(quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Trên mặt Vu Hoan không có cảm xúc đặc biệt gì, nàng từ từ ngẩng đầu, đứng ở mép giường đánh giá mấy người bọn họ một lần, vừa rồi không chú ý xem, hiện tại mới phát hiện, thực lực của mấy tên này đều không tồi.

Người thấp nhất chính là Huyền trung cấp, tối đa cao nhất là Thiên Tôn sơ cấp.

Xem tuổi tác của bọn họ... chắc đều không vượt quá 40 nhỉ?

Đương nhiên diện mạo bề ngoài đều là ở mặt ngoài, nếu muốn biết chính xác vậy chỉ có nghiệm linh thạch mới có thể đánh giá chuyên nghiệp, thứ chuyên môn mới có thể nghiệm chứng được.

Khuyết Cửu thu liễm cảm xúc, thấy Vu Hoan vuốt thú nhỏ, lông mi buông xuống, không biết suy nghĩ đã đi đến cõi thần tiên nào rồi.

Nàng thở dài, nói với Hoắc Đạt: "Đại ca trở về khi nào vậy?"

Hoắc Đạt nhìn Vu Hoan, phát hiện nàng không chú ý đến bên này, sắc mặt cũng theo đó dịu lại: "Vừa trở về, vừa về đã nghe nói muội bị... bọn huynh ở bên ngoài ngồi xổm một trận, vốn là muốn hỏi thăm rõ ràng rồi tính tiếp, nhưng mà Tiểu Thất gạt bọn huynh tự tiện tiến vào, cho nên mới..."

"Để các huynh lo lắng rồi." Khuyết Cửu áy náy: "Nhưng mà muội không có gì đáng ngại cả."


"Còn nói không có gì đáng ngại sao? Linh lực trong cơ thể muội yếu đến độ huynh không kiểm tra được." Ngụy Nhiên cao gầy lớn tiếng ồn ào nói.

Khuyết Cửu cười khổ nhìn nhìn tay của mình, Kỳ gia vì muốn ép nàng giao Nhiếp Hồn Sáo ra, đương nhiên dùng thủ đoạn bất minh đối với nàng rồi...

"Là ai làm? Nàng ta sao?" Trên khuôn mặt cương trực công chính của Hoắc Đạt nảy lên một cổ lửa giận, chỉ vào Vu Hoan phẫn nộ hỏi.

Bọn họ từ bên ngoài trở về đã nghe được tin Khuyết Cửu bị Bách Lý Vu Hoan cướp đi, tin tức khác còn chưa kịp hỏi thăm, đương nhiên không biết lúc trước Khuyết Cửu bị Kỳ gia bắt được.

Vu Hoan ngẩng đầu, chớp chớp mắt, cười như không cười há miệng muốn nói.

"Không phải Vu Hoan cô nương." Khuyết Cửu sợ Vu Hoan sẽ nói ra cái gì đó kích thích đến bọn họ nữa, đoạt lời nói đến bên miệng của Vu Hoan lại: "Các huynh tin muội đi, Vu Hoan cô nương không giống lời đồn bên ngoài một chút nào hết. Mạng của muội đây... chính là nàng ấy cứu."

"Tiểu Cửu, muội đừng gạt bọn huynh nữa, muội đừng sợ nàng ta, bọn huynh đều ở đây, sẽ không để nàng ta làm gì muội đâu!" Triển Bằng có độ tồn tại không cao cũng mở miệng khuyên bảo.

"Thật sự không phải Vu Hoan cô nương mà." Khuyết Cửu có chút bất lực: "Muội đã từng gạt các huynh bao giờ chưa?"

Ba người đối mặt nhau vài lần, nghĩ lại thì từ trước đến giờ Tiểu Cửu chưa gạt bọn họ lần nào.

"Vậy đó là ai?" Ngụy Nhiên tức giận như cũ, mặc dù không phải Vu Hoan làm, nhưng nàng ta cũng là đại ma đầu, hắn cũng không cúi đầu trước Vu Hoan.

Khuyết Cửu cắn môi, trầm mặt một lát: "Các huynh vẫn biết muội luôn muốn trộm Nhiếp Hồn Sáo của Kỳ gia."

Trong mắt Hoắc Đạt hiện lên tia khiếp sợ, khẩn trương nhìn chằm chằm Khuyết Cửu: "Chúng ta không phải đã bàn bạc ổn thỏa mọi chuyện là chờ bọn huynh về mới nói sao? Tại sao muội lại đơn độc hành động như vậy?"

Bọn họ đã quen biết nhau thời gian rất dài, mười phần ăn ý, căn bản không cần nói toạc ra, đều biết ý tứ trong lời nói của đối phương.

"Lần trước không biết vì sao những người có thực lực Huyền trung cấp cùng với Kỳ gia chủ rời khỏi Kỳ gia, muội là ẩn vệ, đương nhiên sẽ không rời khỏi bên người công tử, mà đúng lúc nhiệm vụ của Nhiếp Hồn Sáo rơi xuống người công tử, đó là cơ hội tốt nhất của muội, muội không thể trơ mắt buông tha."

"Kỳ Nghiêu công tử?" Ngụy Nhiên nhíu mày, Tiểu Cửu làm như vậy khẳng định sẽ làm liên lụy đến Kỳ Nghiêu, Kỳ Nghiêu là người tốt.

"Trước khi đi, muội đánh công tử hôn mê." Chi sắc áy náy của Khuyết Cửu càng nặng: "Chính là chuyện sau này lại..."

Kỳ Nghiêu ở trên quảng trường nói những lời nói kia, sau khi Kỳ Tiễn trở về chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Nàng không có cách nào đi ra ngoài, Vu Hoan cũng sẽ không giúp nàng hỏi thăm tin tức, cho nên đã nhiều ngày, ngay cả một chút tin tức về Kỳ Nghiêu cũng không có.

"Huynh đi ra ngoài hỏi thăm một chút." Triển Bằng nhìn ra Khuyết Cửu đang lo lắng.


"Có cái gì hay mà hỏi thăm, một người thừa kế của Kỳ gia, Kỳ Tiễn có điên cũng không giết chết Kỳ Nghiêu, chẳng qua da thịt sẽ bị chịu khổ mà thôi." Vu Hoan hừ nhẹ, ngữ điệu phá lệ mỉa mai.

Tuy rằng mấy ngày nay Dung Chiêu quái lạ, nhưng đều nên hỏi thăm hắn cũng không có bỏ qua.

"Vu Hoan cô nương... ngươi..." Không phải không biết sao?

Vu Hoan liếc Khuyết Cửu một cái, thả thú nhỏ xuống đất, chậm rãi đứng lên: "Ta nói rồi, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương, chuyện còn lại không cần ngươi lo. Nếu ngươi cùng bọn họ..." Ngón tay mảnh khảnh của Vu Hoan chỉ từng người Hoắc Đạt xẹt qua: "Dám làm chuyện gì phiền phức đến ta, giao dịch của chúng ta xem như trở thành phế thải, đến lúc đó ta sẽ làm ra chuyện gì, ta cũng không biết đâu đấy. Cho nên, các ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây, không cần đi đâu hết."

Lời nói này của Vu Hoan cơ hồ là lời uy hiếp, ba người Hoắc Đạt nhìn thiếu nữ yếu ớt kia, cảm nhận được một cổ áp bách không bình thường, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cái loại khí thế chỉ có vương giả mới có này, ở trên người nàng bay đến vô cùng nhuần nhuyễn, trong không khí tựa hồ lưu chuyển một cổ sát khí.

"Đừng gây phiền phức đến cho ta, chuyện ngươi cần đương nhiên ta sẽ giúp ngươi hoàn thành." Vu Hoan ném xuống những lời đó, trực tiếp đi ra cửa phòng, cũng mặc kệ những ánh mắt quái dị phía sau.

Vu Hoan vừa đi, sát khí trong không khí trong nháy mắt tán loạn, bọn họ mới dám mồm to thở dốc.

"Tiểu Cửu, muội cùng với nàng ta lập cái giao dịch gì vậy?" Ngụy Nhiên ngồi vào bên cạnh Khuyết Cửu, vội vàng bắt lấy cánh tay của nàng.

Bọn họ đều hiểu tận gốc rễ, trên người của Khuyết Cửu bọn họ đều rõ ràng, còn có cái gì khiến đại ma đầu kia coi trọng chứ?

Vẻ mặt của Hoắc Đạt và Triển Bằng nôn nóng cùng lo lắng nhìn nàng, bị nhìn như vậy, Khuyết Cửu cũng không dám dấu diếm, đây là người thân của nàng, nàng không đành lòng nhìn bọn họ lo lắng cho mình.

"Một tấm bản đồ."

"Bản đồ? Cái gì bản đồ?" Ngụy Nhiên nghi hoặc, trên người Khuyết Cửu có bản đồ đáng giá gì?


Để cho đại ma đầu hao hết tâm tư đến làm giao dịch như vậy, sẽ là tấm bản đồ đơn giản sao?

"Muội cũng không biết." Khuyết Cửu lắc đầu: "Vu Hoan cô nương nói tấm bản đồ kia là truyền thừa từ huyết mạch của Khuyết gia."

"Nàng ta biết muội là người của Khuyết gia?" Hoắc Đạt nhíu mày, trong ánh mắt ẩn ẩn xuất hiện sát khí.

Khuyết Cửu cũng có chút nghi hoặc, thời điểm ban đầu, nàng nói bản thân là Khuyết Cửu, Vu Hoan cũng không có biểu hiện ra cái gì đặc biệt, cũng chưa từng hỏi qua chuyện của nàng.

Nhưng mà trong khách điếm kia, nàng đột nhiên nói muốn làm giao dịch với mình.

Tuy rằng lúc đó nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà ngay lúc đó tình cảnh cùng với an nguy của Kỳ Nghiêu đè nặng nàng. Hơn nữa nàng cảm thấy trên người của nàng cũng căn bản không có thứ gì đáng giá cho Vu Hoan mơ ước, đồng ý cũng không sao.

Bây giờ ngẫm lại, có rất nhiều chỗ quái dị.

"Tiểu Cửu, lần này bọn huynh tra được một ít việc..." Giọng nói của Triển Bằng đặc biệt nghiêm túc.

Chuyện của Khuyết Cửu, từ ngày bọn họ kết bái đã biết, mấy năm nay cũng hết sức giúp nàng ta tra chuyện của Khuyết gia năm đó.

Ngay cả địa chỉ cũ của Khuyết gia, sau khi bị một ngọn lửa lớn thiêu trụi đã bị người ta xây nên một dinh thự mới, thật giống như...

Khuyết gia chưa bao giờ tồn tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận