Nhạc Thiên Tuyết tức giận ngồi né sang giường, thật sự nàng không muốn ngồi cạnh tên Lý công tử kia chút nào.
Lý công tử tâm tình hồ hởi, hứng thú nói:"Thiên Tuyết muội muội, muội nói xem lúc nào thì chúng ta bái kiến Nhạc lão gia, định ngày hôn lễ a."
Nhạc Thiên Tuyết suýt chút nữa bị sặc nước bọt.
Nàng trợn mắt lên, không thể tin được, tại sao trên thế giới này lại có loại người mặt dày, tự mình đa tình như vậy!
"Lý công tử, hôn nhân vụ gì? Ta sẽ không gả cho ngươi."
"Thiên Tuyết muội muội, nhưng cha muội rất vừa lòng với người con rể tương lai này a!" Lý công tử ưỡn ngực, ra vẻ anh tuấn tiêu sái, còn hất hất cằm lên, nhe răng cười, hiển nhiên trông xấu xí vô cùng.
Nhạc Thiên Tuyết mất luôn khẩu vị, nàng cố gắng quay đầu đi để không phải nhìn vào cái khuôn mặt phù nề kia.
Nàng nói tiếp: "Lý công tử, ngươi cũng tự tin ghê, cha ta thỏa mãn với ngươi thì thế nào, ta có lấy chồng hay không, là việc của ta, không phải của cha ta."
"Thiên Tuyết muội muội, sao muội có thể nghĩ vậy, hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó!"
"Ngươi cũng đâu phải chưa từng nghe tới thanh danh của ta, còn cho rằng ta sẽ nghe lời cha? Tùy tiện thuận theo cái đặt đâu ngồi đó này?" Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy buồn cười, Lý công tử này mưu mô gì, nàng hiểu rõ.
Muốn lợi dụng nàng trục lợi, vậy thì hắn mười phần sai rồi.
Lý công tử trong lúc nhất thời không biết nói gì, Nhạc Thiên Tuyết nói không sai, dù sao danh tiếng Nhạc Thiên Tuyết ở kinh thành cũng là hoàn khố vô độ.
Hắn nhìn Nhạc Thiên Tuyết, không ngờ bây giờ nàng lại ưa nhìn như vậy, chỉ nhìn nửa mặt, cũng khiến người ta mê mệt.
Dáng vẻ này nào còn xấu xí như xưa, như vậy nghĩa là, kể cả có cưới Nhạc Thiên Tuyết, cũng không tính là mình bị thiệt thòi.
Hay là, không bằng gạo nấu thành cơm, khiến nàng không còn lựa chọn khác, bắt buộc phải gả cho mình!
Hắn tới gần, đồng thời nói:"Thiên Tuyết muội muội, một cô nương không thể nói năng như vậy, muội hãy nghe ta nói..."
Khuôn miệng Lý công tử dầu mỡ bóng loáng, đến gần Nhạc Thiên Tuyết, đột nhiên nhào người tới!
Nhạc Thiên Tuyết không ngờ Lý công tử đã lập tức biến thành cầm thú! Nàng nhìn khuôn mặt đầy mỡ to béo của hắn ở cự li gần, suýt nữa đã ói ra sàn.
Lý công tử chụp tay nàng lại, đưa mặt lại gần muốn hôn, đồng thời nói:"Thiên Tuyết muội muội, đến đây nào, ta biết muội thích ta mà."
Nhạc Thiên Tuyết giận dữ:"Ai thích ngươi cái đồ Trư Bát Giới này?!"
Lý công tử liền ngẩn ra, nàng lại dám chửi mình là heo!?
Hắn lập tức không khách khí nữa, muốn giải quyết nàng ngay tại chỗ:"Nhạc Thiên Tuyết, ngươi rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ta lấy ngươi, là phúc khí mấy đời của ngươi! Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ khiến ngươi cảm thấy thoái mái!"
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày:"Ha? Cái này mà ngươi cũng không thấy ngại nói ra? Nhìn dáng dấp của ngươi kìa, đến thời gian uống cạn một chén trà cũng không kiên nhẫn nổi. Nhưng cũng không sao, bởi vì sau đó ngươi không thể cảm nhận được gì hết nữa!"
Nhạc Thiên Tuyết đột nhiên hướng về hạ bộ của hắn đá mạnh một cái!
Sắc mặt Lý công tử trắng xám, đau đến hét lên, đưa tay che hạ bộ của mình, đau khổ lăn lộn trên mặt đất!
Nhạc Thiên Tuyết hừ một tiếng, phủi phủi y phục của mình, nét mặt khinh thường, tên này không có nửa điểm công phu, mà dám cưỡng nàng? Nàng cũng lần đầu chứng kiến đấy.
Đại sảnh Di hồng viện cũng có khá đông khách khứa, nhưng từ lầu hai đột nhiên truyền đến từng trận gào thét chói tai, từ trên cầu thang lại có một người bị đá lăn xuống, đụng mạnh vào cái bàn khiến nó nát ra .
Lý công tử ngất đi, mọi người sợ đến liên tục rít gào, náo loạn chạy ùa ra cửa.
Nhạc Thiên Tuyết đứng trên hành lang trên lầu nhìn xuống, cái dáng vẻ kia, Lý công tử còn lâu mới chết được.
Nàng vỗ tay một cái, mà sao Ân Tô Tô vẫn chưa trở về?
Mộc thế cùng Trang thế tử ở phòng bên cạnh nghe thấy tiếng vang, liền đi ra nhìn thử, lúc bọn họ nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết, lập tức sững sờ.
"Nhạc Thiên Tuyết?" Mộc thế đối với nàng cũng có chút thay đổi, dù sao trước đó nàng cũng mời Nguyên Thiên Tứ đến cứu mình:"Ngươi làm gì ở chỗ này?"
Đây là chỗ nam nhân qua lại, tại sao Nhạc Thiên Tuyết cũng tới?
Trang thế tử nhìn một chút, phát hiện người nằm ngất dưới kia là Lý công tử, cả người liền cả kinh: "Đây không phải là con trai của Lý Thượng Thư sao? Nhạc Thiên Tuyết, ngươi hạ thủ với hắn?"
Nhạc Thiên Tuyết cũng lười giải thích, chỉ nói gỏn lọn:"Mộc thế tử, Trang thế tử, đây chẳng qua chỉ là khúc nhạc dạo ngắn, các ngươi trở lại uống rượu tiếp đi."
Dứt lời, nàng liền đi xuống cầu thang.
Mộc thế cùng Trang thế tử bốn mắt nhìn nhau, Nhạc Thiên Tuyết mà cũng có lúc hung hãn như vậy sao? Không biết Lý công tử có chỗ nào đắc tội với Nhạc Thiên Tuyết, mà lại gặp phải cái họa này?
Nhạc Thiên Tuyết đi tìm Ân Tô Tô, nhưng lượn một vòng quanh viện vẫn không thấy nàng.
Nàng ghé lại hỏi thăm một chút, mới biết Ân Tô Tô đã đi đến hậu viện.
Nhạc Thiên Tuyết vòng ra phía sau viện, phát hiện Ân Tô Tô đang lén lén lút lút rình coi cái gì đó.
"Ngươi nhìn cái gì vậy?" Nhạc Thiên Tuyết vỗ vai Ân Tô Tô hỏi.
Ân Tô Tô mất hồn, vội vàng xoay người che miệng Nhạc Thiên Tuyết lại, kéo nàng đến đứng sau hòn non bộ..
Nhạc Thiên Tuyết khó hiểu hỏi:"Sao thế? Tự nhiên lén lén lút lút như vậy?"
Ân Tô Tô thấp giọng nói:"Di hồng viện này không sạch sẽ, ta vừa mới nhìn thấy bọn họ cưỡng ép thôn nữ rồi nhốt lại, bắt làm việc trong này."
"Có chuyện như vậy?" Nhạc Thiên Tuyết nói:"Ta còn tưởng mấy cô nương ở Di hồng viện đều tự nguyện bán mình tới đây."
Vì đây là quy tắc của Thiên Long quốc, bất kể là ai, cũng không được cưỡng ép bắt nữ nhân đi, cho dù là cha mẹ mình, cũng không được. Cho nên Nhạc Thiên Tuyết cũng bắt đầu cảm thấy Thiên Long quốc này không tệ, những chuyện phi pháp đều bị cấm đoán.
Ân Tô Tô thấp giọng nói tiếp:"Không phải chỗ nào cũng giống Tựu Hoa lâu của ta, Di hồng viện này là do Nhị hoàng tử ngầm buôn bán, dĩ nhiên là yên tâm có chỗ dựa chắc chắn rồi."
Nhạc Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng:"Tên Nhị hoàng tử cũng không phải loại tốt đẹp gì, ỷ có Dương gia chống lưng cho hắn mà."
Ân Tô Tô khẽ cắn răng, nàng căm ghét nhất là những chuyện này, liền quyết định:"Tuyết Nhi, ngươi đi trước đi, ta muốn cứu những cô nương kia ra."
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày:"Bảo ta đi? Chuyện tốt như thế này làm sao lại không rủ ta?"
"Như vậy sao được? Ngươi là Đại tiểu thư của phủ tướng quân, mỗi một tiếng nói cử động đều liên quan đến vận mệnh của cả phủ." Ân Tô Tô không bằng lòng nói.
Nhạc Thiên Tuyết mỉm cười:"Không sao, tuy rằng ta thường ngày không muốn gây chuyện phiền toái gì, nhưng cưỡng ép trắng trợn như vậy, ta không vừa mắt."
Hơn nữa, đây là cơ nghiệp của Nhị hoàng, hai người có báo quan cũng vô dụng, dù sao quan cũng đứng về phía hắn.
Nếu như để Đại Lý tự ra tay cũng không được, y vốn đâu quan tâm những chuyện này.
Ân Tô Tô nói:"Khó trách lúc trước ta với ngươi ăn nhịp như vậy, thì ra chúng ta đều coi cái ác như kẻ thù."
"Sai, ta không ghét cái ác như kẻ thù, ta chỉ áp chế khí thế của Dương gia."
Trong kinh thành, không có người nào dám động thủ với Dương gia.
Dương Hoàng hậu trước đó ở trung cung vu oan nàng, nàng còn chưa tính sổ, bây giờ báo thù, cũng chưa muộn.
Hai người thương lượng xong, liền bắt đầu hành động, Ân Tô Tô đi cướp chìa khoá, Nhạc Thiên Tuyết thì đối phó với mấy tên canh cửa, dùng sức quật ngã từng người! Ân Tô Tô đoạt được chìa khóa, lập tức tra vào ổ khóa, cánh cửa căn hầm mở ra, dĩ nhiên bên trong nhốt đến mười mấy cô nương, đều là những người không nghe lời bị xích ở đây.
Ân Tô Tô vội vã dẫn bọn họ rời đi, đúng lúc này, Di hồng viện lão nghe động chạy tới, nhìn thấy hai người nàng ở đây gây sự, tức đỏ mặt nói: "Các ngươi là ai!? Lại dám làm loạn ở Di Hồng viện này của lão nương?!"
Đây đều là những cô nương có dung mạo đẹp đẽ, nếu như để bọn họ chạy thoát như vậy, khẳng định tổn thất không nhỏ.
Nhạc Thiên Tuyết chắn ở đằng trước, ung dung nói:"Làm loạn? Vậy việc ngươi cưỡng ép con gái nhà người ta, thì tính sao?"
Lão bà sắc mặt trắng nhợt, bọn chúng không có mắt sao, Di hồng viện chỗ dựa chính là Dương gia, là Nhị hoàng tử! Bọn chúng há không sợ!
"Thế thì liên quan gì tới ngươi?! Nếu ngươi rãnh ran xen vào chuyện vô bổ như vậy, vậy ta liền bắt ngươi lại, cho ngươi ở đây tiếp khách!" Lão bà hùng hồn nói:"Mau bắt nó lại! Đừng cho đứa nào thoát khỏi đây!"
Bọn hộ viện lực lưỡng xông lên, Nhạc Thiên Tuyết vẫy ra một ít phấn độc, những hộ viện này mặc dù có chút võ công, nhưng đối với Nhạc Thiên Tuyết mà nói, vẫn không thấm vào đâu.
Mấy cô nương thấy vậy hoảng sợ không thôi, liên tục hét lên, nhưng cũng có người dũng cảm, vội vã chạy khỏi Di hồng viện.
Nơi này lập tức trở thành một mảnh hỗn loạn, không ít khách khứa đã rời đi, Mộc thế từ và Trang thế tử nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết cùng một đám nam nhân to cao giao thủ, càng kinh ngạc không thôi.
Đại tiểu thư của phủ tướng quân làm loạn ở Di Hồng viện, đánh nhau với hộ viện, chuyện này quả là mới mẻ đây.
Lão bà thấy nhiều người xông lên nhưng đều bị Nhạc Thiên Tuyết hung hăng quật ngã, liền phẫn nộ nói: "Tiểu nha đầu, ngươi có biết Di Hồng viện đây là ai cho chỗ dựa?!"
Nhạc Thiên Tuyết hai tay chống nạnh, cười xán lạn nói:"Ta đương nhiên biết chứ, nếu không biết thì gây rối làm gì?"
Lão bà đã gặp không ít người, nhưng chưa từng thấy kẻ nào lớn mật không sợ chết như vậy!
Bà ta bất giác lùi về phía sau một bước, tay run run chỉ:"Ngươi... Ngươi... Ngươi schờ chết đi!"
Ở bên kia, Ân Tô Tô nhìn dòng người hỗn loạn rời đi, liền nói vọng vào:"Tiểu thư, thời gian không còn nhiều, chúng ta mau đi thôi."
Nhạc Thiên Tuyết ừ một tiếng, quay đầu nhìn lão bà, cười tươi nói:"Đại thẩm, sau này đừng làm mấy chuyện này nữa, hoặc là, không nên giúp Dương gia làm chuyện xấu nha."
Dứt lời, hai người liền nghênh ngang rời khỏi Di hồng viện.
Về tới phủ tướng quân, Nhạc Hòa vẫn còn ở lại trong cung, có khi, lão gia đến tận tối muộn mới có thể trở về. Nhạc Thiên Tuyết đại náo Di hồng viện, sự việc liền truyền đi khắp kinh thành.
Không chỉ thế, chuyện Nhạc Thiên Tuyết "bất lịch sự" với Chiến Vương gia trước đó cũng bị nhiều người lật ra nói tiếp, không ít người đều cho rằng, Nhạc Thiên Tuyết càng ngày càng làm loạn, coi trời bằng vung.
Sắc trời còn chưa tối, người trong cung đã tới phủ tướng quân.
Tiểu Hoa lúng túng đi vào bẩm báo:"Tiểu thư, nguy rồi, người trong cung đến mời người tiến cung! Tiểu thư hôm nay đại náo Di hồng viện, đoán chừng sẽ bị Hoàng thượng hỏi tội!"
Nhạc Thiên Tuyết hơi nhíu mày, không nghĩ tới Hoàng thượng mới hồi kinh hôm nay, đã liền xử lý chuyện của nàng, cũng không biết Dương thừa tướng trước mặt Hoàng thượng thêm thắt bao nhiêu mắm muối vào đây.
"Không sao, chờ ta trở lại." Nhạc Thiên Tuyết bình tĩnh nói, sau đó đi cùng thái giám tiến cung.
Tiểu Hoa lo lắng gần chết, nhưng tiểu thư người lại thản nhiên như vậy, Ân Tô Tô cũng chẳng lấy làm lo lắng, Nhạc Thiên Tuyết chắc chắn sẽ có biện pháp.
Càn Long điện.
Nam nhân trung niên cao cao tại thượng trên ngai vàng, chính là Hoàng đế Thiên Long quốc, đôi mắt sắc bén của hắn quét qua Nhạc Thiên Tuyết, ánh mắt thâm sâu khó lường khiến người ta không nhìn ra được rốt cuộc bên trong là có ý gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...