quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 2: Ba mươi phút biến mất.

Lâm Diêu ở ngoài hơn nửa ngày, cuối cùng cũng quay lại cảnh cục, đồng nghiệp mang đến một tin tức.

Nhân viên quét dọn cho Quan Tín nói, lần cuối cùng dọn phòng cho Quan Tín, có nhìn thấy bức tranh trên lò sưởi, hình vẽ kì lạ, chính là tranh Picasso không hề sai! Cho dù là vậy, hiềm nghi của Trịnh Niếp Niếp vẫn còn tồn tại.

Lâm Diêu mới ngồi xuống ghế, mông còn chưa nóng, Đàm Ninh đã hấp tấp chạy vào.

“Tiểu Lâm, công ty Khởi Hàng báo cảnh sát, bộ tài chính bị trộm!”

Lâm Diêu buông ly cà phê, cầm chìa khóa chạy theo Đàm Ninh ra ngoài.

Trong phòng làm việc của bộ tài vụ, sắc mặt bộ trưởng Trình Viễn Trác đen thui.

Một vài cảnh sát bận trước bận sau, Lâm Diêu không hề đụng tay vào, để Trình Viễn Trác tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện.

“Các anh phát hiện bị trộm lúc nào?”

“Hơn ba giờ chiều nay.

Nhân viên kế toán có việc nên không đi làm buổi sáng, buổi chiều tới đã thấy bàn làm việc bị lục.”

“Chỉ có mình hắn?”

“Không, sau đó còn phát hiện, tiền mặt trong két bảo hiểm cũng bị lấy.”

“Mất bao nhiêu?”

“Một trăm ngàn tiền mặt.”

Lâm Diêu không hỏi thêm, đứng dậy bước vào phòng làm việc tìm nhân viên pháp chứng.

“Có phát hiện gì không?”

“Là một tên chuyên nghiệp, vân tay lông tóc đều không có, trong két bảo hiểm cũng không có tình trạng bị phá hủy.

Hệ thống bảo vệ ở đây tuy không phải tốt nhất, cũng không tính là tệ, nhưng căn bản là vô dụng.

Tôi nghi ngờ kẻ trộm là một người vô cùng có kinh nghiệm, cách ra tay là người từng trộm nhiều lần, nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Hắn trộm giỏi như vậy, mà chỉ trộm có một trăm ngàn… Nếu như hắn muốn, tới nơi nghiêm mật hơn để trộm cũng chẳng là vấn đề gì.”

Lâm Diêu nhíu mày, rất nhanh liền hiểu, cười vỗ vỗ vai đồng nghiệp, xoay người đi.

Trong hành lang, Lâm Diêu nghĩ, người giao thủ với Tư Đồ tối qua có lá gan khá lớn, suy nghĩ cẩn thận, lòng dạ đoạn tuyệt! Hắn từ lầu bảy nhảy xuống sau đó cũng không đi ngay, ngược lại hắn chạy tới phòng tài vụ dưới con mắt của bảo vệ! Tối hôm qua kinh động bảo vệ, hắn biết công ty Khởi Hàng chắc chắn sẽ báo cảnh sát, làm như vậy không phải để dời đi sự chú ý của cảnh sát, mà là xem hắn như một kẻ trộm mưu mô.

Nhờ phúc của Tư Đồ, đối phương không biết hắn là cảnh sát, vụ án này càng ngày càng thú vị.

Lâm Diêu đang định rời khỏi, lúc tới chỗ rẽ thì nhìn thấy một cô gái đang kéo tay Trình Viễn Trác nói gì đó, Lâm Diêu làm theo trực giác trốn phía sau.

“Viễn Trác, em nghe chị Khả Tâm nói tối qua công ty của anh có chuyện xảy ra?”

“Đúng vậy, làm mất chút tiền.

Sao em lại đến đây?”

“Em tới tìm chị Khả Tâm đưa đồ, chị ấy chuyển nhà mà, địa chỉ đặt hàng đều gửi qua nhà em.

Mấy hôm trước em bận nên cũng để ở chỗ em mấy ngày rồi.”

“Không có việc gì thì về sớm đi, anh còn bận việc.”

“Viễn Trác, dạo này anh có tâm sự? Em đi giải sầu với anh được không? Anh thấy Paris thế nào?”

“Tiểu Bình, chúng ta chia tay rồi, em đừng như vậy nữa!”

“Em đâu có đồng ý, anh nói chia là chia, chẳng phải em đã lãng phí tình cảm của mình sao?”


“Cô có tình cảm với tôi? Cô chỉ hứng thú với tiền của tôi thôi.”

“Tôi thích tiền sao? Cuộc sống bây giờ không có tiền thì làm ăn được gì? Bỏ đi, em cũng không muốn gây chuyện với anh.

Nhưng mà em nói cho anh biết, anh đừng hòng chia tay, em biết anh có chuyện muốn giấu, anh tốt nhất là đối xử tốt với em một chút!”

Cô gái nói xong, Lâm Diêu nghe thấy tiếng bước chân và tiếng cửa thang máy đóng lại.

Có chuyện muốn giấu diếm? Là chuyện gì? Có liên quan đến vụ án không? Lâm Diêu thấy Trình Viễn Trác vừa tức giận vừa sốt ruột, hắn liền nghĩ có nên tiếp xúc với cô gái kia không.

Hầu hết đồng nghiệp đã về, Lâm Diêu và Cát Đông Minh quyết định đến chỗ Quan Đan một lần, bọn họ hỏi rõ phòng làm việc, bước vào thang máy.

Quan Đan đang vội vàng ký văn kiện, thấy cảnh sát không mời mà tới, tâm trạng ít nhiều gì cũng có chút mâu thuẫn.

“Cô Quan, chúng tôi tới chỉ để hỏi vài câu, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô.” Cát Đông Minh nói.

“Tốt nhất là vậy, tôi phải đi học gấp, các anh mau nắm chắc thời gian.”

Cát Đông Minh không nói gì nữa, để Lâm Diêu đặt câu hỏi.

“Cô có biết Trịnh Niếp Niếp đang bị bắt không?”

“Đương nhiên biết.”

“Cô ta nhiều lần đề nghị kết hôn với Quan Tín, là chị của Quan Tín, cô thấy thế nào?”

“Tuy rằng tôi không xem trọng hôn nhân của hai đứa, nhưng tôi vẫn khá thích cô bé Trịnh Niếp Niếp đó.”

“Có thể nói lý do không?”

“Niếp Niếp ngoại trừ rất lễ phép, tính cách rộng rãi ra thì chẳng còn ưu điểm gì.

Niếp Niếp được nuông chiều từ nhỏ, chuyện gì đều ỷ lại em trai tôi, ở mặt công việc cũng không giúp được gì, nói thẳng ra, chỉ là một cô tiểu thư biết xài tiền thôi.

Công ty Khởi Hàng là sản nghiệp của Quan gia chúng tôi, tôi đương nhiên mong em trai mình tìm được một người có thể giúp nó, hiển nhiên, Niếp Niếp cũng không hợp lắm.”

“Nói vậy, cô phản đối cuộc hôn nhân này?”

“Có thể hiểu vậy.”

“Quan Tín từ chối Trịnh Niếp Niếp, có phải hắn cũng cân nhắc suy nghĩ của cô?”

“Xì, nó là một người cố chấp, làm gì có chuyện lo tới suy nghĩ của tôi!”

“Lúc tranh chấp chức chủ tịch công ty Khởi Hàng, cô và Quan Tín từng có xung đột, hai người có từng đụng chạm gì không?”

“Nói gì vậy? Dù sao nó cũng là em tôi, bất kể là nó hay tôi nhậm chức chủ tịch, đều là Quan gia chúng tôi, tôi không biết do ai lắm mồm nói với các anh như vậy, xem ở mặt cá nhân, công ty thuộc về nhà chúng tôi.”

“Vậy cô cho rằng, Quan Tín có đảm nhiệm được chức chủ tịch không?”

Câu hỏi của Lâm Diêu khiến cho Quan Đan bực bội, thậm chí là tức giận.

“Tôi phải đi họp, hai người cứ tự nhiên.”

Lâm Diêu cười cười, đứng dậy từ biệt.

Lúc bước tới cửa, Cát Đông Minh vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói một câu, “Khởi Hàng của các cô có phải đã mất vật gì không?”

Quan Đan sửng sốt.

“Mất cái gì, chúng tôi không mất gì hết.”

Đội trưởng nhà mình quả nhiên có tố chất cáo già! Lâm Diêu theo sát hỏi, “Chẳng phải vừa mất một trăm ngàn sao?”

Biểu tình xấu hổ và hốt hoảng trên mặt Quan Đan như đèn kéo quân chợt lóe lên, lập tức đổi giọng nói, “A, đúng vậy, mất một trăm ngàn tiền mặt.”

Tâm lý kiểu này mà còn muốn chơi với cảnh sát? Không đợi Lâm Diêu lên tiếng, Cát Đông Minh đã nói, “Chúng tôi sẽ mau chóng phá án.

Đi thôi, Tiểu Lâm.”


Ngồi trong xe, Cát Đông Minh y như máy nói.

“Quan Đan này nhất định giấu gì đó, chắc chắn có! Công ty Khởi Hàng bây giờ là gió bão ầm ầm, một Quan Đan điên cuồng tìm đồ, còn có một nhân vật thần bí và đồng bọn của hắn, có chút giống kiềng ba chân.

Cảnh sát chúng ta phải nắm toàn bộ những chuyện này, sợ là phải tốn nhiều thời gian và gặp trắc trở.

Tiểu Đường chỉ liên lạc với tôi, cậu cũng đừng đi tìm hắn hoặc liên lạc với hắn.

Tối hôm đó, cậu và Tư Đồ đụng phải một nhân vật không đơn giản, nếu hắn thật sự vào Khởi Hàng, Tiểu Đường sẽ phải giữ vững cảnh giác mọi lúc mọi nơi, tuyệt đối không thể có sơ suất, vì lý do an toàn, cậu cũng đừng liên lạc với Tiểu Đường.

Mặt khác, nhất định phải điều tra rõ, đồng bọn của người thần bí kia là ai, bọn họ cũng có thể ẩn mình trong công ty Khởi Hàng, tôi và Đàm Ninh sẽ chủ yếu điều tra Quan Đan và gia đình của cô ta, cậu phụ trách Trịnh Niếp Niếp và vấn đề ở hiện trường.

Mặt khác, còn phải để mấy anh em tới điều tra sự việc ở nhà hàng Hoàng Đường, tôi không tin trong ngày xảy ra vụ án, không có ai nhìn thấy Quan Tín!”

“Đội trưởng, bây giờ thật ra tôi có suy nghĩ, người thần bí và đồng bọn của hắn còn có Quan Đan kia, đều đang tìm một thứ gì đó.

Mà thứ này chỉ có Quan Tín biết, chúng ta cũng có thể bắt tay vào hướng này, nói không chừng còn tìm ra trước bọn họ.”

Cát Đông Minh nhìn Lâm Diêu đang lái xe, “Sao mà tìm được? Chúng ta ngay cả nó là cái gì còn không biết, vậy tìm cách nào?”

“Tôi có kiểm tra những chỗ Quan Đan tìm, vật kia không lớn, có lẽ là cuốn sổ đại loại, có thể nằm trong ngăn kéo ở thư phòng, liên quan đến tư liệu hoặc văn tự.

Ta có thể đi tra tình huống của Quan Tín trong mấy tháng qua, căn cứ theo đầu mối rồi phán đoán.”

“Cậu đang mò kim đáy biển, chúng ta ngồi mát ăn bát vàng tốt hơn.

Ở mặt này, tôi khá là tán thưởng Tư Đồ, kéo dây thả diều, chờ diều vướng vào cây rồi, hãy thu dây.”

Lâm Diêu buồn bực!

“Đội trưởng, không nghĩ ra, anh còn có tán thưởng tiềm chất của bi3n thái.”

“Tôi cũng rất tán thưởng cậu nha, Tiểu Lâm.”

Có đôi khi, Cát Đông Minh cũng rất đáng yêu.

Lúc chạng vạng, Lâm Diêu nhận được điện thoại của Tư Đồ, hai người hẹn gặp ở quán ăn.

Tư Đồ càn quét đồ ăn căn bản không thể dùng cuồng phong bão táp để hình dung, Lâm Diêu không có chút hứng thú gì.

Hắn hớp từng húp canh nóng, nói chuyện xảy ra ở công ty Khởi Hàng chiều nay với Tư Đồ.

Sau khi nghe xong, Tư Đồ có cái nhìn tương tự với Lâm Diêu về chuyện bộ tài chính, còn vấn đề của Trình Viễn Trác, hắn suy nghĩ nhiều hơn.

“Lúc vụ án xảy ra, Trình Viễn Trác nói là đang đi với bạn, là cô gái mà cậu nói?” Tư Đồ một hơi uống sạch chén canh, hỏi.

“Chính là cô ta.”

“Cho dù cậu đi tìm cô ta, cũng chưa chắc biết được sự thật… Tôi vẫn luôn nghĩ, âm thanh mà Trịnh Niếp Niếp hình dung rốt cuộc là cái gì? Các cậu có phát hiện gì không?”

“Cô ta nói rất kì lạ, chúng tôi cũng mơ hồ.”

“Có phải là âm thanh ở công trường không?”

Lâm Diêu suy nghĩ một chút, lắc đầu.

“Công trường không thể có tiếng rầm rầm, két két đúng không? Tu tu có thể xem là mô-tơ điện, nhưng mà két két…”

“Mai tôi tới đại học S một chuyến, có khi lại có tiến triển.”

“Đại học? Tới đó làm gì?”

Tư Đồ lau miệng, đốt điếu thuốc, cười nói, “Đừng nhìn tôi như vậy, phía sau có đội ngũ khổng lồ chống lưng, tên đầu đường xó chợ cũng có thể thành chuyên gia âm học.”

Lâm Diêu liếc hắn, sau đó kêu bồi bàn tính tiền.


Tư Đồ và Lâm Diêu ra khỏi quán ăn, Lâm Diêu đang định bảo hắn cùng về cảnh cục, thừa dịp cái tên mặt khổ qua kia không ở đó, cẩn thận bảo Trịnh Niếp Niếp nhớ kỹ lại chi tiết hôm đó.

Nhưng không đợi Lâm Diêu lên tiếng, đã nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ, người bên trong mở cửa xuống xe, Lâm Diêu liền tức giận trong lòng!

“Thiên Dạ, chúng ta muộn rồi, mười phút nữa phim chiếu rồi… Đây chẳng phải là cảnh sát Lâm sao?” Thật ra Viên Khả Tâm đã sớm nhìn thấy Lâm Diêu, nhưng cố tình không tỏ thái độ, biểu hiện sự kinh ngạc.

Lâm Diêu mắng chửi Tư Đồ trong lòng, mặt lạnh gật đầu với Viên Khả Tâm, chào hỏi.

Viên Khả Tâm tao nhã bước tới bên cạnh Tư Đồ, nhẹ kéo tay hắn, trông thật thân thiết.

“Cảnh sát Lâm, anh đang phá án? Thiên Dạ có gây phiền phức cho anh không?”

Đây là ý gì? Làm như tên khốn kiếp này là người nhà của cô ta không bằng, ai mượn nói giùm đâu!

“Có thể xem Tư Đồ là người như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tác dụng.”

“Anh không thể nói vậy, Thiên Dạ rất ưu tú.”

“Tôi thật ra phát hiện một điều, hắn thích phụ nữ lớn tuổi.”

Không xong! Trong lòng Tư Đồ bắt đầu báo động! Vội vàng đứng giữa hai người, đặc biệt nghiêm túc nói, “Tiểu Diêu, tôi và Khả Tâm có việc, đi trước nha.”

“Đi về!” Lâm Diêu đút tay vào túi quần, hơi ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng uy nghiêm!

Tư Đồ sắp khóc tới nơi, ngoan ngoãn giật khỏi cái kéo tay của Viên Khả Tâm, bước tới trước mặt Lâm Diêu.

Lâm Diêu cố tình ngẩng đầu, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chăm Tư Đồ.

“Bộ anh chưa từng gặp đàn bà phụ nữ? Giờ là lúc nào rồi mà còn ở đây chơi trò tình chàng ý thiếp?”

Tư Đồ mím môi, xoay đầu nhìn Viên Khả Tâm rồi lại nhìn Lâm Diêu, thừa dịp không có ai chú ý bọn họ, hắn đến gần Lâm Diêu, nói nhỏ vào tai, “Nếu cậu bằng lòng theo tôi đến hừng đông, tôi sẽ quăng cô ta đi ngay lập tức.”



“A, cảnh sát Lâm, sao anh lại đánh người? Trời ơi, Thiên Dạ, anh không sao chứ?” Trong tiếng kêu sợ hãi của Viên Khả Tâm, Lâm Diêu sải bước đi, che giấu con tim đập mạnh và khuôn mặt đỏ ửng.

Về tới tổ trọng án, trong bụng toàn là những lời mắng chửi, khiến cho Lâm Diêu làm gì cũng mất kiên nhẫn.

Đàm Ninh ở bên cạnh do dự hồi lâu, hắn cầm tư liệu trong tay, như là định tìm Lâm Diêu bàn chuyện, đồng nghiệp ở bên kia đang ăn khuya, húp nước mì xong bước tới chỗ hắn.

“Đàm tử, cậu đang xem tướng cho Tiểu Lâm?”

“Nếu tôi làm được là tôi đã đổi nghề rồi! Hôm nay cậu ấy bị gì vậy, sao lại tức giận như thế?”

“Haha, có thể là ai chọc hắn rồi, tám phần là Tư Đồ kia.”

“Nguy rồi! Hay nói với đội trưởng, tôi không có can đảm chặn nòng súng đâu.”

Hai người thầm thì bên này, Lâm Diêu ở dưới địa ngục đã sớm nghe thấy, Đàm Ninh còn chưa nói xong, hắn đã xoay đầu nhìn.

A, ánh mắt của Lâm Diêu có thể đông chết người luôn, lạnh quá, lạnh quá đi ~

“Đàm Ninh, cậu có gì bất mãn với tôi?” Lâm Diêu đang tìm chỗ phát hỏa.

“Không có, không có.”

“Có chuyện gì nói, thầm thì cái gì!”

Huhu, số mình thật là khổ mà… Đàm Ninh dùng tốc độ rùa bò bước tới chỗ Lâm Diêu, dưới ánh mắt ‘Có thể chuẩn bị hậu sự cho anh bạn này rồi’ của đồng nghiệp.

“Cái gì vậy?” Lâm Diêu nghiêng đầu nhìn thứ trong tay Đàm Ninh, hỏi.

“Cậu xem đi, đây là tình hình của Quan Đan và Quan gia mà tôi điều tra được.

Cậu xem chỗ này, khoảng hai năm trước, cha của Quan Tín nhường chức chủ tịch cho con mình, tôi điều tra được, lúc đó công ty Khởi Hàng bắt đầu lỗ.

Mà sau khi Quan Tín tiếp nhận, tình huống cũng không chuyển biến tốt, mãi cho đến tháng ba năm ngoái, không chỉ trả được hết nợ nần, mà còn khởi công vài công trình, cho dù nói thế nào, đột nhiên tốt lên, đối với một công ty bị lỗ hơn một năm mà nói, đây không phải chuyện có thể cứu vãn một sớm một chiều, mà tôi vẫn chưa tra được, bọn họ thu vào lợi nhuận của một vài nghiệp vụ, ý tôi là…”

“Tình hình tài chính của công ty Khởi Hàng bắt đầu từ tháng ba năm ngoái có vấn đề đúng không?” Lâm Diêu đón đầu Đàm Ninh, nói.

“Đúng vậy.

Biết đâu thứ Quan Đan và người thần bí kia muốn tìm có liên quan đến cái này?”

Lâm Diêu nhìn Đàm Ninh, tựa như đột nhiên có cái nhìn mới với đồng nghiệp đã làm việc chung mấy năm nay.

Cát Đông Minh muốn điều tra chuyện của Quan Đan và Quan gia, mà chưa tới hai ngày, Đàm Ninh đã tra ra được, quả không đơn giản!

Nghĩ đến đây, nếu Đàm Ninh không có chân tài thật học, Cát Đông Minh cũng sẽ không suốt ngày kêu hắn đi theo mình.

“Đàm Ninh, tuy bây giờ vẫn chưa xác định là cái gì, nhưng mà cậu tìm được cái này, nhất định là manh mối.”


“Tôi đã chuẩn bị bắt đầu từ ngày mai, bắt tay vào điều tra tình hình kinh tế của mọi người xung quanh Quan Tín, người nhà hắn, bạn gái hắn, phàm là người từng liên lạc với Quan Tín, đều phải tra.

Sẽ có thu hoạch, mặt khác, cậu đang điều tra Trịnh Niếp Niếp, nếu phát hiện cái gì, phải nói cho tôi biết.”

“Được rồi, khi cậu điều tra, phải để ý một vật.

Nói thế nào nhỉ, chắc là thứ có liên quan tới máy vi tính, cụ thể là gì thì tôi không nói được.”

“Cậu nói Quan Đan đang tìm vật phải không, tôi nhớ rõ.

Được rồi, còn việc nữa, lúc tôi điều tra Quan Đan, phát hiện một vấn đề.

Sau khi Quan Tín nhậm chức chủ tịch vào hai năm trước, Quan Đan có vẻ phản đối đến cùng.

Mặc kệ Quan Tín làm việc gì, cô ta vẫn giữ thái độ phản đối.

Mà sau tháng ba năm ngoái, công ty Khởi Hàng cho khởi công mấy công trình, Quan Đàn hoàn toàn tán thành với mọi việc, thái độ của cô ta đột nhiên thay đổi, mãi cho tới trước cái chết của Quan Tín, cũng không thay đổi gì, đây cũng là điểm đáng ngờ.”

Lâm Diêu nhíu chặt mày, tự nói, “Tháng ba năm ngoái… nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, Đàm Ninh, công trình đầu tiên bọn họ khởi công là vào tháng mấy?”

“Tháng năm.”

Không chờ tiến hành suy luận bước kế tiếp, Lâm Diêu đột nhiên đứng lên nói, “Thẩm vấn Trịnh Niếp Niếp!”

Đêm đã khuya, Lâm Diêu và Đàm Ninh nhìn thấy Trịnh Niếp Niếp được đưa vào phòng, đều có chút không đành lòng.

Rõ ràng là một cô gái rất xinh đẹp, sao lại trở nên tàn tạ như vậy.

Lâm Diêu kéo cái ghế ra, “Mời ngồi, có muốn uống gì không?”

“Tôi hơi đói.” Trịnh Niếp Niếp nói, giọng như nghẹt mũi.

“Căn tin chúng tôi có món mì thịt bò cũng không tệ, có muốn thử không?” Đàm Ninh rót ly nước ấm để trước mặt cô, cố gắng nhẹ nhàng hỏi.

“Được.”

Đàm Ninh bảo đồng nghiệp tới căn tin mở suốt đêm mua mì thịt bò, mang lên cùng Lâm Diêu chờ cô ăn xong.

Trịnh Niếp Niếp dùng khăn giấy lau miệng, cầm ly nước lúc nãy Đàm Ninh rót cho.

“Có hơi lạnh nhỉ, tôi đổi cho cô ly khác.” Đàm Ninh nói.

“Không cần, vầy là đươc rồi.”

“Cô Trịnh, chúng tôi có vài câu hỏi, muốn hỏi cô.” Lúc này, Lâm Diêu không dùng giấy bút, mà lặng lẽ mở máy ghi âm, đặt ở nơi Trịnh Niếp Niếp không nhìn thấy, giảm thiểu sự căng thẳng của cô.

“Tôi biết, hai anh cứ hỏi.” Trịnh Niếp Niếp ăn xong, trên mặt đã hồng hào hơn.

“Cô nhớ lại xem, khoảng tháng năm năm ngoái, Quan Tín có chuyện gì xảy ra không, hoặc có chỗ nào kì lạ không?”

“Tháng năm năm ngoái… Vẫn tốt, không có gì lạ hết, cả ngày đều bận rộn.”

“Lúc đó hai người có thường xuyên gặp mặt không?”

“Ít nhất là một tuần gặp một lần, vào cuối tuần, anh ấy sẽ đưa tôi đi chơi, buổi tối qua đêm ở nhà tôi.

Ba mẹ tôi đều thích anh ấy, lúc anh ấy ở nhà tôi, ba tôi lúc nào cũng thích chơi cờ với anh ấy, tôi và mẹ thì bận rộn trong bếp, khi đó…”

Thật sự không đành lòng cắt đứt hồi ức của cô, nhìn vẻ mặt hạnh phúc và nước mắt không biết đã rơi từ khi nào trên mặt cô, Đàm Ninh lẳng lặng đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Trong tổ trọng án, Đàm Ninh là người khá có tình nghĩa, lúc này hắn len lén nhìn thoáng qua Lâm Diêu, đối phương mặt không đổi sắc nhìn Trịnh Niếp Niếp, loại người không mấy quan tâm tình cảm.

Chờ Trịnh Niếp Niếp thoát khỏi hồi ức, cô đã khóc không thành tiếng.

“Tâm trạng của cô tôi có thể hiểu, nhưng mà mong cô cố gắng giúp đỡ chúng tôi phá án, bình tĩnh một chút có được không?” Lâm Diêu có chút sốt ruột, điều này khiến cho Đàm Ninh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, có thể là không nghĩ tới, Lâm Diêu bình thường bình tĩnh gần như máu lạnh lại có thể nóng ruột như vậy.

“Xin lỗi, tôi, tôi thật sự… các anh hỏi nhanh đi.”

“Cô nói tháng năm năm ngoái Quan Tín rất bình thường.

Vậy vào tháng ba thì sao, tháng ba năm ngoái hắn thế nào?”

Lâm Diêu vừa hỏi ra miệng, Đàm Ninh liền thấy rõ biểu tình c**ng cứng trên mặt Trịnh Niếp Niếp, chỉ trong chớp nhoáng liền thay đổi, khiến cho Đàm Ninh thấy hình như có một tia sáng rồi.

Hết chương 7.

Ying Ying: Thiệt là hông có logic mà ;;__;; Tại sao có bộ lại dài như vại, mà có bộ lại ngắn bà cố!! Thiệt là kì cục mà ;;___;; btw, chuẩn bị chìm đắm vô phim ảnh, chuẩn bị bỏ bê edit =)) Ai rảnh coi chung nhe:3 Dạo này coi Lie to me nà:3

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận