quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 3: Người cố chấp.

Chương 13

Không chú ý đến suy nghĩ của Tư Đồ, Lâm Diêu nói, “Nếu quả thật có một tội phạm tồn tại, Vương lão tam nhất định biết đó là ai.

Vương lão tam cũng không ngốc, mắt thấy bản thân bị xem là hung thủ giết người còn có thể giữ im lặng.

Nếu Vương lão tam nói người kia ra, đây chẳng phải là lấy tảng đá đè lên chân mình sao.

Còn nữa, hung thủ muốn giết người, phải biết rất nhiều chuyện, ví dụ…”

“Ví dụ phải biết thời gian nghỉ ngơi của người chết, Lý Phong cùng với mọi người trong đoàn phim.

Người trong làng e là sẽ không làm được.

Nhưng mà Tiểu Diêu, nếu hung thủ nằm vùng trong thôn, còn cùng xuất hiện với người trong đoàn phim thì sao? Em có còn nhớ, tại sao Vương lão tam đến tìm Phùng Hiểu Hàng không? Cũng vì Phùng Hiểu Hàng có tiếp xúc với người địa phương mới dẫn Vương lão tam tới.

Anh nghĩ, làm như vậy không chỉ có Phùng Hiểu Hàng, cho nên anh vẫn nghi ngờ ít nhiều.”

“Cứ lôi thôi thế này cũng không thể làm như Bạch Nhuận Giang, tập hợp mọi người hỏi từng người một.”

“Còn nữa, tại sao hung thủ lại chỉ tập trung vào Phùng Hiểu Hàng làm mục tiêu? Là vì Phùng Hiểu Hàng lăng nhăng, hay còn có tội khác? Cho dù nói thế nào, Vương lão tam chỉ là mồi dẫn, nguyên nhân Phùng Hiểu Hàng bị giết e là không có ai biết.”

“Có một điều tôi không rõ, tại sao Vương lão tam lại chạy về đây, còn nói giải thích với chúng ta? Dựa vào biểu hiện của hắn, cũng không phải người có chỉ số thông minh cao, phạm tội theo cách này e là Vương lão tam không làm được.

Nếu dựa theo suy luận của anh, hung thủ còn một người nữa, vậy tại sao lại đẩy Vương lão tam ra? Anh nên nhớ, Vương lão tam gặp nguy hiểm, chẳng khác nào người kia cũng gặp nguy hiểm.”

Tư Đồ thấy mắc cười, “Ý em như nói thẳng Vương lão tam ngu muốn chết thì phải.”

“Không! Tư Đồ, nếu hắn ngu thì tốt rồi.

Tối đó từ tôi mà gặp hắn, sau đó hắn kể lại chuyện gì đã xảy ra, rồi anh đưa hắn đi tự thú, thời gian gần như là hoàn mỹ.

Chúng ta thiếu chút nữa là tin hắn, anh nghĩ lại đi, theo kiểu của hắn có thể nói ra một lời nói dối kín kẽ vậy sao?”

“Nói vậy em đồng ý với suy luận của anh?”

“Bây giờ nhất định phải kiếm thêm manh mối, nếu không chúng ta vẫn là người mù đốt đèn.

Nhưng anh lại làm tôi thấy lạ, lúc trước khi phá án, anh nhạy bén hơn tôi rất nhiều, tại sao lúc đó không phát hiện hắn nói dối?”

“Đây là sai lầm của anh, bởi vì còn có thứ làm anh để ý hơn.”

“Cái gì?” Lúc nói chuyện, Lâm Diêu không nhìn hắn.

“Bạch Nhuận Giang.

Từ lúc đầu ông ta dường như đã biết gì đó, em có còn nhớ ông ta nói Vương lão tam là hung thủ trước mặt chúng ta không? Lúc đó ông ta đã biết kết quả khám nghiệm, tại sao còn nói như vậy trước mặt chúng ta? Anh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có hai khả năng thôi! Một, ông ta là tên khốn nạn chỉ lo công lao chẳng lo mạng người, chỉ cần bắt được Vương lão tam, sẽ nở mày nở mặt kêu chỉ trong thời gian ngắn đã phá án.

Hai…”

“Là gì?” Lâm Diêu không nhìn mặt Tư Đồ, ánh mắt vẫn chỉ nhìn ra xa.

“Nói cho em nghe, em đừng hết hồn… Hai, Bạch Nhuận Giang đã sớm biết ai là hung thủ, bắt Vương lão tam chịu tội thay.”

Lâm Diêu ngạc nhiên nhìn Tư Đồ, nhưng thái độ cũng trở về bình thường rất nhanh, lần thứ hai dời mắt đi.

“Tư Đồ, điều đó không có khả năng.

Ông ta không thể làm như vậy, không phải chuyện gì cũng làm theo quyết định của mình, ông ta là cảnh sát, bên cạnh còn có cấp dưới và đồng nghiệp, ông ta chỉ là một đại đội trưởng cấp huyện, không thể một tay che trời.”

Tư Đồ cười, dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng vô cùng thân mật, “Tiểu Diêu, em không nhớ câu ‘Trời cao hoàng đế xa’ sao? Chính vì ông ta chỉ là một đội trưởng nhỏ nhoi, ở đây cũng có thể xem là hoàng thượng! Cho dù nói thế nào, Vương lão tam vẫn là người chịu tội thay cho ai đó.”

Nói tới đây, Tư Đồ thở dài.


“Tiểu Diêu, chúng ta phân nhau ra hành động, anh đi lấy thời gian biểu của nhân viên đoàn phim từ Hạ Chấn Quốc, rồi tranh thủ hỏi thăm trong đoàn phim có ai thường xuyên ra ngoài không.

Em đi tìm quản lý Thân, hỏi thăm thời gian làm việc ban đêm của tất cả mọi người trong sơn trang.”

Lâm Diêu không nói gì thêm, gật đầu rời khỏi hiện trường, Tư Đồ dán chặt mắt vào đối phương cho tới lúc người đi xa, không rõ tại sao luôn cảm thấy Lâm Diêu cứ tránh ánh mắt của mình.

Hơn một tiếng sau, Tư Đồ vội vàng quay về phòng, Lâm Diêu đã ở trong phòng khách chờ hắn.

Hai người trao đổi tài liệu, lực chú ý tập trung toàn bộ vào thứ trong tay, mãi cho tới khi mặt trời lặn, Tư Đồ mới nhận ra bọn họ đã xem lâu như vậy rồi.

Lâm Diêu xem tờ cuối cùng, tay cầm bút viết gì đó, Tư Đồ cũng không để ý, đứng lên đi lấy đồ uống.

Lâm Diêu cầm ly lên cũng chẳng để ý bên trong là gì, uống một ngụm, đắng tới mức làm hắn thiếu chút nữa phun ra! Mặt nhăn nhíu nhìn Tư Đồ.

“Cái này là gì?”

“Trà chanh đắng.”

“Trà chanh đắng?”

“Là bỏ chanh vào trong trà xanh, không nên uống nhiều cà phê.”

Lâm Diêu không đáp, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Tư Đồ nghe thấy tiếng Lâm Diêu đổ ly nước vào bồn cầu, sau đó giật nước, lòng của Tư Đồ cũng như ly trà bị đổ đi kia, chua xót đau đớn.

Lâm Diêu đi pha cà phê, một lát sau mới quay lại chỗ cũ cầm viết lên, không để ý biểu tình ôn nhu của Tư Đồ bên cạnh, một mình làm việc, hơn mười phút sau mới bình tĩnh nói, “Anh xem chỗ này, đây là tất cả những người của đoàn phim trong đêm xảy ra vụ án không có việc làm.

Có Tống Ngạn Đình, Lương Cường, Tiễn Lạc An, còn có mấy người cách nơi ở của người chết rất xa.”

Tư Đồ cúi đầu nhìn tờ giấy Lâm Diêu viết.

“Mấy người này trên cơ bản không có khả năng gây án, chỗ ở của bọn họ rất gần khu nghỉ của bảo vệ, thời gian vụ án xảy ra vừa là lúc thay ca, nếu có người ra vào, nhân viên an ninh không thể nào không nhìn thấy.”

“Còn lại chỉ có ba người.

Tống Ngạn Đình, Lương Cường, Tiễn Lạc An.

Tống Ngạn Đình nói mình rời khỏi phòng của Phùng Hiểu Hàng vào lúc 22:00, mà bảo vệ lại thấy một cô gái rất giống cô xuất hiện ở phòng Phùng Hiểu Hàng vào lúc 23:00.

Tống Ngạn Đình có người ở cùng chứng minh không ra ngoài lần nào nữa.

Nhưng mà cũng không thể loại trừ khả năng cô ta lén ra ngoài, dù sao hai người cũng không ở cùng phòng.

Tống Ngạn Đình đợi bạn ở chung ngủ rồi lén ra ngoài, cũng hoàn toàn có thể.

Nhưng, thời gian tử vong là từ 12:30 tới 1:00, vậy tại sao Tống Ngạn Đình phải tới chỗ người chết vào lúc 23:00?”

Tư Đồ nói tiếp, theo suy nghĩ của Lâm Diêu, “Về phần Lương Cường, hắn nói mình ở trong phòng lên mạng.

Tiễn Lạc An sau khi về cũng không đả động gì tới Lương Cường.

Về mặt thời gian hắn là người có khả năng gây án nhất.

Hắn ở cùng chỗ với Tiễn Lạc An, trong khoảng 1:00 hắn về tới phòng, trên đường đi có bảo vệ nhìn thấy hắn, cho dù hắn có muốn hành động trong khoảng thời gian đó, từ cửa lớn đến chỗ Phùng Hiểu Hàng chí ít cần năm phút, hắn không thể đặt lại thi thể rồi mới bỏ đi.

Cho nên, thời gian gây án của hắn gần như bằng không.”

Lâm Diêu hít sâu một hơi, ngồi trên sô pha suy nghĩ một hồi.

“Trong sơn trang thì sao? Anh có tìm thấy gì không?”

Tư Đồ cầm tài liệu lên, để trước mặt Lâm Diêu, “Toàn bộ mọi người trong sơn trang đều có thời gian gây án, ngoại trừ bốn người bên nhà ăn chuẩn bị cơm tối cho bên đoàn phim.”

Lâm Diêu nhíu mày.


“Phạm vi quá rộng.” Thật đau đầu!

“Không cần thiết.

Trước đây em cũng nói, người viết thư đe dọa nhất định phải dễ dàng tiếp cận văn phòng của quản lý Thân, xem chỗ này… Phù hợp điều kiện của em chỉ có hai người.

Tối hôm đó người trong khu làm việc hầu hết đều về nhà, ở lại trong sơn trang chỉ có hai người họ.

Còn có một chỗ quan trọng nhất, chúng ta đề cập về mấy kẻ tình nghi, không ai nhận ra Vương lão tam! Mà hai người này lại biết…”

Lâm Diêu đã biết Tư Đồ nói ai, lẩm bẩm nói, “Thân Vệ Bình và Cung Hướng Tiền…”

Tư Đồ mỉm cười, Lâm Diêu không rõ hắn cười cái gì, nhìn hắn, chờ hắn nói suy nghĩ của mình.

Tư Đồ gác chân lên bàn, nhàn nhã như Lâm Diêu dựa vào sô pha.

“Nhựng cái này chỉ là chúng ta giả thiết… Giả thiết bức thư đe dọa là kiệt tác của Thân Vệ Bình, nói vậy có thể giải thích tại sao thư đe dọa lại đột nhiên xuất hiện.

Mà người giết Phùng Hiểu Hàng là Cung Hướng Tiền, bọn họ quen thuộc địa hình của sơn trang, cũng biết tình hình bên đoàn phim, không có ai thích hợp hơn hai người họ.

Với lại chúng ta cùng đừng nên quên, bọn họ từng đi lính, bọn họ không sợ người chết, cũng không biết sợ giết người.”

“Tại sao bọn họ muốn làm vậy? Nếu như không muốn đoàn phim ở lại, trước đây đừng ký hợp đồng là được.

Còn nữa, bọn họ sao lại có quan hệ với Vương lão tam? Còn nữa, động cơ của bọn họ là gì?” Lâm Diêu không thể nào giải thích được, còn có chút phản đối suy luận của Tư Đồ.

“Động cơ? Cái này bây giờ sao biết được.”

“Tư Đồ!”

Thấy Lâm Diêu tức giận, Tư Đồ vội vàng cười hì hì xáp tới.

“Anh đùa thôi mà.

Loại trừ tất cả các khả năng, chỉ là hai người này là anh hùng chiến đấu, chúng ta cũng sẽ không nghi ngờ họ.”

“Anh hùng chiến đấu?” Lâm Diêu nghi vấn.

“Trước khi nhận ủy thác, anh đã điều tra rõ về thân phận của Thân Vệ Bình.

Đại đội trưởng Việt chiến, vô số chiến công, lúc xuất ngũ còn mang tiền cho tất cả người thân của những anh em đã hy sinh trên chiến trường, không để bên bộ đội sắp xếp công việc cho mình, chỉ muốn về quê hương lập nghiệp.

Người như vậy không có khả năng bị tình nghi đi?”

“Còn Cung Hướng Tiền?”

“Cũng giống như vậy.

Có thể để Thân Vệ Bình giữ sát bên cạnh, ông ta cũng sẽ không đến nỗi nào.”

“Nói như vậy, bọn họ chắc hẳn nên bị loại khỏi vòng tình nghi.”

“Nhưng! Tiểu Diêu, con người sẽ thay đổi.”

Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Tư Đồ, thái độ mơ hồ này không phải là lần đầu tiên, nếu như bạn không biết, bạn sẽ bị hắn vẻ mặt của hắn che đậy, nếu như bạn muốn mổ xẻ hắn, bạn sẽ bị hắn làm cho choáng váng.

Lúc này, Lâm Diêu cũng không biết có tính là hiểu hắn hay không, nhưng Lâm Diêu rõ ràng, có đôi khi không thể đi theo Tư Đồ, vì mình sẽ mất đi tiết tấu của bản thân và dễ mất phương hướng.

Lâm Diêu lạnh lùng trừng Tư Đồ, “Bớt chơi trò giả vờ huyền bí với tôi đi, nói thẳng ra cho dù là ai, đều phải đợi anh nhìn một cái rồi mới cho ra kết luận.”


Tư Đồ cợt nhã tiến lại gần.

“Vẫn nên dán vào lòng em là tốt nhất, Tiểu Diêu…”

“Tôi phải đi, anh từ từ dán đi.”

Tư Đồ dán mặt nóng vào mông lạnh.

Lâm Diêu không chút lưu luyến đứng lên đi, Tư Đồ vẫn phát huy tinh thần, chưa đánh chết anh, anh sẽ vẫn như keo dán sắt, đuổi theo!

Lâm Diêu như dắt chó đi dạo vòng quanh sơn trang, Tư Đồ thật ra cũng rất đàng hoàng, không động tay động chân, chờ đến ngã ba đầu tiên, Lâm Diêu liền suy nghĩ có nên dùng chút thủ đoạn bạo lực trục xuất cái người này đi không.

“Anh đi đây, sau khi em tìm nhân viên an ninh xong, nhớ phải gọi cho anh đó.” Tư Đồ cất đi sự cợt nhã, nói.

Lâm Diêu cong miệng không biết nên nói gì, biểu tình của Tư Đồ như nói ‘Anh có việc bận, không nói kỹ được’, còn bổ sung, “Tối nay có khi anh về trễ, em nhớ ăn cơm đó.”

Nhìn Tư Đồ phóng khoáng bước đi, Lâm Diêu định hỏi “Sao anh biết tôi đi tìm nhân viên an ninh?” cũng sững sờ không nói nổi! Mới vừa rồi thì như chó Nhật bị điên chạy theo đuôi, mới chớp mắt đã như ông chú trông trẻ là sao?! Lâm Diêu mắng trong lòng! Đi xa rồi vẫn còn bốc hỏa!

Sao Tư Đồ không biết Lâm Diêu muốn làm gì được.

Bên đoàn phim hắn chưa rõ ràng, cho nên nếu muốn tìm manh mối chắc chắn sẽ chọn người bên sơn trang, nhớ tới biểu tình như cún con lần đầu tiên thấy cục xương, thật sự muốn dùng sức cắn một cái cho đã! Nhưng lập tức nhớ lại lần trước… Nguy hiểm thật, Tư Đồ không muốn bị Lâm Diêu đánh thành nửa tàn nửa phế như lần trước.

Trở lại bên kia.

Lâm Diêu đi tìm Cung Hướng Tiền đầu tiên, sau khi nói chuyện với ông, Cung Hướng Tiền mau chóng tìm được một bảo vệ khoảng trên dưới ba mươi.

Lâm Diêu không mang thẻ cảnh sát, cho nên không nói rõ thân phận của mình, nhưng thật ra Cung Hướng Tiền đã bảo người kia biết gì thì nói hết.

“Xin hỏi, vào khoảng 1:00 sáng ngày X, anh ở cửa chính có nhìn thấy Tiễn Lạc An không? Là diễn viên của đoàn phim.

Cao khoảng…”

“Tôi biết người đó, cảnh sát cũng từng hỏi tôi, còn kêu tôi đi nhìn lại xem.

Tối hôm đó tôi có nhìn thấy hắn, thời gian cụ thể thì tôi không nhớ chính xác, cũng khoảng giờ đó, hắn từ ngoài đi vào, đi một mình.

Tôi có ấn tượng rất sâu với hắn.”

“Ấn tượng sâu? Tại sao?” Lâm Diêu hỏi tiếp.

“Trước đây ở trong sơn trang cũng từng gặp rồi, tối đó tôi còn thấy hắn đi khập khễnh, làm diễn viên cũng khổ ghê, nửa đêm bị thương ở chân còn không có ai đưa về.”

Lâm Diêu gật đầu, kết thúc cuộc đối thoại.

Cung Hướng Tiền muốn sang văn phòng của Thân Vệ Bình, vừa vặn đi cùng đường với Lâm Diêu.

Cung Hướng Tiền vừa nhìn liền thấy là người trung thực, không biết giấu diếm tâm sự của mình, ông đi cạnh Lâm Diêu hồi lâu, nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt có chút băn khoăn, Lâm Diêu giả bộ như không thấy.

“Cung đại ca, chú có phải có chuyện muốn nói không?”

“Không có, không có.” Cung Hướng Tiền vội vàng xua tay.

Hai người đi một hồi, Cung Hướng Tiền cảm thấy chịu hết nổi, lên tiếng, “Lâm tiên sinh…”

“Gọi tôi là Lâm Diêu được rồi.”

“À ờ… tôi là người thô lỗ, không biết nói chuyện.

Theo đại đội trưởng mấy năm nay cũng gặp nhiều người nhiều việc.

Có vài người biểu hiện ngoài mặt là vậy đó, nhưng bên trong thì nham hiểm.

Tôi xuất thân làm lính, không biết gian xảo này nọ, bị người ta nói gì thì nghe vậy thôi.

Nhưng đại đội trưởng thì không giống vậy, hắn khổ sổ xây dựng sơn trang này, cùng người trong thôn làm giàu, hắn yêu nơi này nhiều hơn bất kì ai.”

Lâm Diêu dừng bước, xoay người nhìn Cung Hướng Tiền.

“Cung đại ca, có gì thì cứ nói.”

Cung Hướng Tiền trông có vẻ khó xử, làm Lâm Diêu không muốn bỏ qua.

Hắn phát hiện cách đó không xa có băng ghế đá, liền cùng Cung Hướng Tiền qua đó ngồi nói chuyện.


Cung Hướng Tiền lấy điếu thuốc, Lâm Diêu nhìn ra, thuốc lá chỉ là loại mấy đồng, theo lý thuyết, làm việc dưới tay của Thân Vệ Bình, đời sống cũng không tới nỗi kém, nhưng quần áo trên người ông là loại cũ giặt sạch lại, nhãn hiệu lâu đời, tất cả đồ mang trên người cộng lại cũng chưa vượt qua ba con số.

Có thể thấy, người này không chỉ hoài niệm mà còn rất tiết kiệm.

Cung Hướng Tiền hít một hơi, lên tiếng, “Tên cảnh sát họ Bạch kia lén điều tra đại đội trưởng và tôi, tôi biết lúc Phùng Hiểu Hàng chết, hai chúng tôi không có, không có…”

“Không có bằng chứng ngoại phạm.” Lâm Diêu bổ sung.

“Đúng, không có bằng chứng.

Con chó tôi nuôi tối hôm đó đẻ con, tôi vẫn luôn ở cạnh nó.

Đại đội trưởng cũng giúp tôi.

Lúc tên cảnh sát họ Bạch kia hỏi tôi, tôi có nói rõ, nhưng hắn nói… tôi và đại đội trưởng quan hệ quá thân thiết, lời nói không có nhiều sự tin cậy.

Mấy hôm nay, hắn tìm mọi người xung quanh hỏi chuyện của đại đội trưởng, làm mọi người trong sơn trang sợ hãi.”

“Chuyện này chú cũng đừng bận tâm nhiều, cảnh sát điều tra trên cơ bản đều như vậy.

Có điều cách của Bạch Nhuận Giang có chút quá khích, nếu chú và quản lý Thân trong sạch, cứ để ông ta điều tra, chú sợ cái gì.” Lâm Diêu nghĩ Cung Hướng Tiền là một người tốt, nếu không hắn sẽ không trấn an ông.

“Chuyện của cảnh sát tôi không rõ.

Nhưng họ Bạch kia có chút quá đáng, động một chút là tìm đại đội trưởng hỏi, trong mắt như xem đại đội trưởng là tội phạm vậy.

Tôi tức nói không nổi, đại đội trưởng vẫn muốn nhờ Tư Đồ giúp, nhưng hai người quyết định bỏ rồi, đại đội trưởng cũng không ép được.”

“Ngay từ đầu chúng tôi đã không muốn nhúng tay vào, còn bây giờ… Yên tâm đi, tôi và Tư Đồ sẽ cố gắng tìm ra hung thủ thật sự.”

Cung Hướng Tiền cười thật thà.

“Lâm… chú em! Tôi có chuyện muốn nói với cậu, chuyện này tôi không nói với họ Bạch đó, phiền hắn! Với lại cũng không biết chuyện này có ích hay không.”

“Chú nói đi.”

“Trước mấy ngày Phùng Hiểu Hàng chết, tôi nhìn thấy… hắn chọc một cô gái.”

Lâm Diêu sửng sốt, lập tức tỉnh táo.

“Hôm đó tôi tới nhà ăn đưa đồ, lúc đi ngang rừng cây sau vườn, nhìn thấy thằng nhóc kia kéo một cô gái, hôn môi.

Người ta không muốn, mắng chửi đánh hắn.

Thằng nhóc đó còn nói cái gì mà ‘Nếu cô không đồng ý, tôi sẽ nói mọi chuyện ra’, từ đầu tôi đã muốn chạy qua tát cho mấy bạt tai, nhưng cô gái kia đã thụi đầu gối vào bụng hắn, thằng nhóc đó kêu đau như heo bị thọc tiết.

Sau đó thằng nhóc đó ngồi xuống mắng chửi, cô gái kia thì bỏ chạy.”

“Chú có thấy mặt của cô ta không, có biết là ai không?” Lâm Diêu vội vàng hỏi.

“Không có.

À, tôi nghe thằng nhóc đó kêu ‘Trương Ny, chờ đã’, cô gái đó có thể tên là Trương Ny đi.”

Trương Ny?

Nghe Cung Hướng Tiền nói xong, Phùng Hiểu Hàng có vẻ biết chuyện gì đó của Trương Ny, ép cô đồng ý cho hành động vô sỉ của mình.

Nếu lời Cung Hướng Tiền nói là thật, tại sao ngày thứ hai vụ án xảy ra, Trương Ny không nói ra với Bạch Nhuận Giang khi kêu tập hợp? Nguyên nhân, nhất định là “chuyện” mà Phùng Hiểu Hàng lấy ra để uy hiếp.

Không thể để người ta biết, không thể để bất kì ai biết, muốn giấu diếm, không để bị phát hiện, đây chính là động cơ giết người thường thấy!

Lâm Diêu nhớ lại mỗi lần ở cùng Trương Ny, một cô gái sáng sủa, dễ thương, khôi hài mà lại là hung thủ sao?

Cô ta xuất hiện trước mặt mình không phải là ngẫu nhiên? Lúc vụ án xảy ra cô ta vẫn ở cùng với trợ lý, xem ra cần phải tra thêm một người.

Lâm Diêu nhờ Cung Hướng Tiền đi nói với Thân Vệ Bình, hắn và Tư Đồ sẽ lại tham gia vào vụ án, có thể sẽ tới tìm bọn họ nói chuyện bất kì lúc nào.

Nhìn đồng hồ, nhớ lại Tư Đồ có nói sẽ về trễ, Lâm Diêu cũng đổi tuyến đường, đi thẳng đến chỗ của Trương Ny.

Hết chương 13.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui