe.
Tư Đồ đã buồn ngủ từ lâu, trừng mắt nhìn Liêu Giang Vũ ở phía sau xe, người này từ lúc lên xe đã bắt đầu ngủ, ngủ như chết.
Nhìn sang Diệp Từ bên cạnh, vẫn kiểu đờ người nhìn ra ngoài, chắc lại đang nhớ tới chuyện tốt đẹp.
“Chín giờ tối là tới.
Diệp Từ, anh tới nhà của Tiểu Đường?” Đã biết quan hệ của hai người, Tư Đồ hỏi.
j
“Ừ.
Tôi gọi điện rồi, cho tôi xuống trước cửa.
Còn cậu?”
Tư Đồ suy nghĩ.
“Chắc phải ở khách sạn.
Hôm qua tôi nghe ngóng được, bọn họ hình như vẫn luôn bận rộn, đợi rảnh rồi tôi qua.”
“Lần này làm ơn bớt chút đi.” Diệp Từ cảnh cáo.
Từ lúc quan hệ giữa hắn và Đường Sóc được rõ ràng tới nay, Tư Đồ vẫn luôn nói, “Sắp nghẹn chết chưa?”, mặc kệ chuyện gì đều công kích hắn, chỉ mới nói Tư Đồ lười biếng liền công kích ngay!
“Đàn ông ăn no không hiểu cảm giác của đàn ông bị đói đâu! Nhà các anh thì ôm hôn đồ ha, còn tui đây thì cô đơn gần chết! Anh kêu tôi bớt thì tôi sống làm sao?”
Diệp Từ nhịn không được trợn trắng mắt, Liêu Giang Vũ vẫn luôn nhắm mắt nãy giờ lên tiếng, “Cái đó với công việc có liên quan không?”
Liêu Giang Vũ nói với Diệp Từ, Tư Đồ thì giận tới rút gân.
Một buổi sáng nọ.
Lâm Diêu mới vừa ra khỏi nhà đã bị tuyết rơi cả đêm che cả tầm mắt.
Đây là tuyết đầu mùa, cũng là cơn tuyết lớn nhất trong những năm gần đây.
Tâm trạng Lâm Diêu không rõ vì sao lại tốt hơn nhiều.
Hơn một tháng, bọn họ lại chủ động liên lạc Tư Đồ, mà Tư Đồ lần thứ hai như bốc hơi.
Mỗi khi thấy Đường Sóc ôm điện thoại nấu cháo với người yêu phương xa, Lâm Diêu thấy khuôn mặt tươi cười của Đường Sóc làm hắn có chút ghen tị.
Trong lòng không khỏi nhớ thương đến cái tên chết tiệt kia.
Hắn nói sẽ không bỏ rơi mình… Sao lại chẳng thèm liên lạc gì cả?
Hừ, không tự tin với bản thân? Hay còn muốn đột nhiên nhô ra là có thể mặt dày làm chuyện mờ ám! Lâm Diêu lạnh lùng cười nhạt, để coi ai kiên nhẫn hơn!
Dọc đường đi, Lâm Diêu lái xe rất cẩn thận.
Tới cảnh cục, Lâm Diêu còn chưa vào phòng làm việc đã nghe Cát Đông Minh mắng người.
“Đều là cái thứ ăn cho mập thây! Lúc làm việc sao không thấy nỗ lực vậy đi? Tiểu Trác, cậu buổi tối thì như uống máu gà, ban ngày chỉ biết ngủ! Văn phòng là ổ chăn hả? Cậu còn gục đầu xuống bàn lần nữa, tôi sẽ băm chết cậu! Đi rửa mặt giùm cái.
Nuôi cho lớn rồi có biết chạy không? Người khác lo làm việc đi!”
Lâm Diêu nhìn bốn năm người lục đục bỏ chạy, Đàm Ninh luôn theo sát Cát Đông Minh cũng chạy ra ngoài.
Thấy Lâm Diêu thì như dân nghèo lao khổ gặp được tổ chức!
“Đi đi, ở thành tây phát hiện một thi thể!”
“Đội trưởng lại nổi giận với ai vậy?” Lâm Diêu nghĩ Cát Đông Minh đi tuần trăng mật xong, tính tình sẽ tốt hơn nhiều, ai ngờ mới sáng sớm đã mắng người, ai chọc hắn rồi?
“Đi đi, vừa đi vừa nói chuyện.”
Đàm Ninh kéo Lâm Diêu đi ra ngoài.
Lên xe Đàm Ninh, Lâm Diêu mới biết có người báo phát hiện thi thể, có mấy người đã qua đó rồi.
j
“Cậu cả ngày ngồi trong phòng tài liệu nên không biết.
Mấy hôm trước Lão Triệu bị đau dạ dày cấp tính nên nhập viện rồi, Lý Tĩnh mang thai nên nghỉ dài hạn, còn có mấy người cũng vì có chuyện trong nhà nên xin nghỉ.
Bây giờ chúng tôi là một người làm công việc của ba người, chạy không kịp thở luôn.
Sáng nay Tiểu Địch đi làm thì gục xuống bàn ngủ, mấy cha nội kia khi không lại gây lộn, đội trưởng có thể không nổi giận sao.
À, Tiểu Đường nói sẽ chạy thẳng tới hiện trường.
Có hắn nữa thì tổ chúng ta tới hiện trường mới có bốn thôi.”
“Nghe nói mới có người mới được phân đến tổ chúng ta mà?”
“Mấy người đó tay mơ, đi theo còn thêm phiền.
Cậu chưa thấy mấy đứa bé đó đúng không? Mấy đứa đó toàn tự xem mình là Sherlock chuyển thế thôi.”
“Căng thẳng vậy? Sao không kêu tôi về sớm hơn?”‘
“Lâm lão thái gia, ai mà dám đụng vô cậu! Sau khi đi nghỉ về thì trông như có thù oán với mọi người, vùi đầu trong phòng tư liệu không đi đâu, đội trưởng nói có thể là vụ án bên kia không mấy hài lòng nên để cậu nghỉ ngơi thêm vài ngày.”
Lâm Diêu có chút xấu hổ, hắn nghĩ vụ án ở hồ Cầm Tâm kết thúc nhưng chuyện của Tiễn Lạc An thì chưa.
Những lời nói của hắn rốt cuộc là có ý gì? Còn thứ trên tay hắn đó là sao? Đường Sóc từng đề cập, Diệp Từ nghĩ đó là máy phát tín hiệu gì đó, trên người Tiễn Lạc An tại sao lại có thứ này? Hắn nói mình không thể bị hành hình, nói phải quay về bên cạnh một người, những lời này có vẻ như cất giấu nội tình gì đó.
Mình nên gọi điện hỏi một chút.
Còn chuyện của chị dâu Trương Ny nữa, cô lợi dụng đưa rau cho nhà ăn, có thể ra vào bất cứ lúc nào, buồn cười là lúc đặt thư đe dọa, chưa một lần bị phát hiện.
Tình yêu của phụ nữ rất mù quáng, không tiếc thủ đoạn uy hiếp sơn trang đuổi đoàn phim đi, làm cho Phùng Hiểu Hàng rời khỏi.
Đúng là vừa ngu vừa đần, đần tới mức muốn làm người ta mắng cho một trận!
Nghe nói lão đại ca sơn trang sẽ không tố cáo cô, nhưng mà Bạch Nhuận Giang, ông ta sẽ dễ dàng buông tha cô sao?
Không nghĩ chuyện của mình cũng hỏng bét.
Thật ra có vài chuyện Lâm Diêu còn chưa biết.
Lúc hắn vừa lên máy bay, Tư Đồ đã thông đồng với Cát Đông Minh! Tư Đồ nói cho Cát Đông Minh biết, bọn họ gặp một vụ án không đơn giản, tâm tình Lâm Diêu có thể sẽ sa sút một thời gian, mong Cát Đông Minh cho hắn thêm thời gian để hồi phục.
Tuy nhiên, Cát Đông Minh sẽ không bỏ rơi cơ hội bắt Tư Đồ làm phục dịch, đồng ý thỉnh cầu của hắn cũng đồng thời đưa ra một điều kiện.
Đó là, chỉ cần Cát Đông Minh tìm được hắn, vậy thì Tư Đồ phải phục vụ cho đội trưởng đại nhân vô điều kiện.
Vừa xuống xe đã thấy Đường Sóc đang nói chuyện với nhân chứng, Lâm Diêu nói với Đàm Ninh sau khi ở chỗ Đường Sóc xong sẽ qua xem hiện trường.
Báo án là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, ăn mặc bình thường còn ôm một con chihuahua thuần chủng.
Con chó mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Diêu thật lâu, rồi ngáp một cái ngoan ngoãn nằm ngủ.
Đường Sóc cảm thấy đã có người ghi âm lại trước rồi nên hắn cầm giấy bút ghi lại lời nhân chứng.
j
“Lão Khuê, chú nói sáng sớm phát hiện thi thể.
Tại sao sáng sớm chú lại chạy tới đây?” Đường Sóc khẽ cười hỏi, không hề làm cho người đối diện thấy phản cảm.
“Tiểu Tiểu chạy ra ngoài.” Người đàn ông vuốt con chó trong lòng, “Lúc trước nó cũng hay chạy ra ngoài, sáng sớm tôi đã phải đi tìm, lúc tôi chạy tới đây thì nghe nó kêu bên trong nên đi vào.
Ai ngờ Tiểu Tiểu lại leo lên lầu, xong rồi sủa um sùm, tôi nhìn vào trong, lúc này mới phát hiện có người bị treo cổ.”
“Vậy… Lão Khuê, chú có từng gặp người chết chưa?” Đường Sóc hỏi tiếp.
“Không.
Người xung quanh đây tôi đều biết, chưa từng gặp.”
“Nhà của chú ở gần đây, vậy tối qua có nghe thấy hay nhìn thấy gì không?”
“Tôi ngủ sớm lắm, không nghe gì hết.”
Đường Sóc kẹp quyển sổ dưới nách, thuận miệng hỏi, “Ở đây bình thường có người nào tới không?”
“Cũng không phải thường xuyên.
Mùa hè vào buổi tối thì còn có mấy thằng ăn chơi vào đó, giờ trời lạnh ai mà tới nữa chứ.”
Đường Sóc không còn hỏi gì nữa, chờ đồng nghiệp đưa lão Khuê đi, Đường Sóc mới nói nhỏ với đồng nghiệp, “Giúp em điều tra lão Khuê này chút.”
Sau khi đồng nghiệp gật đầu rời khỏi, Lâm Diêu mới nhận ra Đường Sóc đã trưởng thành rất nhiều, xem ra Diệp Từ ảnh hưởng tới hắn không nhỏ.
Đường Sóc nói với Lâm Diêu, “Hiện trường vụ án là phòng đầu tiên trên lầu hai, thi thể bị treo trên đèn chùm.
Khi mấy anh em vào phải cạy cửa, cửa sổ cũng bị thanh sắt che lại.
Anh vào xem trước đi, lát nữa đưa thi thể đi rồi.
Thi thể lạ lắm, em cứ cảm thấy đây không phải hiện trường đầu tiên.”
Đường Sóc vừa dứt lời, mấy anh em đã mang thi thể lên băng ca đem ra ngoài, Lâm Diêu bước qua đó, vài người đặt băng ca xuống.
Kéo khóa ra, Lâm Diêu không khỏi nhíu chặt mày.
Người chết là nam khoảng ba mươi, khỏa thân, trên cổ có dấu lằn rõ ràng.
Mái tóc tuy mất trật tự nhưng có thể nhìn ra là kiểu tóc mới, người này tương đối chú trọng bề ngoài, trên da đã có dấu hồ máu tử thi (*), nhưng lại rất trắng.
Lâm Diêu kết luận người này làm văn phòng, rất ít ra ngoài.
Cầm hai tay người chết lên, mười đầu ngón tay và trong sát móng tay đều có dất vết ma sát, chứng tỏ đã giãy dụa kịch liệt.
Hai chân người chết thẳng tắp, trên chân không có vết thương, Lâm Diêu không cảm thấy có chỗ nào kì lạ.
(*) Hồ máu tử thi: là hiện tượng khi chết, máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía.
Đường Sóc đi tới, ngồi xổm bên cạnh Lâm Diêu.
“Lâm ca, anh xem chỗ này.” Nói xong Đường Sóc thận trọng đở nửa người thi thể lên.
Lâm Diêu chợt hít một hơi! Trên lưng có rất nhiều vết cắt.
Lâm Diêu mang bao tay tới gần quan sát chỗ vết thương.
Chỉ lát sau, thi thể được mang đi.
“Anh đi xem tình hình xung quanh, cậu vào trước đi.” Lâm Diêu nói.
Cả tòa nhà đã hư hao nhiều, không mấy ổn định, vô cùng thích hợp để làm hiện trường giết người.
Khi lên lầu hai, hiện trường là căn phòng đầu tiên, câu đầu tiên Lâm Diêu nghĩ, “Người đầu tiên phát hiện thi thể sao lại đến chỗ này?”
Lầu hai có hai cầu thang, nằm ở hai đầu.
Lâm Diêu đi cầu thang hướng về phía con hẻm, nhìn ra ngoài, phía dưới có một thùng rác và một vài hộp giấy, còn lại thì là rác.
Quay vào xem hành lang, dưới đất có gạch vụn và mấy tờ báo vứt đi, còn có hộp cơm.
Trong góc có mấy tờ khăn giấy màu vàng hỗn loạn, còn có bao cao su.
Lâm Diêu nhặt tờ báo và hộp cơm lên xem, sau đó rời khỏi tòa nhà, đi về phía con hẻm.
Con hẻm nằm ở đầu gió, thổi rất nhiều thứ bay xuống chân tường.
Lâm Diêu ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét rất lâu, cầm một món quay vào tòa nhà.
Ở hiện trường, có rất nhiều người đang làm việc, Lâm Diêu đứng trước cửa không bước vào.
Vụ án xảy ra trong một căn phòng trống, trên nóc nhà treo đèn chùm, có sơi dây đang lắc lư.
Bên dưới sợi dây là một vũng máu, máu đã biến thành màu đen, do sàn nhà bụi bặm nên càng làm nó thêm khó coi.
Lâm Diêu nhìn mặt đất rất tỉ mỉ, ngoại trừ mấy dấu phấn ra thì chính là dấu chân của cảnh sát bọn họ, còn lại không có gì cả.
Lâm Diêu lập tức hiểu rõ tại sao Đường Sóc nghĩ đây không phải là hiện trường đầu tiên.
Lâm Diêu đi sang bên cạnh xem.
Cửa bằng sắt là loại rất lâu trước đây, còn có mũi cạy khóa, một bên là trục cũ đóng đinh vào, phía trên là cửa sổ không có kính, cửa sổ chỉ khoảng 20cm, cửa kiểu này rất ít gặp.
Rất nhanh Lâm Diêu thấy trên trục có gì đó sáng bóng, vươn tay sờ có chút trơn trượt.
Một vài đồng nghiệp còn đang bận thu thập vân tay, Lâm Diêu lặng lẽ tới chỗ vũng máu ngẩng đầu nhìn.
j
Trên đỉnh là đèn chùm lung lay sắp rớt, Lâm Diêu có chút không giải thích được.
Thấy một đồng nghiệp cầm cầu thang tới đặt bên cạnh đèn chùm.
Lúc này Lâm Diêu chợt nghe có mấy người nghị luận từ bên ngoài.
“Chắc chắn là giết người trong phòng kín!”
“May quá, chúng ta gặp trúng một case phòng kín, hung thủ nhất định là một demon!”
“Cậu xem thi thể đi, da bị lột ra hết rồi.
Thật đáng sợ.”
“Mấy cô mà cũng làm cảnh sát? Vương Phương mới nhìn thi thể đã ói mật xanh, thật mất mặt.
Lần này là vụ án trong phòng kín, chúng ta có cơ hội thực tiễn, thông minh một chút đi.”
Lâm Diêu nhìn mấy người nói chuyện.
Bốn đứa tay mơ, hai trai hai gái, nghe bọn họ luôn mồm nói “phòng kín”, Lâm Diêu đồng ý với đánh giá của Đàm Ninh.
Mặc kệ đám người cánh còn chưa mọc dài, Lâm Diêu lắc lư thử đèn chùm.
“Này, anh đừng có phá!” Một cô bé hầm hầm đi tới trước cầu thang, nói với Lâm Diêu.
Lâm Diêu cũng mặc kệ cô.
“Anh đang làm gì vậy, không được phá.
Tôi thuộc tổ trọng án, anh là ai?”
Lâm Diêu làm như không nghe thấy, tiếp tục kiểm tra đèn chùm.
Lâm Diêu không tỏ thái độ gì làm cô gái lúng túng, sau lưng cô còn có ba đồng môn đang nhìn.
Cô gái vươn tay định bắt Lâm Diêu xuống, không biết Đàm Ninh từ đâu nhô ra nói, “Tiểu Lâm, cho tôi mượn điện thoại.”
“Đàm ca! Em cho anh mượn.” Mấy người mới vừa nghe tiếng Đàm Ninh liền dựng tóc gáy, cô gái định kéo Lâm Diêu cũng từ bỏ ý định.
Đàm Ninh gật đầu với bốn người mới tới, đi tới trước mặt Lâm Diêu.
“Cả mấy chục năm làm chân chạy, giờ cũng có người nịnh bợ, đây là sao đây.”
“Cậu cũng đã tới lúc được nịnh bợ rồi, lo mà hưởng thụ đi.” Nói xong, hắn lấy điện thoại đưa cho Đàm Ninh.
Đàm Ninh nói rất nhanh, chưa tới hai phút đã trả điện thoại cho Lâm Diêu, hỏi hắn, “Tiểu Đường nói lão Khuê kia có chút vấn đề, bảo tôi đi điều tra, nhóc con này càng ngày càng dạn.”
Không trả lời Đàm Ninh, Lâm Diêu chỉ nói, “Hung thủ khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, có kinh nghiệm về y nhất định.
Lát nữa tôi đi điều tra xung quanh.
Tiểu Đường nói đây không phải hiện trường đầu tiên.”
“Này, anh là ai? Đàm ca của chúng tôi chưa hỏi tới, anh nói nhiều như vậy làm gì? Còn nói đây không phải hiện trường đầu tiên, lúc người chứng kiến phát hiện thì cửa đều khóa.
Chúng tôi phải cạy cửa mới vào được.
Anh xem dưới đất kìa, máu chảy quá chừng, không phải hiện trường đầu tiên thì tại sao lại chảy nhiều máu như vậy?”
Lâm Diêu rốt cuộc cũng ngẩng đầu, trong lúc nhất thời, mấy người đứng trước mặt hắn đều ngây ra.
j
Lâm Diêu lạnh lùng liếc nhìn cô gái phách lối, đột nhiên nhớ tới lời Diệp Từ dặn Đường Sóc.
“Mọi việc phải nghe nhiều bớt nói.” Đúng là lời vàng ngọc.
Lâm Diêu không nói gì làm mấy người mới càng thêm buồn bực với hắn, nghĩ Lâm Diêu quá kiêu căng.
Có một thanh niên bước tới trước hỏi, “Anh nói đây không phải hiện trường đầu tiên, có căn cứ gì không?”
Vụ gì đây, một đám tay mơ mới ra trường đã đòi PK khả năng suy luận với mình? Lâm Diêu liếc mắt nói, “Ở đây chẳng phải phòng kín gì.”
Mấy người mới đều kinh ngạc nhìn hắn, một cô gái khác trông lễ phép hơn hỏi, “Nhưng mà mấy tiền bối đều không rõ hung thủ bỏ đi bằng cách nào, không phải phòng kín thì là gì?”
“Cô nghe tiền bối nào nói? Người của tổ trọng án sẽ không nói câu đó.
Các cô cậu đã nhìn kỹ thi thể chưa? Trên thi thể không dính một hạt bụi, trong phòng thì bụi dày cả lớp đủ chôn mấy cô mấy cậu, vậy sao trên thi thể không có? Trên ngón tay của thi thể có vết thương ma sát, chứng tỏ đã từng phản kháng trước khi chết.
Các cô cậu thấy dưới đất không, ngoại trừ vết chân thì chẳng có gì cả, cô cho là người chết vật lộn với hung thủ trên không?”
Mấy người mới đồng loạt cúi đầu, hận không thể dùng mắt đào thành cái lỗ to dưới đất! Cô gái có phần lễ phép kia nhìn Lâm Diêu vô cùng kính nể.
Lúc này, Đường Sóc cầm bánh bao, vừa cắn vừa bước vào.
Đàm Ninh cười nói, “Mới vừa thấy thi thể xong đã ăn được, chắc chỉ có mình cậu.”
Đường Sóc cười hì hì.
“Tiểu Đường, cậu phán đoán không sai, đây không phải hiện trường đầu tiên.” Lâm Diêu bắt đầu thưởng thức thằng bé không còn làm bia đỡ đạn nữa.
Đường Sóc có chút ngại ngùng mỉm cười.
“Vậy xin hỏi, trước khi cảnh sát chúng ta vào đây, cửa đều khóa.
Cửa sổ cũng bị thanh sắt che.
Hung thủ làm sao ra ngoài?”
Một cậu bé tay mơ ném vấn đề cho Đường Sóc.
Đường Sóc nuốt miếng bánh bao cuối cùng, không trả lời vấn đề của hắn, mở bình nước uống ừng ực!
“Tôi không biết.
Tôi còn chưa xem kỹ hiện trường, sao biết được.” Đường Sóc ăn ngay nói thật.
Cậu bé cười lạnh nói, “Tên của tôi là Chu Thành, tiền bối xin chiếu cố nhiều hơn.”
Lâm Diêu có vẻ không vừa mắt Chu Thành này, hoàn toàn không ưa được!
“Tiểu Đường, đi theo anh.”
Đường Sóc ngoan ngoãn đi theo Lâm Diêu đến cửa, mấy người khác cũng theo chân.
Lâm Diêu tùy tiện lấy một thanh sắt trong hành lang chắn lên cửa, sau đó nói, “Loại cửa này từ lâu rồi không dùng đến, cửa bây giờ cũng không có trục và đinh đóng.
Nếu nói là phòng kín thì mọi người đều bị sập bẫy rồi, không mở được thì là phòng kín, mở được thì không phải phòng kín.” Nói xong, Lâm Diêu vươn tay giữ đinh cố định trên cửa, sau đó rút ra, rồi dùng sức đẩy cửa vào, cửa bên kia lại mở!
Mọi người trợn mắt nhìn Lâm Diêu.
Lâm Diêu cũng chẳng quan tâm vẻ mặt của họ, nói với Đường Sóc, “Anh thấy trên trục có dính dầu, dầu dùng để làm gì?”
“Nếu vẽ lung tung ở đây thì tác dụng là để trơn trượt.” Đường Sóc nói.
“Đúng vậy.
Cứ tiếp tục suy nghĩ theo hướng này, sẽ rõ ràng đây chỉ là một trò ảo thuật nhỏ.”
Đường Sóc sờ lên chỗ dính dầu, mấy người mới cũng làm theo.
Mọi người nhìn ngón tay dính dầu, chỉ có Đường Sóc lè lưỡi li3m một cái.
Hai cô gái nhìn có chút buồn nôn.
Lâm Diêu mừng rỡ nói, “Phát hiện cái gì?”
“Cái này là dầu trộn salad… Lâm ca, lão Khuê kia chắc chắn đã động vào hiện trường!” Đường Sóc đột nhiên mở to mắt nói với Lâm Diêu.
Lâm Diêu có vẻ đã biết từ sớm hắn sẽ nói vậy, lập tức hỏi, “Tại sao?”
“Đây không phải dầu trộn salad bình thường, hung thủ sẽ không mang theo nó để di chuyển thi thể.
Người đầu tiên phát hiện thi thể là lão Khuê sống ở gần đây, cho nên người đầu tiên em nghi ngờ là ông ta.” Đường Sóc chậm rãi nói.
“Đó là điều đầu tiên.
Thứ hai, ông ta nói nghe tiếng chó sủa trước cửa.
Con chó của ông ta là chihuahua thuần chủng, anh thấy nó cũng vừa cai sữa.
Chứng tỏ nó không đủ sức chạy lên cầu thang cao thế này.
Thứ ba, loại cửa này là loại rất lâu rồi, cũng là lúc lão Khuê thời còn trẻ, nhất định rất hiểu kết cấu và đặc tính của nó, đổi là chúng ta ai lại nghĩ có ai táy máy với nó chứ? Cho nên nghi ngờ của em là chính xác, tin tưởng bản thân nhiều thêm nữa.
Đi tìm ông già kia đi.” j
Đường Sóc không đáp lại mà lập tức chạy đi.
Hết chương 1.
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...