(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Kim quang tứ tán, sức mạnh khủng khiếp ở trong không khí tàn sát bừa bãi, xông thẳng lên nóc nhà của đại điện mà đi.

"Ầm..."

Toàn bộ đại điện đều đi theo run lắc, nhưng không có sụp đổ giống trong tưởng tượng, đại điện lung lay vài cái, lại khôi phục lại bình thường, giống như sự đung đưa vừa rồi chỉ là ảo giác.

Sắc mặt Vu Hoan đen thui, lại lần nữa ngưng tụ Linh Hồn Chi Lực, đánh lên nóc đại điện.

Dung Chiêu có thể cảm nhận được sức mạnh bây giờ so với lần đầu lớn hơn rất nhiều, nhưng kết quả lại không khác lúc nãy.

Đại điện lắc lư vài cái, ngay cả bụi cũng không rơi xuống.

Vu Hoan giống như thiếu nữ giận lẫy ném Thiên Khuyết Kiếm xuống đất, lửa giận trong lòng thiêu cháy lên, Dung Chiêu cũng không dám đi lên tìm chết, yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn Vu Hoan bên kia đang nhảy tại chỗ vài cái.

"Nhất định có cách đi ra ngoài, nhất định có cách..." Vu Hoan lầm bầm không ngừng truyền đến trong tai Dung Chiêu.

Dung Chiêu quan sát hồi lâu, thấy Vu Hoan không tức giận như vừa rồi nữa, mới dám cẩn thận tiến lên, còn chưa nói lời nào đã bị kéo tay lại.

"Đừng để cho ông đây biết con điên nào thiết kế trận pháp này, bằng không ông đây thế nào cũng phải chém đến cha mẹ hắn cũng nhận không ra." Tốc độ Vu Hoan nói chuyện rất nhanh, mang theo tia phẫn nộ hung ác muốn giết người.


Dung Chiêu nhanh chóng vuốt lông: "Ta giúp ngươi chém."

Vu Hoan tạm dừng mắng, đột nhiên buông Dung Chiêu ra, cau mày nói: "Rốt cuộc thì ngươi đến đây bằng cách nào vậy?"

Dung Chiêu lục lội lại ký ức, kể lại tỉ mỉ chuyện sau khi hắn rời đi cho Vu Hoan nghe.

Hắn nhảy xuống chỗ lúc trước Vu Hoan nhảy xuống kiếm thú Bì Lễ, nhưng thời điểm rơi xuống, liền xuất hiện ở bên ngoài tòa đại điện này, hắn chỉ muốn tiến vào nhìn thử, nhưng không nghĩ đến tiến vào lại ra không được.

Vu Hoan nhớ đến tình huống của Khuyết Cửu, cũng không thể hiểu được mà đã rơi vào trong sương mù.

Nếu không phải người có vấn đề, thì chính là địa phương có vấn đề.

Mười hai mặt vách núi bên ngay kia quái dị, sương mù vây xung quanh lại không tràn vào giữa, điều đó... nhìn như là đại trận.

Công trình phức tạp như thế, cuối cùng là để bảo vệ một cái đại điện trống trải?

Còn có linh khí này, tập trung lại làm cái gì? Không có khả năng là do đứa nào đó nhàm chán, nên tạo ra cái thứ đồ chơi này chứ?

Vu Hoan cảm thấy đau đầu, đồi bại ngồi trên mặt đất: "Ta muốn nghỉ ngơi, đừng quấy rầy ta." Nói xong trực tiếp nằm xuống, nhắm mắt, rất nhanh đã ổn định hô hấp.

Mắt Dung Chiêu hiện lên tia bất đắc dĩ, lấy áo choàng đấp lên cho Vu Hoan, ngồi xếp bằng ở bên cạnh nhìn nàng.

Vu Hoan an tĩnh lại, mặt mày thanh tú nhiều thêm một tia điềm tĩnh cùng dịu ngoan, trên khuôn mặt kia, dường như càng xem càng đẹp.

Không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, không có đẹp đến tỏa ra hào quang bức người, nhưng cẩn thận ngắm nàng, chính là một loại kinh diễm làm người khác không thể nào dời mắt đi được.

Đột nhiên Vu Hoan mở mắt ra, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm thúy của Dung Chiêu: "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?"

Dung Chiêu có chút mất tự nhiên dời tầm mắt đi, trầm mặc không trả lời.

Vu Hoan nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng như có như không cong lên, chậm rãi nhắm mắt lại.

Từ tối hôm qua đến giờ Vu Hoan cũng chưa nghỉ ngơi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Vu Hoan không biết mình ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đều đã tối sầm, xoa xoa nguyệt Thái Dương có chút đau, chống thân người ngồi dậy.

Thú nhỏ nằm kế bên người nàng, thấy nàng tỉnh dậy, ngao ô bổ nhào lên người nàng, Vu Hoan có chút ghét bỏ đẩy nó xuống.

Trên đỉnh đại điện được khảm hạt châu chiếu sáng, chiếu sáng toàn bộ đại điện sáng choang.

Nhìn xung quanh, cũng không thấy Dung Chiêu đâu cả. Thiên Khuyết Kiếm yên lặng bay bay ở trên đỉnh đầu Vu Hoan, mũi kiếm chỉ chỉ về phía bên ngoài.


Vu Hoan nhìn theo mũi kiếm, bên ngoài đen kịch, chỉ có thể nhìn thấy một thân hình mơ hồ.

Vu Hoan mặc áo choàng lên, đi ra ngoài. Thú nhỏ vùng vẫy thân thể nhỏ bé đi theo phía sau Vu Hoan, tròn vo một cục.

Ngoài đại điện, Dung Chiêu đang nghiêm túc vẽ trên mặt đất cái gì đó, phía sau truyền đến động tĩnh rất nhỏ, Dung Chiều đầu cũng không quay lại nói: "Sao không ngủ thêm một chút đi?"

Vu Hoan sờ sờ gương mặt, có chút phiền muộn nhìn màn đêm đen kịch không chút ánh sáng ngoài kia, nàng trầm ngâm một lát, mới chậm rãi mở miệng, lại không trả lời câu hỏi của Dung Chiêu: "Ngươi đang làm cái gì đó?"

Dung Chiêu ngừng động tác trong tay, đứng dậy, lộ ra thứ hắn vẽ trên đất.

Ánh sáng từ đại điện chiếu ra, Vu Hoan mơ hồ có thể thấy rõ thứ trên mặt đất.

Đó là từng hình đường cong đan xen lẫn lộn, Vu Hoan chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt: "Ngươi muốn dùng Truyền Tống Trận?"

Dung Chiêu trầm mặc ngồi xổm xuống, tiếp tục vẽ hình lúc nãy. Vẽ trận pháp cần dùng linh lực chống đỡ, mà lưu chuyển trong cơ thể Dung Chiêu chính là thần lực, vẽ một cái Truyền Tống Trận như vậy, lấy thần lực trong cơ thể Dung Chiêu mà nói, cơ bản không hoàn thành được.

Cho nên hắn vẽ rất chậm, hiện tại cũng gần vẽ ra bộ dáng đại khái.

"Đừng vẽ." Vu Hoan kéo Dung Chiêu lên, duỗi tay nắm lấy tay hắn, đánh tan thần lực trong tay hắn: "Nếu ngay cả Thiên Khuyết Kiếm cũng chém không được, thì Truyền Tống Trận cũng vô dụng."

Dung Chiêu nhếch môi, con ngươi thâm thúy nhìn ngón tay trắng nõn của Vu Hoan, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vu Hoan cũng không buông tay Dung Chiêu ra, mà thuận tay nắm chặt tay hắn hơn nữa, nhàn nhạt nói: "Nếu chúng ta bị nhốt chỗ này không ra được, ngươi sẽ làm như thế nào?"

Dung Chiêu từ từ nắm chặt bàn tay nàng, tiếng nói trầm thấp ổn định rơi vào trong tai Vu Hoan: "Ta sẽ không để ngươi bị nhốt ở dây."

Dung Chiêu buông tầm mắt xuống, nên bỏ qua nỗi thất vọng chợt lóe qua trong mắt Vu Hoan, nàng rút tay của mình lại, nhìn hắn: "Vậy ngươi tiếp tục vẽ đi."

Dung Chiêu ngẩn người, không hiểu Vu Hoan sao lại trở mặt nhanh như vậy, nhưng vẫn nghe lời ngồi xổm xuống tiếp tục vẽ Truyền Tống Trận.


Nhìn bóng dáng Dung Chiêu, Vu Hoan hít sâu một hơi, mới ngăn chặn lại cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.

Thần lực còn lại trong cơ thể Dung Chiêu không nhiều lắm, thời điểm hoàn thành bước vẽ cuối cùng, thân hình hắn lung lay, có chút không đứng thẳng được.

Xúc cảm ấm áp từ bên hông truyền đến, vững vàng ôm lấy hắn.

Vu Hoan sớm đã chuẩn bị xong đồ vật nhét vào trong tay Dung Chiêu, hương vị thanh ngọt quanh quẩn giữa hai người, Dung Chiêu kinh ngạc nhìn đồ vật trong tay, nàng có khi nào vậy?

"Nhìn cái gì? Còn không nhanh lên." Vu Hoan không kiên nhẫn mở miệng.

Khóe mắt Dung Chiêu hơi cong lên, khóe miệng cũng có ý cười rất nhỏ, con ngươi luôn luôn lạnh nhạt gợn sóng, sóng nước lóng lánh, giống như sao trời lộng lẫy.

Hắn nhanh chóng hấp thu cây Xà Ảnh Thảo còn dính hơi nước, trong nháy mắt hắn cảm giác được sức mạnh trong cơ thể được lấp đầy, thần lực bị phong ấn cũng rút đi được một chút.

Nhìn thân Xà Ảnh Thảo khô héo, một chút đau lòng Vu Hoan đều không có, dường như đó là cây cỏ dại không đáng để vào mắt.

"Ngươi tìm được nó ở đâu vậy?" Xà Ảnh Thảo là nguyên liệu quan trọng để luyện chế cửu phẩm Tấn Nguyên Đan, có thể thăng cấp thành Thánh Chủ.

Vu Hoan không thèm để ý bĩu môi: "Nhặt trên đường."

Khóe miệng Dung Chiêu giật giật, trên đường có thể nhặt được Xà Ảnh Thảo? Ngươi nhặt thêm một cây cho hắn xem đi?

Nếu không thì trên đại lục khắp nơi ai ai cũng đều là cấp bậc Thánh Chủ rồi!?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận