Nhạc Thiên Tuyết chỉ cười đáp: "Có gì đâu, so ra với Chiến Vương phủ thì làm sao bằng."
Nói rồi nàng thúc ngựa đi theo Ân Tô Tô ở phía trước, cả đội tiếp tục lên đường.
Lúc tới đầu thôn trang, trời đã sáng trưng, mọi người ai nấy đều trông mệt mỏi, nhưng tâm tình bên trong lại rất tốt.
Thôn này vốn khá nhỏ, hai ngày trước lại có tin một đôi vợ chồng bị giết, dân trong thôn ai cũng hoảng sợ .
Nhạc Thiên Tuyết vừa mới xuất hiện, đã có người nhận ra nàng, liền hô to:"Chính là người này! Nhìn kìa! Hung thủ giết người lại tới nữa!"
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, không biết phải làm gì, lúc ấy nàng bỏ đi mà không nói một lời, nên giờ lại bị người dân gọi là kẻ giết người.
Mọi người xung quanh nghe thế liền hoảng hốt, vừa la vừa chạy vào trong nhà, người vác cuốc cày nông, kẻ cầm dao thái thịt, hùng hùng hổ hổ đi ra, muốn tìm Nhạc Thiên Tuyết tính sổ.
Nhưng một đội của Nhạc Thiên Tuyết cũng có ít nhất hơn hai mươi người, hơn nữa người nào cũng có kiếm, bọn họ nhất thời cũng không dám tới gần.
Hạo Nguyệt thấy tình hình này, liền trực tiếp lấy lệnh bài của Chiến Vương phủ ra, nói:"Chúng tôi là người của Chiến Vương phủ! Sát hại vợ chồng kia là người khác, các vị bình tĩnh đi."
Lệnh bài ở trước mặt, người dân đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ không hiểu, nhưng cũng đã nghe qua cái tên Chiến Liên Thành.
Tình hình này xem ra, không phải là giả danh rồi.
Họ liền bỏ vũ khí trong tay xuống, có người còn khóc mà la lên:"Vậy hung thủ kia rốt cuộc là ai?..."
Hạo Nguyệt đi xuống an ủi người dân, đồng thời hỏi thăm tin tức, còn Truy Tinh thì phái người đi xung quanh tìm người.
Nhạc Thiên Tuyết cũng cùng Ân Tô Tô đi tìm, nhưng hai người thật ra lại dừng tạm một nơi, căn bản không có tâm tư đi tìm Chiến Liên Thành.
"Nói như vậy, Chiến Liên Thành đã tự mình rời khỏi, vậy tại sao hắn không quay về Chiến Vương phủ?" Ân Tô Tô nghe Nhạc Thiên Tuyết nói xong, liền thắc mắc hỏi.
Nhạc Thiên Tuyết nói:"Hắn trúng một loại kì độc, hai chân không thể di chuyển, có khi là vì thế mà vẫn chưa trở về được."
"Kì độc?" Ân Tô Tô hơi nhíu mày:"Đúng là kì , trúng độc mà còn có thể lên làm Vương gia, hai chân bại liệt, cũng có thể khiến Hoàng Đế phải nể hắn ba phần, thật không dễ dàng gì."
Nhạc Thiên Tuyết nói, âm thanh có vẻ xa xăm:"Kệ đi, quan trọng hơn là suy đoán của ta đã được chứng minh,Viên công tử kia chính là người chúng ta muốn tìm, hơn nữa còn là đối thủ một mất một còn của Chiến Liên Thành, chúng ta sẽ ra tay từ đối thủ một mất một còn trước."
Ân Tô Tô gật gật đầu, có Nhạc Thiên Tuyết hỗ trợ, rốt cục cũng có một chút manh mối.
Hai người đang định thúc ngựa quay về thì Nhạc Thiên Tuyết lại bất ngờ thấy mấy cây thảo dược mọc ven đường, trong lòng liền vui vẻ, xuống ngựa nói:"Chỗ này có thảo dược, ta phải hái một ít."
"Vậy ta giúp ngươi." Ân Tô Tô nói.
"Ngươi không quen hái thuốc, đứng chờ ta là được." Nhạc Thiên Tuyết cười đáp.
Ân Tô Tô khẽ cười, đáng yêu vô cùng, nếu như nàng không dịch dung, chắc chắn sẽ còn động lòng người hơn nữa.
Nàng gật đầu:"Nếu ngươi đã nói vậy, ta cũng nhàn nhã thảnh thơi, thôi thì ta qua dòng suối nhỏ bên kia chờ ngươi."
Nhạc Thiên Tuyết ừm một tiếng, tiếp tục ngắm nghía xem xét mấy gốc thảo dược.
Những loại thảo dược này hiếm khi nhìn thấy, hơn nữa số lượng cũng không nhiều, mỗi cây nàng đều hái thật cẩn thận, tránh làm hư gốc rễ bởi vì hiệu quả đều nằm ở đó.
Lát sau, nàng đã hái xong những dược liệu gần đây, đúng lúc này, nàng lại nhìn thấy cách đó không xa có một cái hang động, phía trước là những rặng cây xanh xanh đỏ đỏ khẽ lay động theo chiều gió
Cảm giác phấn khởi dâng trào khắp người, nàng vội vàng đi tới gần, nhìn rõ bề ngoài của loài cây này, khẽ thì thầm một câu:"Không ngờ ở đây cũng thấy được loài cây này, thật kì lạ."
Loài thực vật này vốn thích sống nơi khí hậu lạnh lẽo, bình thường đều sinh trưởng ở những nơi có nhiệt độ thấp, giờ lại xuất hiện ở đây, quả là rất kì lạ.
Nhưng sau khi Nhạc Thiên Tuyết với lên hái thảo dược này, bất ngờ cảm giác được bên trong hang động có một cỗ không khí mát lạnh ùa đến.
Nàng nhìn vào bên trong, nếu loại thảo dược này sinh trưởng ở đây, nói cách khác, bên trong rất có thể là có thứ gì vô cùng lạnh.
Nhạc Thiên Tuyết do dự một chút, nhưng vẫn quyết định đi vào.
Hang động có vẻ khá tối tăm.
Nhạc Thiên Tuyết đi một đoạn, càng vào sâu, thì càng cảm thấy lạnh lẽo.
Nàng dừng lại một chút, thấy cảnh vật trước mắt đã không còn rõ như trước nữa, mới vô thức bước chậm lại.
Phía trước hình như có tiếng nước, Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy kì lạ, nheo mắt nhìn vào trong, mơ hồ nhìn thấy đằng xa phản chiếu những gợn sóng lăn tăn mềm mại.
Bầu không khí ngày càng lạnh hơn, nàng khẽ rùng mình, thì ra đây là một hồ băng, khó trách lại lạnh như vậy.
Nhạc Thiên Tuyết không cầm theo đuốc, nên cũng không thấy rõ bốn phía bên trong có cái gì.
Nàng chầm chậm bước lại gần hồ băng, nó phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lam, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo thần bí, đẹp vô cùng.
Nàng khẽ đưa tay vào trong xem xét một chút, lạnh đến thấu xương, nàng theo phản xạ lập tức thụt tay về.
"Kì lạ, hồ băng này..." Nhạc Thiên Tuyết sờ sờ tay của mình, mặc dù rất lạnh, nhưng cảm giác có vẻ bất thường, hoàn toàn không giống những hồ nước thường thấy
Bên trong hồ băng còn có một bóng đen, nàng hơi ngạc nhiên, đây là cá sao?
Nàng sững người một chút, trong vô thức bước lùi lại, nhưng nàng còn chưa kịp lùi lại một bước, tay của nàng đột nhiên bị kéo xuống!
Chết rồi! Không phải cá! Là người!
Ùm một tiếng, nàng bị người kia kéo rơi vào bên trong hồ băng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...