quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.

Chương 21

Máy ép rất xa xỉ, là loại mới nhất.

Lâm Diêu cầm lên xem tới xem lui, hỏi người bên cạnh, “Lần đầu tiên cô dùng nó là khi nào?”

“Có lẽ là buổi tối nói chuyện video với Hải Ba.”

“Mở bao lúc nào?”

“Về là đã lấy ra rồi.”

“Ai tháo?”

“Tôi.” j

“Mã Hải Ba có chạm vào nó không?”

“Không có, anh ấy đưa tôi về nhà, cũng không vào trong đã đi.”

“Buổi tối hai người nói chuyện bằng video, ngoại trừ cô đi vệ sinh ra, Mã Hải Ba có từng rời khỏi không? Đặc biệt là khoảng 3:00 sáng?”

“Trong lúc gọi thì đi WC hai lần, nhưng mà tôi đều có thể từ màn hình nhìn thấy, mấy phút sau đã trở lại.

Tới khoảng bốn giờ sáng, chúng tôi đều mệt, đi ngủ.”

Lúc quay trở về nhà cũ, đã là buổi tối, đẩy cửa vào đã thấy Đồng Triết ngồi trong phòng khách.

Đồng Triết thấy Lâm Diêu trở về, lập tức nói, “Lâm cảnh quan, chúng tôi cần một lời giải thích.”

Lâm Diêu cởi áo khoác, nhìn lướt qua.

“Giải thích gì?” Lâm Diêu nhàn nhạt hỏi.

“Bây giờ vụ của Chu Tri Nhiên không có tiến triển, giờ lại liên tục xảy ra hai vụ án, Tư Đồ không thấy bóng dáng, cậu chí ít cũng cho tôi biết có chuyện gì xảy ra?”

Lâm Diêu nghiêng mặt đánh giá Đồng Triết, lòng nói, “Lúc này lại chạy tới chất vấn, xem ra Tư Đồ đi rồi, giảm bớt áp lực cho hắn.”

Trong lòng biết rõ trò này của Đồng Triết là ý gì, liền ngồi xuống giả bộ như có thể nói chuyện.

Lúc này, mấy người khác cũng từ trong phòng đi ra.

Thím Vương bưng tách trà nóng lên, còn hỏi hắn ăn cơm tối chưa.

“Tôi đã ăn ở ngoài rồi, cám ơn.

Thím Vương, mời thím ngồi.

Được rồi, bây giờ mọi người muốn hỏi cái gì?”

“Cậu nói cho chúng tôi biết, hung thủ có nằm trong số chúng tôi không?” Mã Hải Ba mở miệng hỏi, rất lo cho tính mạng của mình.

“Cũng có thể.”

“Tôi không muốn nghe câu trả lời là có thể.”

“Vậy anh muốn nghe cái gì? Vụ của Đồng Hạo mới bắt đầu tra, bộ tưởng cạnh sát là thần thánh?”

“Chí ít các cậu phải có mục tiêu điều tra chứ?” j

Lâm Diêu cười thần bí, giọng điệu đơn giản, “Mục tiêu đương nhiên có, ngay cả tôi còn bị liệt vào hàng tình nghi, sao không có mục tiêu được? Ngoài ra tôi có thể nói cho mọi người biết, Tư Đồ bởi vì ra tay đánh người, nên bị bắt rồi, trong mấy ngày tới vẫn chưa được thả đâu.

Cho nên, có câu hỏi gì thì tranh thủ lúc tôi có thời gian, hỏi lẹ đi.”

Vừa nghe Tư Đồ bị bắt, Đồng Triết và Mã Hải Ba đều đổi sắc.

Trương Ny lén nháy mắt với Lâm Diêu, Lâm Diêu gật đầu, ý bảo cô không cần gấp gáp.

“Tôi không nói nhất định phải giữ mọi người lại, nếu có người muốn đi, thông báo một tiếng với cảnh sát là được đi.

Dù sao ở đây không phải nơi bình yên, mọi người đều yêu quý sự an toàn, điều này tôi có thể hiểu.”


Nói xong, Lâm Diêu liếc nhìn sang Trương Ny đang rấp gấp, cô gái nhỏ quả nhiên rất thông minh.

“Tôi không đi, với cuộc sống bình thường không có khả năng trải qua mấy chuyện này, sau này nếu đóng vai nào trong phim trinh thám, tôi cũng đỡ phải đi thể nghiệm.”

“Không sợ chết hả má?” Đồng Nhã phì phò nói.

“Sao lại không sợ, cho nên lúc nào cũng bám riết theo cô nè cô hai, hai đứa như hình với bóng mới an toàn.”

“Tôi cũng ở lại, cho dù nói thế nào, mọi người đều là tôi gọi tới, vụ của Chu Tri Nhiên và Đồng Hạo chưa kết, tôi không thể đi.” Đồng Nhã kéo tay Trương Ny, không biết là ai cho cô dũng khí, hay là muốn tự kiếm dũng khí.

Sắc mặt Đồng Triết âm trầm, “Anh lo cho hai đứa, phải ở lại.”

“Tôi… tôi cũng không đi, cô Trương dám ở lại, một thằng đàn ông như tôi không có lý do gì rời khỏi đây.”

Lâm Diêu biết ngay kết quả sẽ như vậy, bên ngoài không biểu lộ điều gì, rất bình thản nói, “Nếu như vậy, mọi người cố gắng không hành động một mình.

Bây giờ mời mọi người trả lời mấy câu hỏi của tôi, đầu tiên là Đồng Nhã, cô nói buổi chiều lúc Đồng Hạo tìm thím Vương xin nước muối, cô đang ở phòng khách, làm ơn nói vị trí cụ thể.”

Đồng Nhã ngồi ngay ngắn, chỉ vào ghế sô pha lớn, “Ở đây.”

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người nghe thím Vương “Ơ” một tiếng, không khỏi đưa mắt nhìn sang bà.

“Thím Vương, lúc đó thím có thấy Đồng tiểu thư không?” Lâm Diêu ngồi vững, thong thả hỏi.

“Tôi, tôi không thấy tiểu thư.” Thím Vương có chút lo lắng, lúc nói chuyện cúi thấp đầu.

“Thím đương nhiên là không thấy tôi rồi, lúc đó tôi nằm trên sô pha, lưng dựa cao như vậy, sao mà thấy được.

Lúc đó tôi còn nghe Đồng Hạo nói với thím ‘Lát nữa ép nước cam đưa qua phòng tôi’ mà.”

“Đồng Hạo có nói vậy sao?” Lâm Diêu hỏi thím Vương đang căng thẳng.

“A, cậu Đồng đúng là có muốn nước cam.”

Xem ra một điểm đáng ngờ đã được giải, nhưng Lâm Diêu cũng không vì thế mà thấy vui vẻ, vấn đề cần kiểm chứng đếm không hết.

Đầu tiên, lúc Đồng Hạo trúng độc, trong nhà chỉ có Đồng Nhã và thím Vương, theo thời gian, người duy nhất có thể hạ độc là Đồng Nhã, nhưng mà nói vậy thì không được.

Nếu Đồng Nhã là hung thủ, vì sao còn muốn quay lại phòng Đồng Hạo rồi báo cảnh sát?

Vậy, hiềm nghi của Đồng Nhã trong vụ của Đồng Hạo là rất nhỏ.

Là thím Vương sao? Cũng không, độc dược phát hiện trong phòng vệ sinh của mình, thím Vương muốn hạ độc phải vào phòng của mình, nhưng thím không có chìa khóa… Đổi góc độ khác để xem, nếu thím Vương bôi thuốc trên nắm cửa, đúng là có thể dính vào chìa khóa mình đưa cho Đồng Hạo, nhưng cho là như vậy, trên tay nắm cửa phòng phải có độc mới đúng, mà điều tra độc trên nắm cửa cũng do Đồng Hạo nắm mới dính độc, nói vậy độc không được bôi trên đó.

Đương nhiên, càng không thể bôi trên ly nước muối, nếu thím Vương là hung thủ, chắc hẳn không ngốc đến mức này.

Buổi trưa ăn cơm xong, Đồng Hạo về phòng mình, Trương Ny ra khỏi nhà lúc một giờ, Đồng Nhã vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, thím Vương rất khó có cơ hội hạ độc.

Cho nên, hiềm nghi của thím Vương cũng là cực kì nhỏ.

Nhưng mà, nếu thím Vương và Đồng Nhã liên thủ ra tay… Sẽ không.

Chất độc phát hiện trên chìa khóa của mình, đây là mấu chốt.

Mà khả nghi nhất là Tả Khôn, người này đạp một bước hướng này, tay đánh hướng kia, không biết là rốt cuộc muốn cái gì, từ ngày hẹn riêng Tư Đồ đến giờ, người này chỉ xuất hiện một lần, quá bất thường.

Mà người không có hiềm nghi nhất mới là người khả nghi nhất, Tả Khôn, nhất định đã về từ lúc nào đó.

Tìm cách trong đầu chừng hơn mười giây, dựa theo tính cách trước đây, Lâm Diêu chắc chắn sẽ đi điều tra một cách quang minh chính đại, nhưng Lâm Diêu của bây giờ, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, kết quả, hắn dùng phong cách đào móc của vị hôn phu nhà hắn.

Lâm Diêu nhìn như có chút thất vọng, rất tùy tiện nói, “Tôi biết rồi.

Để cẩn thận, vẫn nên hỏi lại mọi người lần nữa chuyện sáng sớm.

Đồng Triết, buổi sáng anh đi làm, trước khi đi thì gặp ai?”

“Trừ cậu ra, ai tôi cũng gặp.”

“Mã Hải Ba, lúc đó anh đang làm gì?”

“Ở phòng khách ngủ gật.”


“Còn Đồng Nhã?” j

“Ở nhà bếp tìm đồ ăn.”

“Tư Đồ đang làm gì?”

“Nói chuyện với cảnh sát.”

“Đồng Hạo thì sao?”

“Đọc sách ở phòng khách.”

“Trương Ny thì làm gì?”

“Dựa vào cửa sổ nhìn cảnh sát làm việc.”

“Tả Khôn đang làm gì?”

“Thấy cảnh sát liền đi.”

Chiêu này của Lâm Diêu đủ sâu!

Nhận ra mình lỡ miệng, Đồng Triết đỏ mặt trừng mắt nhìn Lâm Diêu, mà Lâm Diêu thì chỉ cười nói, “Đồng Triết, qua phòng tôi giúp chút chuyện đi, không có Tư Đồ ở đây, mấy vật nặng tôi bưng không nổi.”

Đồng Triết đứng lên, đi theo Lâm Diêu vào phòng.

Đóng cửa phòng, Lâm Diêu xoay đầu cười híp mắt nhìn người đang giận dữ.

“Thế nào, không cam lòng?”

“Cậu giở trò lừa bịp.”

“Đúng vậy, tôi giở trò, lúc cần thiết còn phải chơi trò độc một chút.” Lúc này để xem ai mạnh hơn ai, biết rõ những lý thuyết đều là suy đoán, một chút bằng chứng cũng không có, Lâm Diêu vẫn phải mạnh tay đánh một trận, mở được miệng Đồng Triết, sớm ngày tìm ra manh mối mới, để Tư Đồ trở về.

“Cậu là cảnh sát.” Đồng Triết nhắc nhở hắn, cảnh sát thì phải quang minh chính đại.

“Bây giờ tôi chỉ là một giáo viên, cái này anh cũng biết.

Đồng Triết, chuyện bệnh viện của Chu Tri Nhiên mất nội tạng, anh biết chứ?”

Đồng Triết sửng sốt, ánh mắt nhìn tới nhìn lui.

“Có nghe nói.”

“Chỉ là nghe nói?”

“Đúng vậy.”

“Được rồi, tôi xem như anh chỉ nghe nói.

Nói một chút về chuyện tối hôm qua mấy giờ Tả Khôn trở về đi, nếu tôi đoán không sai, chắc là trước hai giờ sáng.

Hắn chạy vội về đây trước khi tôi và Tư Đồ về, là anh mở cửa cho hắn.

Đúng không?”

Đồng Triết nghiến răng, cực kì không tình nguyện gật đầu.

“Đồng Triết, anh định nói với tôi, hay là nói với tổ chuyên án?”

“Có gì khác nhau sao?”

“Đương nhiên.

Nếu anh nói với tôi, tôi sẽ tạm thời giữ bí mật, đợi đến khi chân tướng rõ ràng mới phanh phui.

Còn nếu anh đến đồn cảnh sát, anh và Tả Khôn, ai cũng đừng hòng rửa sạch tình nghi.”


“Lúc Đồng Hạo trúng độc, chúng tôi không có mặt.”

“Vậy thì sao?” Lâm Diêu đùa giỡn nói, so với Tư Đồ càng chọc giận người ta hơn.

“Tôi bỏ tiền mời luật sư, cũng không phải để làm cảnh, Tả Khôn là người Pháp gốc Hoa, các cậu không có quyền bắt hắn.”

“Anh không hiểu cái gì gọi là ‘tú tài gặp binh lính’ rồi, tôi có không dưới mười cách để anh và Tả Khôn vào đó chơi với Tư Đồ.”

“Cậu!” j

Lâm Diêu đứng dậy, chậm rãi nói, “Đồng Triết, tôi nắm manh mối từ Đồng Hạo, manh mối đó bất lợi với anh.”

“Tôi không rõ cậu đang nói gì.”

“Khoảng ba giờ sáng vào hôm chú Lương chết, Đồng Hạo từng chạy xuống bếp kiếm đồ ăn, trong lúc vô tình nghe thấy trong phòng anh có tiếng nói chuyện… Còn muốn tôi kể tiếp không?”

Đồng Triết lạnh mặt, nhất định không chịu nói.

“Đồng Triết, nếu tôi nói chuyện này với cấp trên trước kia của tôi, vậy anh sẽ bị tình nghi giết người diệt khẩu.

Đêm đó Đồng Hạo nghe được đoạn đối thoại, đối với anh rất bất lợi.

Nếu anh không có chuyện gì không thể nói, tại sao lại muốn giấu tối hôm đó gặp mặt người khác? Tư Đồ và Tả Khôn vào phòng anh nói chuyện, ba người đều uống cà phê, mà sáng hôm sau, chúng tôi lại phát hiện ở dụng cụ pha cà phê có ly nước, nói vậy anh vẫn còn chưa rõ à?

Không chỉ có vụ của Đồng Hạo, cái chết của chú Lương cũng bị tình nghi.

Thời gian tử vong của chú Lương là từ 1:30 tới 2:00, phòng của chú sạch sẽ, không giống như vội vàng ra ngoài.

Vậy, chú Lương trễ như vậy sao còn chưa ngủ? Đồng Triết, trên ly nước kia, chỉ có dấu vân tay của anh và chú Lương, vậy cho thấy, đêm khuya chú Lương không ngủ, là chờ để phục vụ anh.

Lúc chú cầm ly nước đem tới phòng anh, để lại dấu vân tay của mình.”

“Đó là tôi muốn uống, uống cà phê nhiều rồi, muốn uống nước lọc.” Đồng Triết xoay người đi, không muốn đối mặt với Lâm Diêu càng ngày càng muốn gây sự.

“Đồng Triết, nếu anh không mất trí nhớ, thì nên nhớ kỹ lúc đó cầm ly nước thế nào.

Vân tay của anh là bọc miệng ly, anh cầm kiểu đó thì sao uống được?” Lâm Diêu cầm chiếc ly trên tủ đầu giường, làm mẫu cho cái người không muốn đối mặt với thực tế, chất vấn.

Sắc mặt Đồng Triết bắt đầu tái đi, nhưng hắn vẫn trấn định như trước, Lâm Diêu chỉ có thể tung chiêu thứ hai.

“Nói thật đi Đồng Triết, tôi rất ghét anh, từ ban đầu anh đã lừa gạt chúng tôi, chúng tôi còn chưa vạch mặt anh, là vì nghĩ anh có nỗi niềm khó nói.”

Đồng Triết khẽ cắn môi, nhìn gương mặt Lâm Diêu rất nghiêm túc, “Tôi không biết gì cả, nếu cậu muốn nói chuyện này với cảnh sát, thì tùy cậu.”

Miệng người này khép rất chặt, đã đến mức này rồi còn không chịu nói.

Dù sao bây giờ vẫn chưa phải lúc vạch mặt, phá vụ của chú Lương trước rồi tính.

Lâm Diêu vẫn không nghĩ ra, tại sao trong miệng chú Lương có tro giấy? Còn chậu nước và khăn lau là thế nào?

Nếu giả thiết, chú Lương là vì chờ phục vụ Đồng Triết nên chưa đi nghỉ, mới gặp phải sát thủ, ở đây có nhiều chỗ không thông.

Thời gian tử vong của chú Lương là từ 1:30 tới 2:00, mà Đồng Hạo nghe Đồng Triết cùng người kia nói chuyện là 3:00, lúc này chú Lương đã chết.

Mà bây giờ đã xác định, người Đồng Triết gặp đêm đó không phải là Mã Hải Ba, Mã Hải Ba cùng bạn gái nói chuyện tới 4:00, mà lúc 3:00 hắn không hề ra ngoài.

Vậy trừ Đồng Hạo và Trương Ny ra, cũng chỉ có Tả Khôn và Đồng Triết là có mâu thuẫn.

Thế ai là người giết chú Lương? Ở mặt thời gian, chỉ có Mã Hải Ba, Tả Khôn, Đồng Triết đều có tình nghi, mà Tả Khôn đã thẳng thắn nói với Tư Đồ, hắn không phải hung thủ… Sẽ không là vậy đi, Đồng Triết giết chú Lương, mà Tả Khôn phát hiện xong, mới nói là, “Anh không giữ lời hứa.”

Sai, nếu Đồng Triết giết chú Lương, vậy sẽ mâu thuẫn.

Ly nước xen lẫn trong dụng cụ pha cà phê có dấu vân tay của chú Lương và Đồng Triết, chú Lương chết trong khoảng 1:30 tới 2:00, nói cách khác, chú Lương đưa nước tới phòng Đồng Triết xong thì mới bị giết, khi đó, trong phòng Đồng Triết nhất định còn người khác, bởi vậy, tình nghi của Đồng Triết liền giảm bớt.

Vậy tính ra, người có hiềm nghi nhất cũng chỉ có Mã Hải Ba! Nhưng vấn đề lại xuất hiện, bạn gái của hắn bị tiêu chảy, cũng không thể được thiết kế trước, Mã Hải Ba không chạm vào máy ép, nên không thể nào táy máy ở đó, nếu như bạn gái của hắn không bị tiêu chảy đi WC, hắn đi bằng cách nào?

Xem ra cần phải đi nghiên cứu máy tính của Mã Hải Ba.

Nghĩ tới đây Lâm Diêu gọi điện thoại cho Trương Ny.

“Đừng nói gì hết, qua phòng tôi.”

Chỉ lát sau, Trương Ny liền xuất hiện một mình trước cửa phòng.

“Tôi nghẹn sắp chết rồi, Tư Đồ bị sao vậy, rồi cậu cảnh sát với anh đẹp trai kia có chuyện gì thế?” Trương Ny hình như vẫn luôn lo lắng cái này.

“Bây giờ không có thời gian giải thích, tôi cần cô giúp.

Sáng ngày mai, cô có thể dẫn Mã Hải Ba đi, ừm… Khoảng hai tiếng không?”

“Hoàn toàn không thành vấn đề.” Trương Ny cam đoan.

“Được, thời gian cụ thể thì tôi báo sau, nếu chịu đi thì phải chú ý an toàn, có chuyện gì nhất định phải nói cho tôi biết nghe chưa, bây giờ tôi phải bảo vệ cô.”


Trương Ny ngoan ngoãn ngồi xuống, gương mặt luôn nghịch ngợm cũng chững chạc đi nhiều, nhìn Lâm Diêu trông có chút buồn.

“Lâm Diêu, tôi không biết mình có làm sai không, có lẽ tôi không nên giới thiệu hai người với Đồng Nhã.

Cứ thế thì…”

“Đừng suy nghĩ lung tung, đã có bóng tối thì sẽ có ánh sáng, đâu có giống.

Đừng tự trách mình.”

“Cái này tôi hiểu, nhưng vẫn khó tránh cảm thấy mất tự nhiên.

Trước đây Lạc An ca… Ý tôi là, chuyện của Phùng Hiểu Hàng trước đây, hai người bảo vệ chị dâu tôi, cũng không công khai với truyền thông nguyên nhân Phùng Hiểu Hàng uy hiếp tôi.

Tuy rằng trong giới có rất nhiều người biết, hắn luôn quấn lấy tôi, nhưng sau này…”

“Chờ đã, cô nói Phùng Hiểu Hàng luôn quấn lấy cô, không phải mới bắt đầu khi tới hồ Cầm Tâm sao?”

“Thật ra, thật ra là đã hơn nửa năm trước, hắn bắt đầu theo đuổi tôi rồi.

Tôi biết hắn là một tên đào hoa, lúc theo đuổi tôi, bên cạnh có không ít hai cô bạn gái, cho nên rất ghét hắn.

Sau này nghe nói, hắn và mấy nghệ sĩ công ty khác có scandal, còn bị truyền thông trắng trợn vạch trần, tôi rất sợ dính lấy hắn.”. T𝐫ải nghiệm đọc t𝐫uyện số 1 tại ⩵ T𝐫𝑼mT𝐫uy ện.𝖵n ⩵

Lâm Diêu nổ tung! j

“Sao lúc đó không nhắc đến chuyện này?”

“Chuyện này có liên quan hả?”

“Sao lại không!” Trước đây thì không, bây giờ thì có.

“Trương Ny, Phùng Hiểu Hàng bắt đầu uy hiếp cô từ lúc nào?”

“Sau khi đến hồ Cầm Tâm, tôi cũng không biết tại sao hắn biết chị dâu tôi, sau này mới hiểu, hắn vẫn luôn theo dõi tôi, nhìn thấy tôi gặp mặt chị dâu.”

“Trước khoan nói tới việc này.

Cô nói Phùng Hiểu Hàng đã theo đuổi cô từ sớm, nhưng lúc đó cô đang ở đâu? Không phải ở nơi khác à?”

“Lúc đó tôi vẫn ở trong thành phố, bởi vì phải nhận hai bộ phim, tôi ở đây khoảng nửa năm.

Lúc đó thì biết tới Phùng Hiểu Hàng.

Ngay từ đầu tôi còn chưa biết hắn đào hoa, Khúc Khúc nói muốn điều tra thử, sau đó Khúc Khúc nói cho tôi biết, người này quả thật quá tệ, gặp mặt mấy người phụ nữ không nói, còn có sở thích theo dõi.”

“Sở thích theo dõi? Theo dõi cô?”

“Không phải tôi.

Khúc Khúc điều tra hắn, vẫn luôn theo hắn, có một lần thấy hắn đi theo một cô gái vô cùng xinh đẹp vào khách sạn, cô gái kia có bạn trai đi cùng, còn cầm một bó hoa xinh đẹp, hắn lại lén theo dõi, quá tệ.”

Nghe cô nói chuyện này, Lâm Diêu trong giây lát liên tưởng tới một việc.

“Khúc Khúc có từng nói, cô gái có dáng dấp xinh đẹp đó trông thế nào không?”

“Có miêu tả chút xíu, rất đẹp, vừa nhìn là biết là cô gái biết bảo dưỡng nhan sắc, nhưng mà hơi lớn tuổi một tí, chắc cũng phải ba mươi.”

“Cô chờ tôi một chút.” Lâm Diêu vội vã gọi điện về tổ trọng án, nhờ đồng nghiệp gửi tới một tấm hình.

Sau đó nói với Trương Ny, “Cô liên lạc với Khúc Khúc, để cho cổ xem, có phải là người này không?”

Trương Ny không chậm trễ, rất nhanh đã nhận được đáp án của Khúc Khúc, lúc đó Phùng Hiểu Hàng theo dõi Viên Khả Tâm, mà trải qua xác nhận bằng điện thoại giữa Lâm Diêu và Khúc Khúc, ‘bạn trai’ khi đó của Viên Khả Tâm là Quan Tín, thời gian cũng là ngày Quan Tín chết.

Xem ra suy luận của hắn và Tư Đồ đã thành lập, bọn họ tìm được bằng chứng có liên quan giữa Viên Khả Tâm và Phùng Hiểu Hàng.

Đây cũng là một thu hoạch ngoài ý muốn.

Quay đầu đi liên lạc với Liêu Giang Vũ, hẹn ngày mai chín giờ sáng dẫn Mã Hải Ba ra ngoài.

“Cái gì, quỷ già háo sắc vô trỏng ngồi? Diệp Từ với Tiểu Đường chia tay? Trong nhà chỉ còn mình cậu? Không tìm được Diệp Từ? Đậu má, vụ gì vậy trời!”

Sau khi nghe Lâm Diêu kể lại tình hình, Liêu Giang Vũ la um sùm.

“** má thì cứ nói ** má, bây giờ còn giả vờ làm thanh niên văn nghệ cái gì.

Ngày mai qua đây, tôi không biết xài máy tính, anh xem xong tôi mới yên tâm.” Lâm Diêu cũng tức giận nói.

“Tôi qua ngay, nghiêm trọng đến mức này rồi, tôi có thể ngồi yên được sao? Ngoài ra tôi còn có chuyện cần phải nói với cậu, chờ tôi.”

Hết chương 21.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui