Quyển 1 - Ngọa Tháp Chi Trắc (Một Bên Long Sàn)

Có thể nói là quý trọng một cách ngu xuẩn.

Ngự thiện hôm nay ngoài dự kiến ăn rất lâu, Hoàng đế y dù sao cũng cả ngày chưa dùng bữa, vả lại còn một nguyên nhân là cần phải làm lung lạc Ninh đại tướng quân.

Ninh Bất Tịch mỉm cười nhìn đế vương tôn quý nhai từ từ chậm nuốt, dường như ngại như vậy còn chưa đủ để kéo dài thời gian, Hoàng đế sau khi ăn không vô nữa thì bắt đầu liên tiếp gắp thức ăn cho Đại tướng quân.

Được Hoàng đế tự tay gắp thức ăn, người bình thường chắc chắn sẽ kinh hoảng không dám nghĩ đây là đại ân sủng ái, chối từ chẳng những vô lễ, mà còn mang tội.

Huống hồ mấy năm qua Hoàng đế dựa vào hắn rất nhiều, đừng nói là mấy thứ tiểu tiết đó, trong chuyện đại sự, Hoàng đế còn nhường hắn không chỉ ba phần, cho nên Ninh Bất Tịch ăn tương đối nhàn nhã.

Võ tướng quanh năm tác chiến, thể lực tiêu hao nhiều, sức ăn tự nhiên cùng đế vương hàng năm bị vây trong thâm cung, tứ chi không cần hoạt động nhiều khác nhau.

Mấy ngày trước, còn đang hành quân màn trời chiếu đất, cùng với các binh lính ăn bánh ngô uống nước lạnh.

Giờ phút này, được chí tôn hầu hạ ăn cơm, đối mặt chính là đôi đũa vàng, chén ngọc chứa đựng nhiều món ăn quý và lạ.


Chênh lệch to lớn thế này, người thường có lẽ mới nghe lần đầu.

Ninh đại tướng quân nắm binh quyền, quyền thế ngập trời, ngự trù làm sao dám đắc tội, sáng sớm nghe được tin Đại tướng quân quay về là ngự thiện ngay chạng vạng đã thêm món ăn hắn yêu thích vào thực đơn.

Đã lâu không được ăn ngon Ninh Bất Tịch ngón trỏ đại động, như gió cuốn mây tan quét sạch, một bàn ngự thiện đã gần vơi bảy tám món nhưng hắn còn chưa thoả mãn.

Hoàng đế tay gắp thức ăn cũng nhẹ nhàng thêm.

Ngữ khí cũng bắt đầu vui vẻ dụ dỗ: “Nhất định đã lâu không ăn ngon, ăn nhiều thêm một chút, gà xé phay này là món đặc biệt nhất của ngự trù, biết ngươi thích ăn nên đã chế biến ra đấy.”

Cho đến vô lực: “Có đủ hay không vậy, có muốn ta gọi nội thị đến ngự thiện phòng đưa lên thêm vài món thức ăn hay không?”

Đáy lòng lại đem Ninh Bất Tịch mắng đến cẩu huyết lâm đầu.

Đường đường là Hoàng đế, gắp cho hắn ăn suốt ba canh giờ đó!

Đến heo còn không có tham ăn như vậy!

Hoàng đế một bên gắp thức ăn, một bên cảm thấy may mắn, cũng may Đàn Kiếm chuồn mất, bằng không ở đây thêm một thiếu niên đang tuổi dậy thì thì một bàn đồ ăn này tuyệt đối không đủ cho hai người bọn họ.

Đến lúc đó lại đánh nhau ầm ĩ.

Đánh nhau thì Đàn Kiếm phải che dấu thân thủ, Ninh Bất Tịch thì kiêng dè đối phương tuổi nhỏ, dưới tình huống song phương không xuất hết toàn lực, cuối cùng cũng không có xảy ra chuyện gì lớn.

Nhưng tốt xấu gì đây cũng là Triêu Dương Cung, hai nam nhân vì một bữa cơm mà làm trò trước mặt y, như đang đùa giỡn ở ngoài đường, thật sự làm cho y cảm thấy người làm Hoàng đế này chẳng có chút tôn nghiêm nào.


Có lẽ lúc trước bảo giảm ngự thiện là sai lầm rồi.

Hoàng đế giơ đũa, sâu sắc kiểm điểm bản thân.

Nửa ngày, Ninh Bất Tịch đối diện cuối cùng cũng tế xong ngũ tạng, Hoàng đế xoa nhẹ cổ tay mỏi nhừ, đứng dậy rời bàn, đi về phía dục trì.

Chưa đi được nửa đường, thân ảnh cao lớn anh tuấn đã nhanh chóng đuổi theo, bị cánh tay dài mạnh mẽ ôm lấy, nhiệt khí phun đến bên tai, nói nhỏ, “Cùng nhau?”

“Ngươi không phải đã tắm rồi sao?” Bên cạnh rõ ràng truyền đến một mùi hương thanh thanh, Hoàng đế dùng sức thoát khỏi xúc tu luôn làm mình rùng mình, phẫn nộ nói, “Một ngày cũng đã chờ được, bây giờ chỉ có mấy khắc nữa cũng không được?”

Nam tử cao lớn sau lưng đồng ý gật đầu: “Có lý, chờ thêm một chút cũng được.”

Nói xong, như y mong muốn, rất hợp tác buông tay xoay người quay về.

Nhưng y biết, tên này không phải là người sẽ dễ dàng thỏa hiệp!

Hoàng đế nghi ngờ quay đầu lại đánh giá bóng lưng Ninh Bất Tịch.


Mà quả thật, Ninh đại tướng quân không hề quay đầu lại thẳng hướng mà đi.

Chẳng qua vừa đi vừa nói thầm: “Chờ một khắc cũng không sao, bất quá làm thêm ba lần là được rồi.”

Để lại Hoàng đế phía sau nhất thời đi cũng không được, mà không đi cũng không được, sắc mặt bắt đầu trở nên rất khó coi.

Do dự một lúc, mắt thấy thân ảnh Ninh đại tướng quân sắp sửa biến mất ở góc rẽ hành lang, nghĩ đến tình cảnh bi thảm ngày mai không dậy nổi, Hoàng đế không cam lòng gọi, “Vẫn là cùng nhau tắm đi!”

Xa xa, thanh âm Ninh Bất Tịch rõ ràng đang cười trộm truyền đến, “Nhưng mà vi thần đã tắm xong rồi.”

Tên gia hỏa này được tiện nghi còn khoe mẽ!

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, mặt tái xanh, “Trẫm lệnh cho ngươi theo trẫm tắm.”

Ngữ khí của y nghe cứ như hôn quân đang cưỡng bức dân nữ >_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận