Vụ án thứ 6: Bóp méo của Abe Khan.
Chương 3
Sáng sớm hơn bảy giờ, Lâm Diêu mở mắt, nhưng thật ra là do khát nước mà tỉnh.
“Muốn uống nước?” Tư Đồ vẫn luôn ở bên cạnh, đưa ly nước tới bên mép, nhìn hắn uống từng ngụm.
j
“Mấy giờ rồi?” Lâm Diêu còn có chút tiếc nuối, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của bọn họ.
“Gần tám giờ, em ngủ thêm chút đi.”
“Không được, có rất nhiều chuyện cần xử lý, không ngủ được.
Ui da!” Lâm Diêu vốn định đứng dậy nhưng toàn thân lại đau nhức, phải nằm xuống giường.
Tư Đồ cười xấu xa.
“Thân thể như vậy mà dám bảo anh tận tình đi?”
Mặt đỏ lên liếc xéo Tư Đồ, đang định phản kích thì nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa, không cần hỏi, nhất định là Dương Lỗi mang theo anh em tới.
“Đúng là sớm, anh ra ngoài ứng phó, em đi tắm đi.” Đặt quần áo và đồ dùng hằng ngày lên giường cho Lâm Diêu, Tư Đồ cầm áo khoác rời khỏi phòng.
Nhìn Tư Đồ đóng cửa lại, Lâm Diêu thấy không đúng.
Tại sao Dương Lỗi bọn họ lại phải bấm chuông? Theo lý thuyết, trước đó hắn không phải kêu cảnh sát ở đây canh giữ, nhờ bọn họ mở cửa mới đúng chứ, sao lại…
Bất chấp thân thể đau đớn, Lâm Diêu khoác mền đi tới bên cửa sổ, qua khe hở nhìn thấy Tư Đồ mở cửa.
Nói vậy, tối hôm qua căn bản không có cảnh sát canh giữ… Dương Lỗi lại gạt bỏ sắp xếp ban đầu, không giám sát Tư Đồ, đây đúng là quá kì lạ.
Nhưng mà suy nghĩ vài phút, Lâm Diêu mở to mắt nhìn, hình như có vẻ đã hiểu được gì đó.
“Lâm Diêu đâu?” Dương Lỗi ở trong phòng khách hỏi Tư Đồ.
“Trong phòng, sẽ ra nhanh thôi.
Nhưng bên anh thì sao, Mã Hải Ba có động tĩnh gì không?”
“Không có.” Bản thân đã dự đoán sự việc sẽ không xảy ra nhanh như vậy, nhưng điều kiện tiên quyết là mình đúng.
Nghĩ tới đây, Dương Lỗi liếc mắt nhìn Tư Đồ, cái ánh mắt không rõ ý nghĩa này làm Cát Đông Minh mất tự nhiên tới cực độ.
“Tư Đồ, nửa tiếng sau, các lão già sẽ họp, quyết định hủy bỏ lệnh truy nã của cậu.
Những việc liên quan, chờ cậu tới cảnh cục rồi nói.
Bây giờ cậu định làm gì?” Cát Đông Minh hình như có chút nhịn không được.
“Chờ Tiểu Diêu chuẩn bị xong, chúng ta tới Phật đường xem.”
Vừa dứt lời, Lâm Diêu mặc quần áo chỉnh tề bước ra.
Cả đám đều đứng dậy hướng về phía Phật đường, chỉ có Cát Đông Minh là mang ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm Lâm Diêu.
“Anh nhìn cái gì?” Bị nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, Lâm Diêu nhịn không được hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Cát Đông Minh lắc đầu, hình như có chút giống người cha gả đứa con gái yêu dấu cho thằng khác.
Đến Phật đường, cũng chính là hiện trường vụ án chú Lương đêm đó, Tư Đồ trở thành tiêu điểm của mọi người.
j
“Mọi người chắc hẳn đều biết, vào đêm chú Lương chết, ông ta từng tới phòng Đồng Triết vào lúc 1:00.
Mà cùng lúc đó, có người lợi dụng điện thoại của tôi gọi vào điện thoại bàn.
Tối qua Tiểu Diêu đã phá giải những bí ẩn, sau khi các anh trở về cũng nhất định sẽ điều tra cặn kẽ lấy chứng cứ, ai có thể nói cho tôi biết, đến chỗ này còn có cái gì đáng ngờ?”
Dương Lỗi đứng chịu mũi sào, “Chúng tôi đã rõ tối hôm đó mọi người bị bỏ thuốc nên ngủ say, cũng biết có người trộm điện thoại của cậu.
Nhưng mà, cậu có chứng cứ gì để chứng minh, người này là Mã Hải Ba? Tuy rằng trong khoảng thời gian đó, hắn không có bằng chứng ngoại phạm, nhưng chuyện bạn gái hắn bị tiêu chảy là có xảy ra, rất khó nắm bắt thời gian.”
“Cái này rất đơn giản.” Lâm Diêu từ cửa bước vào giữa phòng, đối mặt với Dương Lỗi móc ra tờ giấy, tiếp tục nói, “Đây là những nơi Mã Hải Ba và bạn gái đã từng đến vào hôm đó.
Tôi đã điều tra cặn kẽ, trước đó, Mã Hải Ba đã đến một nơi chuyên bán đồ gia dụng, mua một chiếc máy ép trái cây, mà vào ngày xảy ra vụ án, hắn và bạn gái đã đến đó lần nữa.
Nói là hôm qua mua xài không tốt, muốn mua cái khác.
Nhìn tấm ảnh tôi chụp xem, có cảm giác gì?”
Cát Đông Minh đến chỗ Dương Lỗi nhìn, liền nói, “Đây chẳng phải cùng một loại sao?”
“Không, đây là hai loại máy ép khác nhau.
Bên nhãn A chính là cái Mã Hải Ba mua, nhãn B là cùng mua với bạn gái.
Đây căn bản là một sự chuẩn bị trước hoàn hảo.
Đầu tiên Mã Hải Ba mua máy A về nhà, bởi vì máy A có thể dễ dàng tháo mở, bởi vậy, hắn bôi thuốc vào bên trong, rồi đóng gói lại bỏ vào xe.
Hôm sau, hắn đưa bạn gái đến tiệm đó lần hai, mua máy B.
Đưa bạn gái về nhà xong, hắn có thể đánh tráo hai máy ép, bởi vì máy B căn bản chưa mở ra bao giờ, bởi vậy bạn gái không biết là đã bị đánh tráo.
Cứ như vậy, bạn gái sử dụng cái máy đó ép nước uống, uống trúng thuốc bên trong.”
“Chờ đã.” Dương Lỗi mở miệng cắt lời Lâm Diêu, “Cho dù suy luận của cậu rất có lý, nhưng mà, Mã Hải Ba làm sao chắc chắn bạn gái mình sẽ theo thời gian chỉ định ép nước trái cây uống?”
“Đây chỉ là thói quen sinh hoạt thôi.
Hôm đó Mã Hải Ba và bạn gái đi tới chiều mới về, con gái đi dạo cả ngày về nhà nhất định sẽ nghỉ ngơi trước, chứ chưa cần thiết xài tới máy ép.
Bạn gái của Mã Hải Ba là một giáo viên dinh dưỡng, tất nhiên biết dưới trạng thái bụng rỗng mà uống nước ép sẽ dễ bị đau bao tử, bởi vậy, cô sẽ sử dụng máy ép trái cây vào sau bữa tối.
Cứ thế, chúng ta có thể hiểu, thuốc thông thường thì mấy tiếng sau mới phát tác dụng…”
“Sai sai, có tính như vậy, Mã Hải Ba cũng không có cách nào chắc chắn thời gian đi vệ sinh của bạn gái.” Dương Lỗi bắt đầu phản bác.
Tư Đồ là người đầu tiên không chịu nổi, đi tới chỗ Lâm Diêu, nói, “Sao anh còn chưa hiểu? Mã Hải Ba căn bản không cần chắc chắn thời gian ra ngoài của bạn gái, mà phải đảm bảo nói chuyện với cô ta tới sáng!”
Dương Lỗi tỏ ra khó hiểu, Cát Đông Minh đứng bên cạnh cũng có chút hồ đồ.
“Các anh đổi góc độ khác suy nghĩ sẽ hiểu.
Tại sao chú Lương chỉ định thời gian gặp mặt với Đồng Triết?”
“A!” Vấn đề của Tư Đồ gõ vào đại não của Cát Đông Minh, tư duy của bản thân đi vào góc chết, chuyện đơn giản như vậy mà còn để sót, vì vậy nói, “Chú Lương chờ tín hiệu của Mã Hải Ba mới tới phòng của Đồng Triết!”
Tư Đồ cười gật đầu.
Dương Lỗi tuy rằng cũng hiểu, nhưng hắn vẫn có nhiều nghi vấn như trước, nói ví dụ như, “Nếu như cô gái đó tới 2:00 sáng mới bị tiêu chảy, chẳng phải chú Lương phải chờ tới đó mới đi gặp Đồng Triết sao? Đồng Triết sẽ chờ ông ta lâu vậy chứ?”
“Thật ra cái này cũng rất bình thường mà.”
Người lên tiếng là tổ viên của tổ chuyên án, nhìn qua có chút sợ Dương Lỗi.
“Cậu có căn cứ gì?” Đối với thuộc hạ sắc mặt cũng không thay đổi, Dương Lỗi vẫn tương đối kiên nhẫn.
“Từ khi sinh ra dạ dày của tôi đã ít chất nhờn hơn người khác nên thường bị táo bón, tôi chỉ có thể dùng thuốc xổ.
Thuốc đó trên cơ bản là mấy tiếng sau mới có hiệu lực.
Sau khi uống thuốc, cũng không phải chỉ cần đi vài lần là giải quyết xong, trong thời gian đó cho dù có uống nước cũng phải vào nhà vệ sinh giải quyết, hơn nữa tình trạng đó còn kéo dài tới 30 mấy tiếng.
Nếu như tính theo thời gian Lâm Diêu nói, 1:00 sáng là lúc dược hiệu phát tác, mặt khác, nếu dạ dày của cô gái đó không có bệnh, là một người bình thường, sẽ có phản ứng mạnh mẽ hơn.
Cho dù uống thuốc sau lần đầu tiên đi, dược hiệu cũng phải mấy tiếng sau mới có tác dụng, cho nên, trong khoảng 1:00 tới 2:00, là thời điểm đi nặng nhất.
Cho nên, vấn đề mà tổ trưởng Dương nói, gần như là không có khả năng xảy ra.”
Dương Lỗi cẩn thận suy nghĩ, vì lý do an toàn, hắn vẫn sắp xếp người đi điều tra cặn kẽ bạn gái của Mã Hải Ba.
j
“Được rồi, bây giờ giải quyết tiếp vấn đề khác.
Trong khoảng 3:00 sáng, Tả Khôn và Đồng Triết rời khỏi hiện trường, nghe thấy tiếng đóng cửa trên lầu hai.
Đó là chuyện gì?”
Lâm Diêu lấy khăn lau mồ hôi trên trán, thân thể đau nhức là gánh nặng không nhỏ, nhưng mà bản thân hắn cũng không quan tâm, thậm chí còn có chút hưởng thụ hạnh phúc trong đau nhức.
Nhận ra đối phương không khỏe, Tư Đồ ra ngoài cầm cái ghế vào, không để ý tới ánh mắt của Dương Lỗi, dàn xếp cho người yêu trước rồi tính.
“Người kia là hung thủ.”
“Là hung thủ?”
“Đúng vậy.
Sau khi Mã Hải Ba trộm trả điện thoại về cho tôi, liền dựa theo sắp xếp của hung thủ, bỏ hai ly nước không có dấu vân tay của tôi vào phòng tôi, sau đó, nhân cơ hội vào phòng của Trương Ny và Đồng Nhã lắp camera lỗ kim, tất cả đều bị hung thủ nhìn thấy.
Nhưng mà, hung thủ không biết Mã Hải Ba vào phòng hai cô gái làm cái gì, sau khi giết chú Lương, hung thủ muốn vào phòng của Trương Ny và Đồng Nhã kiểm tra một chút.”
Cát Đông Minh dập tắt điếu thuốc, nói về vấn đề của Tư Đồ, “Không hiểu, thời gian tử vong của chú Lương là từ 1:30 tới 2:00, mà Tả Khôn và Đồng Triết đến hiện trường xem là 3:30, sau khi giết chú Lương, hung thủ còn ở hiện trường tới hơn một tiếng sao?”
“Nói chính xác là hung thủ bị ngăn cản chưa kịp chạy thoát.” Lâm Diêu ngồi bên cạnh Tư Đồ, nhìn Cát Đông Minh, giải thích thay.
“Nói cụ thể chút đi.”
“Nói cách khác, vừa qua khỏi 1:00, Mã Hải Ba lén trả điện thoại Tư Đồ về phòng tôi, leo lên lầu hai lắp đặt camera lỗ kim trong phòng Trương Ny và Đồng Nhã, mà vừa lúc bị hung thủ giết chú Lương phát hiện.
Đợi đến khi Mã Hải Ba về phòng, hung thủ giết chú Lương xong, hắn tới phòng Trương Ny và Đồng Nhã kiểm tra.”
“Có mạo hiểm quá không, đối với hung thủ mà nói?”
“Không, bản thân hung thủ cũng không ý thức hành động của mình là nguy hiểm, bởi vì hung thủ không biết, ngoại trừ Mã Hải Ba và Đồng Triết ra, vẫn còn vài người chưa đi ngủ.
Nói cách khác, hung thủ cho rằng, ngoại trừ chú Lương bị giết và Mã Hải Ba ra, người cuối cùng đi ngủ là Đồng Triết.
Cứ thế, căn bản sẽ không bất kì người nào phát hiện hung thủ.”
Cát Đông Minh và Dương Lỗi nhìn nhau, Dương Lỗi cuối cùng cũng hiểu được chút gì trong suy luận của Lâm Diêu, vì vậy hắn nói tiếp lời, “Thời gian chú Lương tử vong tính chót là 2:00, hung thủ cho rằng không có người phát hiện, đi lên lầu hai, đợi lúc hung thủ đi ra…” Nói tới đây Dương Lỗi ngừng lại, giống như bị suy luận lúc trước của mình quấy rối để khẳng định.
Tư Đồ nhìn sắc mặt Dương Lỗi, đưa đáp án cuối cùng.
“Anh đã nghĩ tới sao còn chưa nói ra?”
“Tôi… tôi cho rằng…” Khó mà thấy Dương Lỗi có lúc ấp a ấp úng.
“Anh cho là Đồng Hạo tự biên tự diễn, mà bây giờ lại phát hiện, người ngăn cản hung thủ rời đi chính là Đồng Hạo, đẩy ngã suy luận ngày trước của mình.” Tư Đồ không cảm thấy lạ, bởi vì ban đầu hắn cũng cho rằng Đồng Hạo trúng độc là một màn kịch.
“Đúng vậy, vụ án của Đồng Hạo rất kì lạ, phân tích thế nào cũng chỉ có một, là hắn tự làm mình trúng độc.” Dương Lỗi nói rất nhanh, hình như muốn vội vàng nghe Tư Đồ giải thích.
“Vụ án của Đồng Hạo lát nữa sẽ nói, bây giờ giải quyết vụ này trước.
Để tránh trùng lắp, tôi bắt đầu nói từ lúc hung thủ vào nhà cũ.”
Tư Đồ vừa dứt lời, Lâm Diêu đứng lên nói, “Tư Đồ bởi vì bị truy nã nên tình hình trong nhà cũ không có hiểu nhiều, tôi nói vài vấn đề cơ bản trước, Tư Đồ anh chờ một lát.”
Quay sang nhìn bằng ánh mắt tín nhiệm, Tư Đồ ngoan ngoãn đứng chờ.
Lâm Diêu lấy cuốn sổ ra xem, sau đó mới lên tiếng, “Đầu tiên, hung thủ vào nhà cũ vào 1:00, bởi vậy nhìn thấy Mã Hải Ba lên lầu hai.
Bây giờ tôi hỏi mọi người, mọi người có biết thói quen dùng thuốc Đông y để ngâm chân của chú Lương không?”
“Biết, chúng tôi tìm được một bao thuốc trong phòng chú Lương.” Cát Đông Minh nói.
“Vậy nên nghĩ tới, trong phòng không có nhà vệ sinh, bởi vậy chỉ có thể ở nhà bếp lấy chậu nước ngâm chân, cái khăn là dùng để bọc thuốc Đông y, đó chính là lý do vì sao nhìn thấy cái khăn ở Phật đường.
Trình tự là thế này.
Chú Lương ở nhà bếp lấy chậu nước và cái khăn, rồi quay ngược về phòng mình thì gặp hung thủ, hung thủ dẫn chú Lương tới Phật đường, rồi giết ông ta ở đó.
Tư Đồ, tới phiên anh.” Lâm Diêu nói xong, chuyển gậy cho Tư Đồ.
“Tiểu Diêu đã nói khái quát.
Thật ra, hung thủ đã tới khi chú Lương vào phòng Đồng Triết, đồng thời sau khi thấy Mã Hải Ba lên tầng hai, hắn xuống mật thất, cố tình để lại dấu chân và vết tích mở hộp ngầm, chính là để hãm hại tôi.
Sau đó, từ mật thất đi lên, hung thủ phát hiện chú Lương, liền dẫn chú Lương tới Phật đường rồi giết.
Theo sát, hung thủ lấy nửa tờ giấy đã chuẩn bị trước, đốt thành tro nhét vào miệng chú Lương, tất cả đã hoàn thành được phân nửa, chuyện xảy ra kế tiếp liền vượt ngoài dự đoán của hung thủ.
j
Đầu tiên, hung thủ nhất định muốn biết rõ, mục đích Mã Hải Ba lên lầu hai là để làm gì, cho nên hắn thay đổi kế hoạch giết xong liền đi, lên phòng của Trương Ny và Đồng Nhã, không phát hiện có gì bất thường liền chuẩn bị rời khỏi.
Giữa lúc đó, đúng lúc gặp Tả Khôn muốn đi tìm đường hầm thì phát hiện thi thể của chú Lương, nhưng mà hắn và hung thủ đi ngược hướng nhau.
Đồng Hạo ra khỏi phòng vào lúc 3:00, đi tới nhà bếp, vừa vặn nghe thấy giọng của Tả Khôn tới tìm Đồng Triết.
Nhưng mà, hắn không có sở thích đi thám thính mà tới thẳng nhà bếp.
Hung thủ từ lầu hai đi xuống, muốn tới đường hầm phải đi qua nhà bếp, mà vừa lúc Đồng Hạo xuống bếp tìm đồ ăn, hung thủ không thể đi qua nhà bếp, chỉ có thể quay lại phòng của Trương Ny và Đồng Nhã.
Nói cụ thể, là hung thủ nhìn thấy Đồng Hạo, nhưng Đồng Hạo không thấy hung thủ.
Sau khi Đồng Hạo về phòng, Tả Khôn và Đồng Triết lần thứ hai quay lại hiện trường, lại ngăn cản hung thủ rời đi lần thứ hai, hung thủ không nghĩ sẽ có người đi ra nữa, dưới tình thế cấp bách, lúc đóng cửa phát ra âm thanh.
Đây cũng chính là âm thanh Đồng Triết và Tả Khôn nghe thấy.
Chờ cả hai đều về phòng, hung thủ mới âm thầm vào đường hầm rời khỏi nhà cũ.
Đây là những gì đã trải qua trong đêm vụ án chú Lương.”
Mọi người nhìn nhau, ai cũng không dám suy luận tiếp chuyện phía sau, nhưng mà trong nội tâm Dương Lỗi còn tồn rất nhiều vấn đề.
“Các cậu nói nửa tờ giấy bị đốt thành tro nhét vào miệng người chết là hãm hại của hung thủ, nhưng tại sao phải đốt thành tro?”
“Đầu tiên, anh nhất định phải rõ, kế hoạch của hung thủ không chỉ giết một mình chú Lương, Mã Hải Ba cũng là một mục tiêu.
Hung thủ đã ngờ tới, phát hiện bản thân thành đồng lõa, Mã Hải Ba sẽ không đi tố cáo, thế nhưng sớm muộn gì cũng sẽ là một tai họa ngầm lớn nhất, bởi vậy hung thủ phải giết Mã Hải Ba.
Mà trong kế hoạch của hung thủ, tôi chính là người chịu thay, trên thực tế, các anh ở hiện trường của Mã Hải Ba phát hiện tôi.
Nếu như lúc đó hung thủ không đốt tờ giấy thành tro, các anh sẽ căn cứ vào chữ viết trên đó mà bắt tôi, nếu tôi bị bắt, hung thủ đi đâu tìm một tên ‘Tư Đồ’ làm người chịu thay?
Tất cả kế hoạch đã được hung thủ sắp xếp từ lâu, đầu tiên là để chúng ta tìm từng chút manh mối, ly nước không có vân tay của tôi, tờ giấy đốt thành tro, dấu giày cùng size với tôi, những thứ này đều đưa tôi vào chỗ chết.”
Có vài người phía sau bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trước đây nhìn những vật chứng hoàn toàn không nghĩ ra, căn bản chẳng rõ giữa những thứ này có liên quan gì với nhau, bây giờ nghe Tư Đồ giải thích, không ít người sinh ra cảm giác sợ hãi với hung thủ, nói chính xác là kế hoạch của hung thủ từng bước từng bước hoàn thành.
“Còn vụ án của Đồng Hạo? Trước đây tổ trưởng Dương và chúng tôi đã nhiều lần thảo luận điều tra, kết quả chính là Đồng Hạo tự hạ độc, khi vào phòng vệ sinh của hắn tìm thấy tờ công thức tính thể trọng và phân lượng của thuốc.”
Tư Đồ nhìn qua tổ viên ở trước mặt hai tổ trưởng lại có dũng khí lên tiếng, rất kiên nhẫn trả lời, “Vào ngày xảy ra vụ án của Đồng Hạo, có vài điểm đặc biệt cần chú ý.
Thứ nhất, hắn bị tiêu chảy nghiêm trọng.
Thứ hai, hắn chưa từng xin thuốc của ai.
Thứ ba, trước một tiếng vụ án xảy ra, hắn có xin một ly nước muối từ thím Vương.
Những tình huống này…”
Mọi người thấy Tư Đồ đột nhiên lảo đảo, tay vịn vào tường, rất hiển nhiên đây là kết quả của không khỏe tạo thành.
“Tư Đồ!” Lâm Diêu vội vã chạy qua đỡ cánh tay hắn, nhìn sắc mặt.
“Không sao, bị choáng thôi.”
Mấy đêm liên tục không ngủ đủ giấc, tối hôm qua còn tiêu hao nhiều sức lực, không choáng mới là lạ.
Lâm Diêu trong lúc đau lòng, mặt lại đỏ lên.
“Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, chuyện kế tiếp để tôi nói được rồi.” Đỡ Tư Đồ ngồi xuống ghế, Lâm Diêu kêu người chuẩn bị cà phê cho hắn lên tinh thần.
Cát Đông Minh lén quan sát, quyết định có đánh chết cũng sẽ không hỏi câu: “Tối hôm qua hai người làm gì vậy?”
Tư Đồ trông rất mệt mỏi, dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, mà Lâm Diêu liền trở thành tiêu điểm triệt để của mọi người.
“Theo trình độ tiêu chảy của Đồng Hạo, hắn chắc chắn bị bỏ thuốc, nhưng mọi người đừng nghĩ tới Mã Hải Ba, mà phải để ý tới phòng vệ sinh của hắn.
Sáng hôm đó vào lúc chín giờ, Đồng Hạo mượn nhà vệ sinh của tôi, lúc các anh lục soát phòng của Đồng Hạo, phát hiện bồn cầu của hắn chưa được xử lý, bởi vậy đoán rằng Đồng Hạo mượn nhà vệ sinh của tôi chỉ là ngẫu nhiên.
Chuyện tiếp theo cũng rất thú vị, dựa theo lẽ thường, người đi tiêu chảy quá nặng sẽ đi tìm thuốc tiêu chảy, nhưng hắn không hỏi thím Vương hay bất kì ai xin thuốc, có thể nói rõ hắn có mang theo người.” j
“Lâm Diêu, nếu như cậu nghi ngờ thuốc độc là nằm bên trong những thuốc kia, thì cậu sai rồi, chúng tôi phát hiện một gói thuốc nhỏ trong phòng Đồng Hạo, bên trong có thuốc giảm sốt và thuốc tiêu chảy, sau khi trải qua xét nghiệm, bọc thuốc không có vấn đề.” Lúc nói chuyện giọng của Dương Lỗi rất bình thường, không có sự lo lắng khi nãy.
Đây là chuyện Lâm Diêu còn chưa kịp điều tra, tuy rằng hắn đã nhiều lần suy luận, nhưng không có cơ hội lấy vật chứng trong phòng Đồng Hạo, hắn vẫn chỉ có thể tính từ giả thiết.
Bây giờ Dương Lỗi phản bác suy luận của hắn, không phải không có lý, cũng không phải không có căn cứ, đối với một người như Lâm Diêu, đây nhất định là vấn đề phải đối mặt, nếu không qua được cửa ải này, phía sau sẽ khó khăn.
“Dương Lỗi, có phải anh mang vật chứng tới không? Đưa cho Tiểu Diêu xem đi.” Tư Đồ vẫn nhắm mắt, lúc nói chuyện vươn tay vuốt lưng Lâm Diêu, cho hắn sức lượng chống đỡ.
Dương Lỗi không rõ tại sao Tư Đồ biết mình mang vật chứng tới, nhưng mà cái này không quan trọng.
Sau khi phân phó thuộc hạ đưa vật chứng trong phòng Đồng Hạo cho Lâm Diêu xem, hắn mỏi mắt mong chờ, nhìn Lâm Diêu làm sao phát huy tài năng phá giải vụ án của Đồng Hạo.
Hết chương 3.
- -----oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...