quyển 1 Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Vụ án thứ 5: Nỗi đau của Abe Khan.

Chương 13

Sau khi Tả Khôn đi không lâu, Tư Đồ đã quay lại.

Tư Đồ đẩy cửa phòng vào, liếc mắt thấy Lâm Diêu có gì không đúng, vội vàng chạy tới, dịu dàng cầm tay hắn, “Sao thế, sắc mặt tệ vậy?”

“Tư Đồ… chúng ta gặp rất nhiều phiền phức.”

“Xảy ra chuyện gì, có phải chuyện của Tả Khôn không?” Nhìn Lâm Diêu đơn độc phỏng vấn Tả Khôn, ban đầu Tư Đồ cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này, hắn mơ hồ nhận ra, nhất định là vì Tả Khôn nên Lâm Diêu mới như vậy.

Lâm Diêu kéo Tư Đồ ngồi xuống bên cạnh mình, rất gần.

Cũng không vội vàng gọi hắn, chỉ không nỡ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, ngón tay thon dài từ từ vuốt lên mái tóc mềm mại, dành cho hắn sự săn sóc ấm áp nhất.

Lâm Diêu chìm đắm trong sự dịu dàng của Tư Đồ không lâu lắm, vẫn cưỡng chế bản thân phải “mãnh mẽ lên!”

Hắn kể lại toàn bộ nội dung cuộc đối thoại giữa mình và Tả Khôn cho Tư Đồ nghe, Tư Đồ nghe xong vô cùng mất hứng.

Không nhắc đến tiến triển của vụ án, Tả Khôn đối với Lâm Diêu có sự vui đùa vô tình như cố ý, hắn đã rất muốn đấm cho tên người lai đó một quyền thật mạnh rồi.

“Mặt anh trông ghê quá.

Đừng để chuyện bên ngoài vụ án làm nổi giận, Tả Khôn đối với tôi như vậy, đơn giản chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, suy nghĩ tới sức nặng của tôi, hiểu rõ tình địch của mình là người thế nào.

Thứ hai, hắn muốn ly gián chúng ta.

Anh nghĩ là khả năng nào?”

“Bây giờ thì khó mà nói, người này rất khó đối phó, có chút thông minh và cảm giác tà ác.

À, để nói cho em biết kết quả nói chuyện giữa anh và Đồng Triết.”

Tư Đồ vẫn không buông tay Lâm Diêu ra, từ từ cảm nhận được tay hắn ấm dần lên, luyến tiếc không buông.

Mà trong thời gian này, Lâm Diêu cũng biết chút ít chuyện bên Đồng Triết.

Nghe Tư Đồ nói, Đồng Triết cũng không thừa nhận uống cà phê vào đêm khuya, cũng không nói tới vấn đề gặp chú Lương.

Câu trả lời của Đồng Triết chẳng khác câu trả lời hắn cho cảnh sát.

Tư Đồ và Lâm Diêu đều xem như vô công.

j

“Như vầy cũng không phải cách, chúng ta còn phải hỏi thím Vương lại lần nữa, cùng đi chứ?” Tư Đồ kéo Lâm Diêu.

“Không, tách ra hành động.

Tôi đi tìm Đồng Hạo, có vài chi tiết vẫn chưa rõ ràng.”

“Không được, anh không thể để em đi một mình, anh đi tìm thím Vương với Đồng Hạo, em ở đây ngoan ngoãn chờ anh.”

Khổ não nhìn hắn đi, Lâm Diêu nhận ra người đàn ông này có một mặt rất cố chấp.

Rất nhanh, Tư Đồ đã dắt thím Vương và Đồng Hạo quay lại.

Lâm Diêu rất khách sáo đưa cho mỗi người một ly nước, tươi cười chờ đợi, nhưng vẫn không giảm bớt sự căng thẳng của thím Vương, Đồng Hạo vẫn là cái dạng âm không âm, dương không dương, người như vậy rất khó làm người ta thích.

Tư Đồ mở bút ghi âm để một bên, bắt đầu hỏi.

“Thím Vương, lúc trước khi chú Lương xử lý việc nhà, có thói quen gì không?”

“Cái này tôi rất rõ, ông ấy là người có chút khiết phích, chuyện gì cũng phải nề nếp, cho dù là một cái khăn hay một chiếc bình nhỏ cũng phải cất gọn gàng, không làm xong, ông ấy rất khó chịu.”

“Theo thím được biết, ở đây ngoài Đồng Triết ra, còn ai đặc biệt thích uống cà phê không?”

“Cũng chỉ có đại thiếu gia với Tả tiên sinh, người khác thì… A, cô chủ có uống một lần.”

“Thím nói Đồng Nhã? Là lúc nào?”

“Khoảng tám giờ tối qua.”

“Cà phê là ai chuẩn bị?”

“Đương nhiên là tôi, tôi tới đây để hầu hạ cô chủ.

Lúc đưa tới phòng khách, Mã tiên sinh có nhận lấy, là cậu ấy tự rót cà phê cho cô chủ.

Lúc đó cô Trương muốn một ly nước, cũng là Mã tiên sinh rót.


Tôi cũng rất ngại, đây phải là việc của tôi.”

“Tối qua vào 23:30, thím có chuẩn bị cà phê cho ai không?”

“Không có, tôi đi ngủ sớm.”

Đối thoại của bọn họ tiến hành tới đây, bên ngoài vang lên tiếng Đồng Nhã gọi thím Vương.

“Xin lỗi đã quấy rầy thím, trước hết tới đây thôi.” Tư Đồ rất tôn kính người lớn tự mình tiễn thím đi.

Sau khi về phòng, vừa lúc Lâm Diêu hỏi Đồng Hạo một vấn đề nhạy cảm.

“Tôi cảm giác cậu có chút kiêng kỵ Đồng Triết, phải không?”

“Có liên quan tới vụ án à?” j

“Có!” Tư Đồ khẳng định.

Không đợi Tư Đồ ngồi xuống, Đồng Hạo đã lập tức đứng lên, rất không khách sáo nói, “Đây là vấn đề riêng của tôi, không cần phải nói cho hai người biết, nếu như thấy tôi cản trở người thi hành công vụ, thì cứ đi nói chuyện với luật sư của tôi, xin lỗi tôi không tiếp được.”

Tư Đồ mắt thấy Đồng Hạo đóng cửa rất mạnh, nghiêng đầu nhìn Lâm Diêu không hề tỏ thái độ, rất vô tội hỏi, “Anh nói gì sai sao?”

Liếc hắn một cái, Lâm Diêu lười trả lời vấn đề kém trí của hắn.

“Anh cũng nhận ra rồi còn gì, Đồng Hạo này rất sợ Đồng Triết, hình như luôn có ý định lảng tránh.”

“Anh biết lâu rồi, trước đây Đồng Nhã từng nói, để Đồng Triết gọi cho Đồng Hạo, hắn sẽ bị hù chết.

Nhưng mà, giữa bọn họ có lẽ chỉ là vấn đề giữa gia tộc, chưa chắc có liên quan tới vụ án.”

“Không, nếu như Đồng Hạo ngại Đồng Triết,vậy hắn sẽ không giấu diếm vài vấn đề.”

“Ví dụ?”

“Tối hôm qua Đồng Hạo thật sự không nghe thấy gì?”

Tư Đồ hít một hơi thật sâu, lúc này điện thoại của Lâm Diêu reo lên.

“Tiểu Lâm, có kết quả kiểm nghiệm rồi, Đàm Ninh đã đi, hai người đều ở đó chứ?”

“Nhanh vậy?”

“Đúng thế, cấp trên vô cùng xem trọng nội dung bên trong quyển sổ, có liên đới tới vụ mất tích của Chu Tri Nhiên và cái chết của Hàn Vân, được liệt vào án lớn, do tổ chuyên án điều tra và giải quyết.

Tôi lập tức đi họp… Tiểu Lâm, trong tổ chuyên án có người từ tổ khác tới, tôi cũng không phải người duy nhất quyết định.”

“Tôi hiểu rồi, yên tâm đi, nên làm gì trong lòng chúng tôi đều rõ.”

“Vậy thì tốt, mấy ngày nay lo vụ này, cuối tuần tới trường cảnh sát báo cáo là được.”

Sau đó Cát Đông Minh không nói gì nữa, cúp điện thoại, nhưng Lâm Diêu lại cảm thấy xấu hổ.

Cát Đông Minh chịu không ít áp lực, đến tận bây giờ vẫn bảo vệ hắn, có được một cấp trên như vậy, Lâm Diêu càng thêm luyến tiếc tổ trọng án.

“Tiểu Diêu, có phải Đàm Ninh đang tới đây?”

“Ừ.”

“Ok, chuyện của Đồng Hạo chúng ta tạm thời bỏ qua, tìm được thời điểm thích hợp anh đi tìm hắn nói chuyện.

Ngoài ra còn có Tả Khôn kia…”

“Không cần lo cho tôi, anh cứ đi đi.”

Tâm trạng của Tư Đồ khó có thể diễn tả hết, tuy rằng bọn họ đều biết bản thân không yêu ai hơn đối phương, nhưng dù sáo ánh mắt lộ liễu đó của Tả Khôn, ai nhìn vào cũng biết hắn có ý xấu.

Tuy tính tình Lâm Diêu không tốt, nhưng hắn biết rõ, vào lúc này không được để tình cảm cá nhân xen vào làm ảnh hưởng quá trình phá án, coi như Tả Khôn cứ dụ dỗ Tư Đồ, hắn vẫn muốn Tư Đồ đi, không vì điều gì khác, chỉ vì mong chân tướng của vụ án sớm rõ ràng.

Hừ, nếu thay đổi thời gian và địa điểm, hắn đã sớm tung chưởng đánh bay tên yêu nghiệt đó về Pháp rồi!

Tư Đồ đứng lên, bước tới bên cạnh Lâm Diêu, cúi người xuống, đặt lên môi hắn một nụ hôn, sau đó ra ngoài.

Nói thật, đối mặt với Tả Khôn, Tư Đồ cũng có chút đau đầu, ánh mắt của thằng nhóc đó không làm người ta thích được, giống cái móc muốn câu người vậy, hắn thích ánh mắt lạnh lùng của người nào đó hơn.

Châm điếu thuốc ở hành lang, bản thân đang suy nghĩ đi hỏi Tả Khôn thế nào, vừa vặn Liêu Giang Vũ gọi điện tới.

“Tôi điều tra họ Tả đó rồi.

Thằng nhóc này tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì, ở Pháp hắn có ba đội lính đặc chủng, còn có một luật sư giỏi nhất thế giới.

Hắn tới đây vào ngày 14 tháng trước, buôn bán tơ lụa cái con khỉ! Thằng này ở Pháp là một tên biện luận, ngoại trừ m@ túy và súng ống đạn dược, cái gì hắn cũng dám làm.


Tám năm trước từng ở đây học tiếng Trung, sau đó cứ đến Tết lại đến, nhưng mà rất kì lạ.”

“Lạ cái gì?”

“Thằng này chỉ ở lại một đêm, ngày thứ hai liền đi, năm nay thì không.

Đầu năm nay, hắn bay tới rồi ở thành phố một tuần, sau đó liền chạy, không hề bay về Pháp.

Tôi điều tra rồi, không hề có ghi chép xuất cảnh, nói chính xác là…”

“Nói chính xác là, Tả Khôn đã ở đây gần một năm.”

Đầu xuân… Một tuần… vốn là… j

Thời gian đó vừa lúc bọn họ ở hồ Cầm Tâm, vốn là… cũng chính là cách chuyện Hàn Vân tự sát không lâu… Tư Đồ trầm tư một lát, “Thời gian hắn nhập cảnh là lúc nào?”

“Để tôi xem… Ngày 17 tháng 3.”

Không thể nào… Trùng hợp vậy, chẳng phải cách vụ Cầm Tâm vài ngày thôi sao, cũng là trong lúc Hàn Vân mất tích.

“Giang Vũ, anh có điều tra người nhà của hắn không?”

“Mẹ, cậu tưởng tôi là ai, người ta là ở Pháp chứ không phải sống trong vườn nhà cậu, tay của tôi có dài cỡ nào cũng không với được tới đó.

Tôi chỉ tra được mẹ hắn đã mất, cha thì còn.”

“Hắn vẫn chưa lập gia đình?”

“Chưa.”

“Giang Vũ, anh lập tức bỏ qua tất cả chuyện khác, điều tra chỗ ở của Tả Khôn trong thành phố, còn nữa, hắn đi lúc nào và về lúc nào.”

“Bà nội cha cậu, đồ quỷ háo sắc cậu sao không nói sớm! Buổi tối tôi gọi lại.”

Đứng trước phòng Tả Khôn, Tư Đồ do dự rất lâu, có lẽ người bên trong chính là tổ chức hắn truy đuổi bao lâu nay!

Gõ cửa phòng Tả Khôn, người bên trong bước ra mở cửa, cười ưu nhã nhìn hắn.

“Hoan nghênh, mời vào.” Tả Khôn nhường đường cho Tư Đồ, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tư Đồ đánh giá xung quanh căn phòng, rất đơn giản, những thứ riêng tư thuộc về Tả Khôn chỉ có có một chiếc laptop và vài quyển sách.

Đi dạo một vòng, hắn có thể cảm giác có người dựa vào người mình từ phía sau, Tư Đồ định xoay người lại, đã bị người kia nắm lấy tay.

“Ngón tay cậu rất dài, da cũng đẹp, chắc chắn không biết làm việc nhà.”

“Tôi thích nhìn người khác làm.” Lúc nói chuyện, Tư Đồ cũng rất tự nhiên rút tay ra.

Người này có bệnh hả, sao cứ dính lấy mình vậy? Nhìn tên người lai kia không có ý định lui lại mà còn tiến tới, Tư Đồ rất muốn phát hỏa.

Phía sau là sô pha, Tư Đồ không có đường lui, mũi giày bọn họ chạm nhau, chiều cao của hai người cũng gần bằng nhau, vóc người cũng thế.

Hai người đàn ông cực đẹp trai đứng gần như vậy, thật sự rất khó đánh giá là có hài hòa hay không.

“Tả Khôn, tôi không điếc, anh đứng xa nói tôi cũng nghe thấy.”

Đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm vào đôi môi khêu gợi của hắn.

“Cậu sợ tôi.”

“Có một chút.”

“Thẳng thắn vậy à?”

“Tôi không làm mấy chuyện không hảo hán.”

“Sợ tôi cái gì?”

“Tôi đã có Tiểu Diêu, đứng với ai cũng sợ, tính tình cậu ấy không tốt.”

Đôi mắt màu xanh nhìn vào đôi mắt màu đen, tự thấy buồn cười.

“Cậu mở lòng hơn cậu ta, nhưng so với cậu ta còn khó nắm lấy hơn.

Xin lỗi cho sự thất lễ của tôi, mời ngồi.”

Mẹ nó, Tư Đồ nhịn lại ngọn lửa trong lòng.


Tả Khôn là một chàng thanh niên, nhưng hắn luôn toát ra vẻ cơ trí và già dặn.

Lúc này, hắn đối xử với Tư Đồ vẫn là vẻ tao nhã nhất quán.

“Cậu tìm đến tôi nhất định là có chuyện, Lâm Diêu đã tìm tôi nói chuyện rồi, cậu ta nên nói với cậu.” j

“Tả Khôn, chúng ta là người đàng hoàng, không cần nói chuyện mờ ám.

Rốt cuộc tại sao anh lại đến đây?”

Tả Khôn có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã tỏ vẻ vui mừng, “Cậu lại hỏi một câu làm tôi không lường trước được, thảo nào có người nói, cậu là một nhân tố không xác định.

Cậu đã hỏi tôi rõ ràng như vậy, nhất định đã điều tra cặn kẽ về tôi, tôi còn tưởng cậu sẽ tiếp tục quan sát, không nghĩ tới, cậu lại lật bài ngửa với tôi nhanh như thế.”

“Có ý gì?”

“Tư Đồ, người không phải tôi giết, mục đích tôi đến đây là vì… Xin lỗi, tôi có điện thoại.”

Vào thời điểm quan trọng nhất, điện thoại của Tả Khôn lại rung, Tư Đồ cũng không vội, nếu hắn chịu nói, thì không cần nóng lòng biết ngay.

Tả Khôn nói tiếng Pháp, Tư Đồ chỉ có thể nghe hiểu vài chữ mà thôi.

“Bây giờ… Tôi biết rồi… Quay lại… Tôi… Được rồi…”

Tả Khôn cúp điện thoại, trông có vẻ bất đắc dĩ, lúc hắn đối mặt với Tư Đồ lần nữa, vẫn là vẻ tao nhã như cũ.

“Tôi phải lập tức đi gặp một người.”

“Chắc là không để câu giờ chứ?”

“Tư Đồ, nếu cậu muốn biết mục đích của tôi đến đây, đêm nay vào 2 giờ sáng, đến phòng 546 khách sạn Thương Mậu ở trung tâm thành phố gặp tôi, không được nói với bất kì ai, kể cả Tiểu Diêu của cậu.”

Tả Khôn này giở trò gì đây?

“Thế nào, không dám tới?”

“Không gặp không về.”

“Được!”

Tả Khôn vội vàng thay quần áo đi trong lúc Tư Đồ quay lại phòng Lâm Diêu, Đàm Ninh cũng đã tới.

“Mau tới đây, có kết quả rồi.” Lâm Diêu vội vàng bắt chuyện, kéo hắn ngồi xuống.

Đàm Ninh để tờ giấy lên bàn, “Thông qua nghiệm chứng, xác nhận chữ viết trong cuốn sổ là của Hàn Vân.

Hai người cũng đã biết, trong cuốn sổ ghi tình hình buôn bán nội tạng, nhưng mà không ghi rõ xuất xứ và địa điểm, chỉ có số tuổi và phần nội tạng của người bệnh, còn có số tiền giao dịch.

Ở trang cuối có viết một câu ‘Chưa thấy mắt bão’.

Cứ thế có thể xác nhận, Hàn Vân là người của tổ chức.”

“Còn gì nữa không?”

“Trên dụng cụ pha cà phê mà hai người chú ý, phát hiện dấu vân tay của cậu, chú Lương, Đồng Triết và Tả Khôn…”

“Kì lạ, theo lý thuyết, sau khi chúng tôi sử dụng ly cà phê, chú Lương phải rửa rồi, dấu vân tay cũng tự động biến mất.

Tại sao dấu vân tay của chúng tôi vẫn còn? Trên ly thủy tinh có dấu vân tay của ai?” Lâm Diêu hỏi.

“Để tôi xem… Có của Đồng Triết và chú Lương.”

Lâm Diêu trầm mặc, hình như có vài vấn đề chưa nghĩ ra, Tư Đồ cũng mang một bụng nghi ngờ, không nói gì.

Nhưng mà thấy hắn không nghĩ ra manh mối, vẫn tạm thời bỏ qua do dự cuộc hẹn với Tả Khôn, nói với hắn, “Có phải em có nghi vấn không?”

“Ừ.

Tại sao Đồng Triết gọi cà phê rồi còn lấy thêm ly nước, trên ly nước không có dấu vân tay của ai, chỉ có chú Lương… Đàm Ninh, cậu gọi điện về tổ giám chứng hỏi thử, dấu vân tay của Đồng Triết là ở vị trí nào.”

Đàm Ninh không dám kéo dài, lập tức gọi điện về hỏi, rất nhanh nói với Lâm Diêu, “Từ trên xuống bao quanh miệng ly, ngoại trừ ngón út thì bốn ngón còn lại đều có.”

Lâm Diêu nhìn cái ly trên bàn, bàn tay bao lấy miệng ly cầm lên,”Chính là như vầy… Điều này nói rõ, người uống nước không phải Đồng Triết.

Đồng Triết chỉ cầm chiếc ly đưa tới trước mặt người kia, mà người này có lẽ mang bao tay, hoặc không chạm vào ly nước, cho nên không có dấu vân tay của người thứ ba.

Điều này càng thêm chứng minh, tối hôm đó có người ở cạnh Đồng Triết.

Là ai, Tả Khôn? Đàm Ninh, cậu nói tiếp đi.” Không thể chỉ xoay quanh một vấn đề, Lâm Diêu để chiếc ly xuống, để Đàm Ninh nói tiếp vấn đề còn lại.

“Pháp y xác định thời gian tử vong là trong khoảng 1:30 tới 2:00, thi thể không có bất kì dấu vết ẩu đả nào, một nhát chí mạng.

Hung khí trên lưng người chết là con dao cắt cá, dài 19cm, lưỡi dài 9cm, hung thủ rất chuẩn xác đâm vào tim, chúng tôi không phát hiện bất kì dấu vân tay nào.

Trong dạ dày người chết có phát hiện chút đồ ăn, có một điều rất kì lạ, trong cổ họng người chết phát hiện một thứ.”

“Cái gì?”

“Tro giấy.”

“Tro giấy?”

“Đúng vậy, rốt cuộc là giấy gì thì còn chưa có kết quả, nhưng có thể khẳng định là tro sau khi đốt loại giấy đó.


Di vật của người chết cũng đều là những vật rất bình thường, đồng hồ, quần áo, một tấm ngọc bài…”

“Ngọc bài gì?” j

“Một loại trang sức, vắt ở thắt lưng, loại ngọc rất thông thường, khắc hình đầu cọp.

Trong túi người chết có khăn tay, chìa khóa, chúng tôi phát hiện trong phòng người chết có…”

Đàm Ninh mới nói tới đây, Tư Đồ đột nhiên đứng dậy.

“Lúc về tôi nghĩ nhiều quá lại hồ đồ, Đàm Ninh, phòng của người chết có còn nguyên không?”

“Còn.”

“Đi, đi xem, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”

Đàm Ninh có chút luống cuống thu dọn kết quả báo cáo, Lâm Diêu và Tư Đồ đã sớm ra khỏi phòng.

Ba người bọn họ vừa mở cửa phòng người chết, Tư Đồ liền lên tiếng, “Chúng ta đều đoán sai rồi.

Tiểu Diêu, em nhìn đi, giường của chú Lương rất sạch sẽ ngăn nắp, đồ trên bàn cũng vô cùng gọn gàng.”

“Đúng vậy, cái này không giống như vội vàng ra ngoài.

Thím Vương nói chú Lương có chút khiết phích, dựa theo tính cách này của ông ấy, người chết đã sớm chuẩn bị ra ngoài, vấn đề là, ngay lúc đó chú Lương định đi đâu?”

Đàm Ninh sửa lại chiếc balo lệch trên vai, lên tiếng, “Điểm này chúng tôi cũng đang điều tra, trong phòng không hề phát hiện bất cứ giấy tờ hay thư từ gì, trong di vật của người chết cũng không có gì khác thường.

Nhưng mà, ở chậu nước trong Phật đường có phát hiện dấu vân tay của người chết.”

“Ý cậu là chậu nước để dưới ngăn tủ?” Lâm Diêu có chút không hiểu được.

“Đúng vậy.

Hai người cũng biết, chất liệu của chiếc khăn không giữ được vân tay, cho nên chúng tôi tạm thời không có cách điều tra từ nó.

Kết quả dấu chân cũng đã có, giày da nam size 42, tôi đã đem đi đối chiếu, ở đây mang giày số 42 chỉ có Tả Khôn và Mã Hải Ba, Đồng Triết là 43, còn Đồng Hạo là 40.

Lúc chúng ta đi photo, tổ trưởng đã lấy dấu giày của mỗi người, không có ai phù hợp.”

“Tất cả loại giày đều lấy rồi?”

“Đúng vậy.”

Nghĩ tới đây, Tư Đồ đột nhiên ảo não,”Tôi không nên đập mở cơ quan.”

“Bây giờ hối hận cũng muộn rồi, tôi nên nhắc nhở anh, cả tôi mà cũng quên chuyện này.” Lâm Diêu cũng hối hận, Đàm Ninh nhìn hai người có chút lờ mờ.

“Hai người nói gì vậy?”

“Hung thủ để lại vết ma sát, lúc đó hắn dùng hai tay bám lấy bức tường, nếu như tôi không đập vỡ, các cậu có thể sẽ tìm được vài thứ trên đó.”

“Cũng chưa chắc, hung thủ nhất định mang bao tay.”

“Cho dù đeo bao tay, với sự dùng sức nhiều như thế, bao tay cũng có thể để lại chút vết tích trên tường, chúng ta không thể bỏ qua bất kì manh mối nào dù là nhỏ nhất, đây là tôi sơ sẩy.”

“Không sao, tất cả mảnh vỡ đều đã được nhặt, nhờ người ghép lại rồi tra, cho dù không có thu hoạch gì cũng phải tra.

Anh nói đúng, chúng ta không thể bỏ qua bất kì manh mối nào dù chỉ là nhỏ nhất.”

Lâm Diêu nhìn cộng sự nhiều năm của mình, lần thứ hai cảm giác, bên cạnh mình có rất nhiều đồng nghiệp khó mà có được.

Tư Đồ vỗ vai Đàm Ninh, “Cực khổ rồi, vụ án kết thúc, tôi mời cậu một bữa.”

“Không cần, có khổ cực gì đâu.” j

“Khách sáo với hắn làm gì, tới lúc đó kêu mấy anh em tới, ăn cho hắn trả tiền chết luôn.” Lâm Diêu chẳng hề có chút ý bảo vệ, còn giật giây Đàm Ninh.

“Tôi còn phải về, phần báo cáo này cho hai người, chúng ta liên lạc sau.”

Tư Đồ định tiễn Đàm Ninh, nhưng hắn nói đều là người một nhà, cần chi khách sáo dữ vậy? Điều này làm cho Tư Đồ đối với chàng trai bình thường kia, cảm thấy có chút thân thiết.

Trong phòng người chết bây giờ chỉ có Lâm Diêu và Tư Đồ, bọn họ nhìn cả căn phòng, không biết suy luận trước đó của mình có chỗ nào sai không.

Nhưng chí ít bọn họ hiểu rõ, người chết không phải vội vàng ra ngoài.

“À, Giang Vũ đã điều tra được thông tin cơ bản của Tả Khôn, người này…” Tư Đồ nói kết quả điều tra Tả Khôn cho Lâm Diêu biết, mà Lâm Diêu cũng không hề kinh ngạc khi biết Tả Khôn không phải một tên đầu đường xó chợ.

“Tôi có thể cảm giác Tả Khôn không phải người đơn giản.

Càng như vậy, tôi càng nghi ngờ hắn, rốt cuộc hắn đến đây là vì cái gì, còn vướng vào vụ án này? Hình như hắn có mục đích khác, anh thấy thế nào?”

Có nên không, có nên nói cho em biết không? Trong lòng Tư Đồ có chút do dự.

Nhưng mà nhìn hắn trầm mặc hồi lâu, Lâm Diêu cũng khó hiểu trong lòng.

Có nên hỏi không, có nên hỏi hắn có chuyện gì không? Cho tới bây giờ, hai người đều rất ăn ý, bây giờ hắn không nói, nhất định có lý do, mà bản thân thì kẹt giữa nên hỏi hay không nên, cũng chẳng biết tại sao lại đắn đo như vậy.

Không thể gạt em ấy, em ấy thông minh như vậy, lại hiểu rõ mình, cho dù bây giờ không nói, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, tới lúc đó còn khó nói rõ hơn.

Mà quan trọng là, hắn không muốn giấu diếm Lâm Diêu thêm một chuyện nào nữa.

Hết chương 13.

- -----oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui