(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___

Vu Hoan vẫn luôn quan sát phản ứng của Diệp Lương Thần, tuy rằng tia kiêng kị chỉ trong nháy mắt, nhưng Vu Hoan vẫn thấy được.

Nàng nhích lại gần Dung Chiêu, dùng khuỷu tay chọc chọc hắn, nghiêng đầu thấp giọng nói: "Dung Chiêu, nếu lát nữa có đánh nhau ngươi đừng quên bảo vệ ta nha."

Con ngươi Dung Chiêu xoay chuyển vài cái, cau mày khó hiểu hỏi: "Ngươi có năng lực tự bảo vệ mình. Vì sao còn muốn ta bảo vệ ngươi?"

Lực phá hoại của nữ nhân này từ trước đến giờ hắn chưa từng hoài nghi.

Mặc dù là bây giờ không thể tùy tiện sử dụng Linh Hồn Chi Lực, nhưng cũng không phải người bình thường có thể đối phó, tình huống nhỏ nhặt này, làm gì cần yêu cầu hắn ra tay?

Vu Hoan trừng hắn một cái: "Ta không muốn động đậy có được không?"

Trời lạnh như vậy, động một ngón tay ông còn ngại mệt muốn chết đây!

Dung Chiêu suy tư một lát, giống như nhớ đến cái gì, nhìn xuống dưới xem như là đồng ý.

"Dao Nhi." Âm thanh quát lớn của Phong Vân thành công hấp dẫn tầm mắt Vu Hoan.

Bọn họ mới nói chuyện một lát, Phong Khuynh Dao đã gác trường kiếm trên cổ Diệp Lương Thần, tạo ra một đường dấu vết.

"Nguyên Thanh ở đâu? Ngươi không nói ta sẽ giết ngươi!" Phong Khuynh Dao mặc kệ tiếng quát của Phong Vân, khuôn mặt tươi cười đằng đằng sát khí.


Thân thể Diệp Lương Thần hơi hơi nghiêng ra sau, một bàn tay bị túm trong tay Phong Khuynh Dao, một bàn tay cầm quạt xếp che trên mũi kiếm.

"Khuynh Dao, huynh nói rồi, chỉ cần muội thành thân với huynh, Hứa Nguyên Thanh sẽ an toàn trở lại Hứa gia, nhưng nếu bây giờ muội giết huynh, như vậy Hứa Nguyên Thanh cũng chỉ có thể chôn theo cùng." Giọng điệu Diệp Lương Thần tràn đầy tự tin làm kiếm Phong Khuynh Dao lại đi sâu thêm vài phân.

Mặc kệ Phong Khuynh Dao dùng sức như thế nào, Diệp Lương Thần cũng là biểu tình "ta chết hắn cũng sẽ chết" không sao cả.

"Diệp - Lương - Thần" Phong Khuynh Dao cắn răng, đáy mắt điên cuồng nổi lên sát khí làm không khí bốn phía trở nên lạnh hơn.

"Ngươi giết hay không?"

Tình hình vốn đang căng thẳng, bởi vì những lời này, lập tức trở nên có chút quái dị.

Bao gồm cả Phong Khuynh Dao ở bên trong, tầm mắt mọi người đều tập trung về phía phát ra âm thanh.

Đứa nào không có mắt như vậy, lúc này còn mở miệng nói chuyện?

Còn không nói được lời hay ý đẹp, đúng là tìm chết.

Mà chủ nhân của âm thanh đang ôm áo khoác tím, đôi tay dấu kín mít, váy dài tầng tầng lớp lớp màu xanh rất là hoa lệ, một khuôn mặt không tính là tuyệt sắc đang cười nhạt.

Vu Hoan khí định thần nhàn làm lơ mọi ánh mắt đang tập trung lại đây.

"Phong cô nương, ngươi muốn giết thì cứ giết đi. Cứ chần chờ như vậy thật tốn thời gian của bổn đại gia."


Trong mắt Phong Khuynh Dao hiện lên tia kinh ngạc, lại là vị cô nương này...

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cổ dự cảm không tốt.

"Bách Lý Vu Hoan" Vẻ mặt Diệp Lương Thần cũng kinh ngạc, lại còn rất dễ dàng gọi tên Vu Hoan.

Lần này đến phiên Vu Hoan kinh ngạc, không nghĩ đến Diệp Lương Thần thế mà quen mình, thật là khó có được.

Tuy đại danh của Bách Lý Vu Hoan ở đại lục Huyễn Nguyệt như sấm đánh bên tai, nhưng cũng không phải mỗi người đều đã từng gặp nàng.

"Ngươi quen biết ta?" Vu Hoan đi về phía trước vài bước, vừa vặn tách biệt khỏi đám người.

Dung Chiêu chần chờ, quét mắt nhìn bốn phía, xong mới đi phía sau nàng.

Nếu là đứng ở trong đám người, Dung Chiêu có chút chói mắt. Nhưng mà đứng trong vòng vây, lại đặc biệt loé mắt.

Quần chúng vây xem còn chưa kịp phản ứng bởi bốn chữ Bách Lý Vu Hoan, đã trực tiếp bị dung mạo của Dung Chiêu chói mù mắt làm chấn động rồi.

Diệp Lương Thần chỉ hơi hơi nhíu mi, tầm mắt dừng trên người Dung Chiêu cũng chỉ nửa giây là dời đi.

"Có ngày lành may mắn được gặp mặt Bách Lý cô nương một lần, không dám quên." Diệp Lương Thần cười như không cười nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên tia thâm ý, sợ chỉ có mình Vu Hoan nhìn chằm chằm hắn mới phát hiện.

Vu Hoan chớp mắt, nhếch miệng cười: "Vậy là tốt rồi, nếu là người quen, ta sẽ không khách khí, đem Ly Hồn Thạch ở trên người ngươi cho ta mượn dùng một chút."


Biểu tình trên mặt Diệp Lương Thần trong tức khắc cứng đờ lại.

Ai là người quen với ngươi?

Quan trọng là, làm sao nàng ta biết trên người hắn có Ly Hồn Thạch?

Chuyện này ngoại trừ dòng chính Diệp gia biết, người khác căn bản không biết, nàng ta làm sao mà biết được?

Diệp Lương Thần đè nghi hoặc vào trong lòng, sắc mặt hoà hoãn, cất cao giọng nói: "Bách Lý cô nương nói Ly Hồn Thạch là cái gì? Trên người tại hạ cũng không có thứ này."

"À, không có trên người ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không được cha ngươi tán thành? Không lẽ thiếu chủ Diệp gia muốn đổi chủ?" Vẻ mặt Vu Hoan nghi hoặc, giọng nói mềm mại trong trẻo cũng tràn đầy khó hiểu.

Nhưng lọt vào tai người xem, ý tứ trong câu thay đổi vài tầng.

Mọi người đều biết thiếu chủ Diệp gia còn chưa quyết định, nhưng hy vọng lớn nhất chính là đại thiếu gia Diệp gia, Diệp Lương Thần.

Mà hiện giờ nghe ý tứ của cô nương này, muốn ngồi vào ghế thiếu chủ Diệp gia cần phải có loại đồ vật gọi là Ly Hồn Thạch, lại thấy sắc mặt khó coi của Diệp Lương Thần, mọi người bổ não một chút, ánh mắt nhìn Diệp Lương Thần tức khắc liền thay đổi.

Trong lòng Diệp Lương Thần buồn bực một tiếng, Ly Hồn Thạch chính là vật trân phẩm, Diệp gia chưa bao giờ nói cho người ngoài, rốt cuộc làm sao mà Bách Lý Vu Hoan biết được.

"Bách Lý cô nương..."

"Diệp thiếu gia, ngươi mà không giao ra, sẽ chết nha." Vu Hoan cắt đứt lời nói Diệp Lương Thần. Giọng điệu so với vừa rồi còn mềm nhẹ hơn vài phần, nhưng mà lọt vào tai người nghe lại có thêm vài phần thích giết chóc.

"Ta sẽ không giống với vị cô nương kia do dự không quyết đoán, ngươi nhất định muốn thử vạn tiễn xuyên tâm hay là ngũ mã phanh thây một chút không?"

Mẹ nó ai thèm thử vạn tiễn xuyên tâm, ngũ mã phanh thây!


Hắn vẫn luôn cảm thấy người trên đại lục đánh giá Bách Lý Vu Hoan có phần nói quá, một nữ hài tử thì có năng lực lớn bao nhiêu chứ?

Hiện giờ không thể không thừa nhận, nữ nhân này chính là biến thái.

Quạt xếp trong tay Diệp Lương Thần phẩy một chút mở ra, dùng sức chấn động, Phong Khuynh Dao đã bị đẩy lui vài bước, hắn lập tức thối lui, thoát khỏi trói buộc của Phong Khuynh Dao.

"Bách Lý cô nương, tại hạ thật sự nghe không hiểu ngươi đang nói chuyện gì, nếu có chuyện gì tại hạ có thể giúp được, tại hạ chắc chắn dùng toàn lực giúp đỡ." Diệp Lương Thần nói rất có lễ phép.

Lễ phép đến độ nếu bây giờ Vu Hoan thật sự xông lên đánh hắn, trong lòng nàng có chút không đành lòng.

Nhưng mà...

"Vậy đưa Ly Hồn Thạch cho ta mượn dùng một chút, ta cũng không phải không trả lại ngươi. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta lại coi trọng một cục đá nát của ngươi sao?"

Cục đá nát...

Khẩu khí thật lớn!

Diệp Lương Thần lập tức cạn lời, gia tộc Bách Lý là gia tộc có đại nghiệp lớn, có lẽ chướng mắt một viên Ly Hồn Thạch.

Nhưng mà người đứng trước mặt hắn cũng không phải con nói dõi bình thường gì của Bách Lý gia, mà là đại tiểu thư Bách Lý gia, Bách Lý Vu Hoan.

Chỉ là cái tên này, đừng nói đưa Ly Hồn Thạch cho nàng mượn, có tặng hắn cũng không dám.

Diệp gia tuy rằng xưng bá một phương, nhưng so với Bách Lý gia, thì một cái lông tơ cũng không so được.

Diệp Lương Thần vững vàng tinh thần, cố gắng duy trì hình tượng công tử ôn nhu: "Bách Lý cô nương, tại hạ thật sự không có đồ vật như ngươi nói, nếu như có, tại hạ tất nhiên không dám cất riêng."

Vu Hoan cười nhạo một tiếng, biểu cảm miệt thị làm khoé mắt Diệp Lương Thần nhảy dựng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận