Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chiến Liên Thành yêu nghiệt đến dụ người, đại thẩm từ trước tới nay chưa từng thấy nam tử nào đẹp khuynh thành như vậy, nên đối xử với hắn cũng đặc biệt tốt.

Đại thẩm còn làm thịt một con gà, ưu tiên gắp hai cái đùi vào trong bát Chiến Liên Thành.

Nhạc Thiên Tuyết ngay lập tức cảm nhận được ác ý, sao lại có thể phân biệt đối xử như thế hả?

Ai ngờ Chiến Liên Thành lại gắp một cái đùi qua bát của Nhạc Thiên Tuyết, nhàn nhạt nói:"Ngươi ăn đi."

Nhạc Thiên Tuyết hơi sững người:"Sao lại để ta ăn?"

"Trên người ngươi còn chưa có tới ba lạng thịt, ăn nhiều nhiều thịt một chút, lấy sức mà cõng ta, ta cũng cảm thấy thoải mái hơn." Chiến Liên Thành chầm chậm nói, lời nói rất rõ ràng mạch lạc.

Nhạc Thiên Tuyết trực tiếp lườm hắn một cái, vừa thấy thể lực nàng tốt như vậy, đã lập tức biến nàng người sai việc rồi.

Nàng gắp đùi gà trả lại trong bát Chiến Liên Thành, nói dứt khoác: "Ta không cần."

Hai người lời qua tiếng lại đấu khẩu không ngừng, đại thẩm thấy vậy liền bình phẩm một câu:"Nhìn hai người thế nào cũng không giống huynh muội a, thực sự lại trông rất giống một đôi tiểu oan gia."


Chiến Liên Thành và Nhạc Thiên Tuyết đồng loạt sững sờ, bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền nghiêng đầu đi.

Đại thẩm dọn dẹp lại phòng con trai của mình, để hai người bọn họ nghỉ ngơi đêm nay.

Nếu như hai người thực sự là huynh muội, thì vẫn có thể miễn cưỡng cùng phòng, nhưng hai người vốn không có bất cứ quan hệ gì, lại đi nằm cùng giường, rốt cuộc là ngủ thế nào?

Nhạc Thiên Tuyết khẽ liếc sang hắn, nói: "Ca ca ngươi ngủ giường hả?"

Chiến Liên Thành cũng chưa hề có ý nghĩ phải đi chỗ khác, rất tự nhiên nằm xuống giường, chỉnh sửa chăn đệm.

Hắn ung dung nói:"Đêm nay ngươi ngủ trên sàn, đừng để bị lạnh."

Nhạc Thiên Tuyết giận đến run người nhưng vẫn cố nén lại trong bụng, nhìn hắn thoải mái nằm trên giường, mắt phượng khép hờ, rèm mi dài đen dày khẽ rung.

Nàng bất giác đưa tay sờ sờ mặt mình, lông mi cũng dài không kém, nhưng Chiến Liên Thành kia lại sở hữu dung mạo yêu nghiệt tinh xảo đến vô thực, xem ra, lớn lên tuấn mĩ như vậy cũng được coi là đặc quyền đây.

Nhạc Thiên Tuyết không thích ngủ trên sàn nhà, bèn lủi thủi đi ra phòng khách, gục đầu xuống bàn ngủ.

Đến nửa đêm, khi trăng đã treo cao trên đỉnh đầu, nàng đột nhiên cảm nhận được một cỗ hàn khí tỏa ra ở giữa cổ của mình.

Trong bóng tối mờ mịt, nàng chậm rãi mở mắt ra, thân thể vốn có sức kháng cự với thuốc mê, nên mấy loại mê hồn dược này không hề tác dụng gì đến nàng được.

Kẻ đứng sau lưng nàng, chủy thù trong tay kề ngay cạnh cổ.

Nàng không dám lộn xộn, người này võ công khôn lường, nửa đêm lại vô thanh vô tức tìm đến, ngay cả một tiếng động nhỏ cũng không có.

"Viên công tử, không thấy Chiến Liên Thành!" Phía sau còn có một kẻ khác, Nhạc Thiên Tuyết bỗng ngửi được mùi máu tanh xộc lên trong mũi, đôi vợ chồng kia hẳn là đã xảy ra chuyện.

Thật không ngờ, nàng lại khiến hai người vô tội phải chịu liên lụy như vậy, nhưng bọn người này là ai, sao lại ham muốn tính mạng của Chiến Liên Thành đến vậy?


Từ từ, vừa nãy người kia gọi hắn là... Viên công tử?!

Tuy rằng rất có khả năng là phát âm gần giống nhau, nhưng Nhạc Thiên Tuyết vẫn nên lưu ý một chút thì hơn.

"Chiến Liên Thành đúng là loại người nhát chết, để lại nữ nhân của mình mà một mình bỏ đi?" Viên công tử nhẹ giọng nói, âm thanh còn mang theo vẻ mỉa mai châm biếm.

Lưỡi dao của hắn, tỏa ra cảm giác lạnh lẽo đến rợn người.

Hắn không có vẻ gì là thương tiếc Nhạc Thiên Tuyết dù chỉ nửa phần.

Kẻ đằng sau bỗng lên tiếng nói:"Viên công tử, cô gái này..."

Hắn vừa bước lên nhìn, thoáng thấy gương mặt của Nhạc Thiên Tuyết đã vội vàng nói:"Viên công tử! Người này không thể làm hại!"

"Ồ? Tại sao?" Viên công tử hiếu kỳ nói.

"Đây là người chủ nhân mong muốn, không thể có bất kỳ tổn hại nào!" Hắn nói rõ ràng từng chữ.

Viên công tử trầm ngâm một chút, rất nhanh liền hiểu được, song lại giễu cợt nói:"Hóa ra là nàng, nhưng một nữ tử như vậy, giữ lại thì có ích lợi gì, chỉ sợ chủ nhân đã quá coi trọng nàng rồi."


Hắn thu dao lại, nếu là người chủ tử muốn, hắn miễn cưỡng có thể tha cho nàng một lần.

Bọn họ lập tức rời đi, Nhạc Thiên Tuyết đợi đến khi tiếng bước chân xa dần, mới từ từ ngồi dậy.

Nàng không vội đuổi theo bọn chúng, mà liền vội vã chạy đi nhìn cặp vợ chồng kia một chút, hai người bọn họ...đều bị một kiếm cắt đứt cổ, đã không thể cứu vãn được.

Nhạc Thiên Tuyết trong lòng bắt đầu sôi máu, nàng rõ ràng đã thay đổi mùi trên người, làm sao lại vẫn bị bọn chúng lần mò đến?

Trùng hợp hơn nữa, Viên công tử này biết Cổ Trùng Thuật, rất có khả năng chính là người Ân Tô Tô muốn tìm, hắn cũng họ Viên, theo nàng suy đoán, việc này không thể là một chuỗi trùng hợp như vậy được.

Chiến Liên Thành kia thì lại biến mất không chút tăm hơi, làm nàng càng cảm thấy tức giận, Chiến Liên Thành này chỉ lo tự mình thoát thân, nhẫn tâm bỏ nàng lại, vậy thì trước đó nàng còn nhiều lần cứu hắn để làm gì?

Nhạc Thiên Tuyết thở dài một tiếng, cẩn thận xử lí thi thể hai vợ chồng thật tốt, ánh bình minh vừa hé, nàng liền nhanh chóng rời khỏi thôn trang.

Chung quanh bốn phía đều là rừng cây, không có nhiều người lui tới, Nhạc Thiên Tuyết cứ thế đi mãi, mặt trời mãnh liệt rọi chiếu trên đỉnh đầu, cổ họng nàng đã khô rát tới nơi rồi.

Nhưng rất may đúng lúc này nàng lại gặp được một đoàn buôn nhỏ, vừa hỏi thăm một chút đã biết đoàn buôn này đang đi tới kinh thành, nàng liền đưa bạc, đoàn buôn cũng đồng ý tiện đường cho nàng đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui