(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Chát."

Âm thanh thanh thúy vọng trong đại điện, Yến Mộng Thu không thể tin được nhìn Yến Hồng Thiên.

Ca ca nàng ta dám đánh nàng ta?

Từ nhỏ đến lớn, nhiều năm trôi qua nhưng ca ca nàng chưa từng đánh nàng bao giờ, càng chưa từng nói nặng nàng, nhưng mà ngay lúc này huynh ấy đánh nàng.

Vì một người đã chết chưa từng quay về.

Yến Hồng Thiên cũng có chút ngây người, ngón tay nắm cổ áo của Yến Mộng Thu buông lỏng, Yến Mộng Thu trực tiếp ngã trên mặt đất, nàng ta từ từ giơ tay, vuốt vuốt gương mặt nóng rát, ánh mắt dại ra nhìn y phục đỏ thẫm tán loạn trên mặt đất.

"Mộng Thu..." Yến Hồng Thiên lẩm bẩm muốn đến đỡ Yến Mộng Thu, nhưng Yến Mộng Thu đột nhiên lui về sau, tránh đi Yến Hồng Thiên.

Tay Yến Hồng Thiên dừng giữa không trung, tia mê mang cùng tia áy náy trong mắt tức khắc biến mất, hắn đứng thẳng người, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Yến Mộng Thu: "Người kia đâu?"

Cả người Yến Mộng Thu chấn động, đột nhiên nở nụ cười, từ lúc bắt đầu cười nhẹ sau đó cất tiếng cười to, cười đến nước mắt đều chảy ra, nhưng nàng ta không dừng lại.

Toàn bộ đại điện đều là tiếng cười điên cuồng của nàng ta, đến cuối cùng âm thanh nghẹn ngào.


"Ca ca..." Yến Mộng Thu đứng lên, gương mặt tươi cười bị nước mắt che kín, giọng nói của nàng ta bén nhọn mà khàn khàn: "Chàng ấy đi rồi, cùng nữ nhân kia cùng nhau đi rồi, huynh không tìm thấy bọn họ, ha ha ha... Nhiều năm như vậy, huynh đắm chìm trong sự điên cuồng muốn tẩu tử sống lại, cũng nên tỉnh lại rồi. Huynh..."

Giọng nói đột nhiên im bặt, Yến Hồng Thiên bóp cổ nàng ta, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, đôi mắt nổi lên tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Yến Mộng Thu.

Người dám trở ngại hắn, đều phải chết.

Sắc mặt của Yến Mộng Thu xanh mét, mở miệng muốn hít thở không khí, nhưng cánh tay bóp cổ nàng ta càng ngày càng mạnh, đầu óc Yến Mộng Thu đều bắt đầu thiếu dưỡng khí muốn ngất đi, tầm mắt mơ hồ, Yến Hồng Thiên trước mắt càng ngày càng mờ mịt.

Ngay khi nàng ta sắp thở không được nữa, Yến Hồng Thiên đột nhiên buông lỏng tay: "Dẫn đại tiểu thư đi, trông giữ thật chặt cho ta."

Đám vũ cơ quỳ trên mặt đất run rẩy đứng dậy, ba chân bốn cẳng đỡ lấy Yến Mộng Thu, có chút lo lắng nói: "Thành chủ, Ngài không sao chứ ạ?"

"Không sao." Yến Hồng Thiên xoay người, nhìn về phía A Thiên: "Trong nội ngày hôm nay phải bắt cho được hai người kia, nếu không tất cả đều là uổng phí."

"Thành chủ, thuộc hạ không rõ vì sao ngài lại để ý vị công tử kia như vậy?" Vấn đề này hắn ta đã hỏi qua một lần, nhưng mà không có câu trả lời chuẩn xác.

"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp được nam nhân kia không?" Yến Hồng Thiên xoay người ngồi lại trên ghế cao, ngữ điệu đã khôi phục lại bình tĩnh.

A Thiên nhíu mày, trong đầu nhớ lại ngày đó bọn họ gặp được Dung Chiêu.

Ban đêm, đen nhánh như mực, không có một chút ánh sáng nào. Chính là ngày đó bọn họ từ bên ngoài trở về, lại thấy được ánh sáng.

Đó là một loại ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, ở nơi xa trong bóng đêm lúc sáng lúc tối, vô cùng thu hút ánh mắt của người khác.

"Thành chủ, bên kia có chỗ kỳ lạ, chẳng lẽ là người bên ngoài tiến vào?"

Yến Hồng Thiên trầm ngâm một chút: "Mấy người các ngươi cùng ta qua đó nhìn xem."

"Thành chủ không thể, linh thú buổi tối chúng ta không có cách nào đối phó được chúng nó." Có người ngăn lại Yến Hồng Thiên.

Những người này đều sinh sống rất lâu trong Hắc Ma Thành, nhưng mà ngay cả bọn họ cũng không có cách nào đối phó với linh thú vào ban đêm.

"Đúng vậy thành chủ, đây cũng không phải chuyện đùa, có khả năng sẽ bỏ mạng, chúng ta vẫn nên chờ hừng đông rồi đi!"

"Thành chủ minh xét!"

Yến Hồng Thiên không màng những người đó ngăn cản, khăng khăng mang theo người đi về phía phát ra ánh sáng.

Lấy mắt thường xem khoảng cách cũng không phải rất xa, nhưng mà chờ bọn họ thật sự đi lên, mới phát hiện khoảng cách rất xa xôi, tốn một canh giờ mới có thể đi đến nơi phát ra ánh sáng bốn phía kia.

Mà lúc này ánh sáng đã không còn mãnh liệt như vừa rồi nữa, yếu đi rất nhiều.


Mấy người Yến Hồng Thiên ở sau chỗ núi đá, thấy rõ tình hình bên kia.

Đó là một công tử áo tím, kim quanh là từ trong tay hắn và bụng phát ra, kim quang trong tay hình thành một hư ảnh của thanh trường kiếm, mà kim quang trên bụng hắn tràn ra ngoài sau đó chậm rãi biến mất trong không khí.

Bốn phía đều là linh thú gào rít táo bạo, vây quanh vị công tử áo tím kia bên trong, linh thú thay phiên tấn công hắn.

"Thành chủ... Hắn dùng linh lực?" Có người nghi hoặc hỏi Yến Hồng Thiên.

Mọi người đều biết rõ ở đây không có cách nào sử dụng linh lực, nhưng mà người kia thấy thế nào cũng là đang dùng linh lực.

Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, kiến thức của bọn họ đều là sai lầm?

Yến Hồng Thiên trầm mặc nhìn bên kia, mọi người thấy vậy cũng không dám hỏi nhiều nữa, chỉ có thể tò mò quan sát bên đó.

Theo kim quang càng ngày càng ảm đạm, linh thú bốn phía càng điên cuồng tấn công hắn.

"A Thiên, A Mà, cùng ta tới." Yến Hồng Thiên đột nhiên mở miệng.

A Mà là một nam nhân không nói nhiều, lời nói của Yến Hồng Thiên hắn ta phục tùng vô điều kiện, nhưng ngược lại A Thiên có chút hoang mang đặt câu hỏi: "Thành chủ, chúng ta đi qua, rất nguy hiểm..."

Bên kia đều là linh thú, ban ngày còn đỡ, bọn họ không giết được chúng nó nhưng có cách đuổi chúng nó đi, nhưng mà buổi tối...

A Thiên không nhìn thấy ánh mắt của Yến Hồng Thiên nhưng hắn cảm nhận được một cổ hàn khí, đành phải câm miệng im lặng đuổi theo.

Ba người đi đến gần bọn linh thú, Yến Hồng Thiên đột nhiên lấy ra một trái cây: "A Mà, ăn đi."

A Mà không một chút suy nghĩ, tiếp nhận trái cây cho vào trong miệng.

A Thiên kinh hãi bắt lấy tay của A Mà, ngăn cản động tác của hắn ta, quay đầu hạ giọng cẩn thận nói với Yến Hồng Thiên: "Thành chủ, thứ này chúng ta còn chưa nghiệm chứng qua... vạn nhất có nguy hiểm gì..."

"Ta là thành chủ hay ngươi là thành chủ?" Yến Hồng Thiên một câu nhẹ nhàng quâng quơ đánh gãy nghi ngờ của A Thiên.


Hắn ta nhìn trái nhìn phải, cuối cùng buông tay của A Mà ra, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi A Mà đang đứng.

"Vèo..." Kim quang đột nhiên phóng lên cao, chiếu sáng chỗ của bọn họ.

A Thiên rõ ràng nhìn thấy A Mà bỏ trái cây có màu hồng đến có chút chói mắt vào trong miệng, tung lung nhai vài cái liền nuốt xuống.

Chuyện sau đó liền có chút hỗn loạn, A Mà sau khi ăn trái cây kia xong đột nhiên có thể sử dụng linh lực, chém chết những linh thú kia.

Nhưng mà...

Sau khi A Mà chém chết những con linh thú kia, huyết mạch toàn thân chảy ngược, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn liền phun máu ngã xuống.

Lúc ấy hắn chỉ khiếp sợ A Mà đã chết kia, hoàn toàn không chú ý lúc đó Yến Hồng Thiên làm cái gì.

Khi Yến Hồng Thiên đỡ vị công tử kia đến trước mặt hắn, hắn còn nhìn chằm chằm thi thể của A Mà, đây là người sinh sống với hắn rất lâu, nói chết liền chết.

"Hậu táng đi!" Lúc đó Yến Hồng Thiên chỉ nói một câu như vậy, sau đó đỡ công tử áo tím đi mất.

Từ khi ngày đó đi theo bên người Yến Hồng Thiên, bọn họ cũng đều biết người nam nhân này có bao nhiêu tàn nhẫn, đối với bản thân hắn, đối với người khác, đều tàn nhẫn.

Nhưng mà A Mà đột nhiên chết như vậy, hắn vẫn có chút không chấp nhận được, đần độn ôm thi thể của A Mà đi theo sau Yến Hồng Thiên quay về.

Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì khiến Yến Hồng Thiên chú ý vị công tử áo tím kia như vậy, A Thiên thật sự có chỗ không rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận