(5) - Độc dược.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn xuống chân của hắn, nói:"Chân ngươi như thế này, nếu như ta bỏ đi, lương tâm ta có thể không cắn rứt sao? Hoặc nếu ngươi sống sót, nhất định sẽ tìm ta tính sổ, hoặc ngươi mà chết thì nhất định sẽ hóa thành oan hồn tìm ta báo thù."
Lời nói mang theo vài tia châm chọc chế giễu.
Chiến Liên Thành cúi đầu, không nhìn Nhạc Thiên Tuyết nữa, ánh mắt hắn trước giờ luôn sắc lẻm như dao, chưa bao giờ sợ hãi dù chỉ một chút trước mặt ai, nhưng giờ đây hắn lại muốn tránh né ánh mắt của Nhạc Thiên Tuyết.
"Được rồi." Hắn bỗng buông tay của nàng ra.
Nhạc Thiên Tuyết còn đang tận hưởng hơi ấm từ tay hắn, nàng hơi khựng lại, tiếp tục nhìn xuống chân hắn, một ý nghĩ bỗng len lỏi...
Tại sao trước giờ lại không thể nghĩ ra! Chỉ cần mình có thể kiểm tra toàn thân hắn một lần, vậy thì cái gì cũng rõ rồi.
Nhưng Chiến Liên Thành lại cảnh giác cao như vậy, thực sự không có khả năng lắm.
Chiến Liên Thành thoáng thấy ánh mắt của nàng, liền nói:"Chân của bản vương là do bệnh cũ để lại di chứng tám năm trước, lúc tốt lúc xấu."
Nhạc Thiên Tuyết vô thức đáp theo:"Vậy ta kiểm tra chút cho Chiến Vương gia được không?"
Chiến Liên Thành khẽ liếc nàng:"Đến cả phụ thân của Nguyên Thiên Tứ còn không có cách nào, lẽ nào Nguyên Thiên Tứ thì có biện pháp? Vậy ngươi thì có biện pháp gì?"
Nhạc Thiên Tuyết nghe hắn nói thế lập tức bị nghẹn, đúng là... cứng họng rồi.
Thôi thì, dù sao mình mà lộ ra tay nghề, khẳng định hắn sẽ lại hoài nghi mình.
Nàng đành cắn răng nói:"Vương gia, ta đỡ ngươi đi?"
"Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn cõng bản vương đi?" Chiến Liên Thành đưa tay ra, giờ hắn thực sự không thể tự kiềm nén như bình thường để đi được, chỉ có thể dựa vào nàng.
Nhạc Thiên Tuyết trong lòng dâng lên cảm giác hơi khó chịu, nếu như nàng có đủ sức cõng hắn, hắn thật sự sẽ trèo lên?
Nàng liền nói một tiếng chờ đã, sau đó đi tìm một thanh gỗ vừa đủ to, tốc độ như cắt dùng chủy thủ gọt đẽo không ngừng, cuối cùng đầu thanh gỗ cũng trở nên nhẵn bóng dễ cầm.
Chiến Liên Thành thấy nàng làm nhanh lẹ thuần thục như vậy, ánh mắt bỗng vô thức mà chìm xuống.
Nhạc Thiên Tuyết lại quay sang mỉm cười với hắn, nói:"Chiến Vương gia, đây là cha ta dạy ta, người từng nói nữ nhi của người thì không thể bị khi dễ sỉ nhục nên khi còn nhỏ ta đã được dạy dỗ kĩ lưỡng, nhưng giờ phụ thân lại có chút hối hận rồi, chỉ vì ta thô lỗ, biết một chút võ công mà không ai đến hỏi cưới ta."
Chiến Liên Thành cười thầm, cũng không biết Nhạc Thiên Tuyết thật sự không biết hay là giả vờ không biết, thái độ của Ngọc Nam Phong mấy ngày nay với nàng đã có thay đổi rất lớn.
Nhưng thực sự, Nhạc Thiên Tuyết nhìn qua không hề có một chút vui sướng, trái lại cảm thấy Ngọc Nam Phong rất phiền toái.
Nhờ cây gậy mà nàng làm , Chiến Liên Thành có thể đi lại dễ dàng hơn chút, nhưng hai người vẫn phải đi chầm chậm, tốc độ vừa phải.
Nhạc Thiên Tuyết cũng để mắt đến cảnh vật xung quanh, những người bị cổ trùng điều khiển vừa nãy và ở đấu trường, trong thiên hạ này, có mấy người biết sử dụng, như vậy những kẻ đứng sau rất có khả năng là kẻ thù của Ân Tô Tô, nàng nhất định phải tra ra được.
Sắc trời đã tối sẫm một màu, hai người chỉ đi được một đoạn rồi phải dừng lại ở một dòng suối nhỏ.
Chiến Liên Thành quả không hổ danh là Vương gia, chưa gì đã chỉ huy Nhạc Thiên Tuyết đi kiếm củi đánh cá rồi.
Nhạc Thiên Tuyết hừ một tiếng:"Ngươi chỉ nói miệng như thế, lẽ nào lại không chịu động thủ?"
Chiến Liên Thành dựa người vào thân cây nghỉ ngơi, hắn vốn đang điều chỉnh lại khí tức, nhưng vừa nghe Nhạc Thiên Tuyết nói như vậy, hắn liền quay đầu lại nhìn.
Hắn cất giọng lãnh đạm nói:"Muốn mấy con cá?"
"Cái gì?" Nhạc Thiên Tuyết nhất thời khó hiểu hỏi.
Sau đó, Chiến Liên Thành nhặt lên mấy viên đá nhỏ, tiếp tục nói:"Bản vương hỏi ngươi, muốn mấy con cá."
Nhạc Thiên Tuyết cũng đại khái đoán được hắn muốn làm gì rồi, liền vội vàng nói:"Bốn con bốn con!"
Chiến Liên Thành búng tay, từng viên đá trong tay bay thẳng vào trong khe suối, bắn ra không ít bọt nước.
Bốn viên đá nhỏ rớt xuống, thì có bốn con cá nổi lên.
Nhạc Thiên Tuyết vội vã xuống nước vớt cá lên, trong lòng thầm cảm thán, Chiến Liên Thành này không chỉ là cao thủ võ nghệ mà còn là một cao thủ bắt cá a.
Nam nhân như vậy, chẳng trách mới hơn mười tuổi mà đã trở thành Vương gia!
Đánh chén no nê, Chiến Liên Thành đang định ngồi tu luyện nội công một chút, nhưng không hiểu sao lại tự nhiên cảm thấy có gì không ổn.
Hắn quay đầu lại nhìn Nhạc Thiên Tuyết một chút, thấy nàng đang ngủ ngon lành, vẻ như một chút cảnh giác cũng không có.
Nữ nhân này, nếu như mãnh thú mà đột ngột lao ra, có khi bản thân chết thế nào nàng cũng không biết...
Chiến Liên Thành bắt đầu nhắm mắt tịnh tâm, đồng thời cũng cảnh giác lưu ý động tĩnh bốn phía, nhưng lại không biết vì sao, hắn vừa nhắm mắt liền hôn mê đi.
Nhạc Thiên Tuyết đột nhiên mở mắt ra, thì thầm một câu: "Nội lực ngươi thâm hậu, ta còn tưởng rằng thuốc của ta không có tác dụng."
Nàng lén lút lại gần, quan sát Chiến Liên Thành, xác định hắn đã ngủ thiếp đi, lúc này mới kéo tay áo bên phải của hắn lên.
Mặc dù lúc trước ép độc cho hắn cảm thấy mọi sự rất bình thường nhưng, điều này cũng không có nghĩa là không có gì.
Nàng tỉ mỉ bắt mạch lại cho hắn, hết sức chăm chú, rốt cục, cũng cảm thấy được một điểm kì lạ.
Nhạc Thiên Tuyết bỗng trợn mắt lên, gương mặt thoáng chút hoảng sợ, không ngờ ở cái thế giới này, cũng tồn tại loại độc dược này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...