Ngân châm bạc phóng đi trong không trung, đâm phập vào mấy con sói hoang, một rừng bầy thú liên tục ngã xuống!
Dân chúng thấy bọn dã thú đồng loạt ngã xuống như vậy, tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không dại gì lưu lại nữa, vội vàng chạy đi.
Rất rõ ràng, những con sói hoang này đều đã có người thao túng, Nhạc Thiên Tuyết phát hiện được sau khi hạ sát bọn chúng.
Một màn bất ngờ như vậy, Hạo Nguyệt liền phát giác được có người đã âm thầm ra tay.
Nàng sững sờ nói: "Vương gia, hình như có người đã âm thầm ra cứu giúp."
Nhưng lại không hề đá động gì đến bọn sói hoang bên này, đây là có ý gì?
Hạo Nguyệt đưa tay chém phăng đầu một con sói hoang, nghe thấy Chiến Liên Thành nói: "Đi xem xem."
Cùng lúc đó, Truy Tinh mang cứu viện tới, nhờ có Hạo Nguyệt ở đây trấn thủ mà Chiến Liên Thành đến một vết thương căn bản cũng không có.
Hạo Nguyệt liền phóng đi kiểm tra, nhưng Nhạc Thiên Tuyết đã sớm rời khỏi chỗ trốn.
Nhạc Thiên Tuyết vòng vào sảnh bên trong đấu trường, đúng như nàng đoán, tất cả những người bên trong này đều nằm ngất trên sàn.
Nàng ngước mắt nhìn, thì ra khí mê đã phun ngập căn phòng, Nhạc Thiên Tuyết từ trước đến giờ không sợ mấy thứ mê hương này, nên có thể thoải mái qua lại.
Nàng đã từng nghe nói, trong thiên hạ này có một thứ có thể khống chế người khác, chính là Cổ Trùng Thuật.
Hứng thú với cổ thuật đặc biệt này, Nhạc Thiên Tuyết luôn muốn được chứng kiến tận mắt một lần, hơn nữa chính Ân Tô Tô cũng từng nói rất muốn tìm được người sử dụng Cổ Trùng Thuật.
Nhạc Thiên Tuyết đi kiểm tra một lượt khắp căn phòng, vẫn không thấy một bóng người nào, nàng nhíu mày, xem ra hung thủ đã tẩu thoát rồi.
Bỗng ở phía trước, nàng phát hiện thấy Dạ Thành thành chủ, ông ta cũng nằm gục trên mặt đất.
Nhạc Thiên Tuyết lập tức đi tới, muốn kiểm tra thử Dạ thành chủ có làm sao không.
Nhưng vừa bước lên được mấy bước, sau lưng liền có cảm giác một cỗ nội lực đang mạnh mẽ đánh về phía nàng!
Nhạc Thiên Tuyết lập tức lách người sang một bên, ngân châm trong tay đồng thời phóng ra!
May là nàng cảnh giác cao, bằng không đã mất mạng ngay lập tức rồi!
Nàng liền đưa tay lên che mặt, kẻ kia không thấy được dung mạo của nàng, chỉ biết được là một nữ tử.
Nhạc Thiên Tuyết tuy không có võ công gì, nhưng bù lại ngân châm sử dụng vô cùng tốt.
Kẻ kia chỉ đánh lén Nhạc Thiên Tuyết một cái, sau đó lại lập tức tẩu thoát theo lối ra, Nhạc Thiên Tuyết đang định đuổi theo, lại thấy cả người Dạ Thành chủ bỗng co quắp!
Nguy rồi, e rằng sau khi lợi dụng xong, chúng liền giết người diệt hậu họa!
Nhạc Thiên Tuyết lập tức bắt mạch cho Dạ Thành chủ, cái này...là cổ trùng? Nàng liền kéo tay áo Dạ Thành lên, nhìn thấy cánh tay y đã có một đạo hắc tuyến chạy dài.
Chính là cái này!
Nàng trước đây đã từng nghiên cứu qua, chỉ tiếc là chưa được gặp người nào biết sử dụng cổ thuật này, bây giờ gặp, nàng nhất định phải tranh thủ học hỏi một chút.
Nàng mở bao châm cứu ra, lấy thêm một hộp đan dược nhỏ, vì sợ sẽ có người đuổi tới đây nên nàng thao tác rất nhanh, không thể để xảy ra sơ suất được!
Nàng rút ngân châm ra đâm vào, cổ trùng liền nguầy nguậy chui ra từ cánh tay Dạ Thành chủ.
Cổ trùng kí sinh trong cơ thể con người, một khi thoát ra, giãy dụa một hồi, liền mất hết dinh dưỡng mà chết.
Nhạc Thiên Tuyết thu dọn ngân châm cùng đan dược lại, toan đứng lên rời đi, nhưng lại thoáng nhìn thấy túi tiền của Dạ Thành chủ.
Lần này tới Dạ Thành, bị Chiến Liên Thành lừa mất mấy vạn lượng bạc, trong lòng nàng vẫn canh cánh một nỗi đau không nguôi.
Coi như bây giờ thu chút tiền châm cứu, cũng không quá đáng lắm.
Nhạc Thiên Tuyết thuận tay cầm lấy túi tiền của Dạ Thành chủ, lấy máu của y viết sang bên cạnh: Đã thu tiền xem bệnh, khỏi tạ!
Nàng đang định xoay người rời đi, bỗng từ lối ra vang lên những tiếng bước chân đều đều.
Nguy rồi, có người đến! Hơn nữa số lượng cũng không ít!
Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, còn nghe thấy được giọng nói của Truy Tinh và Hạo Nguyệt, đã rất gần rồi!
Nếu như hai người bọn họ cùng tới, nàng chắc chắn không thể thoát thân dễ dàng được!
Nhạc Thiên Tuyết trong lúc cấp bách, không biết từ chỗ nào một cánh tay đưa ra, chụp nàng kéo vào trong tối !
Một đạo âm thanh ầm ầm vang lên, cánh cửa đá nặng nề khép lại, Nhạc Thiên Tuyết lúc này mới biết, thì ra mình bị lôi vào trong một mật đạo.
Nhạc Thiên Tuyết ngân châm lóe sáng trong tay, bất luận là ai, cũng phải bảo vệ bản thân mình trước đã.
"Là ta!" Trong bóng tối, có người lấy ra một viên dạ minh châu, chiếu sáng mật đạo, nhờ vậy mà Nhạc Thiên Tuyết mới thấy rõ người trước mặt.
Một nhân dáng quen thuộc dần hiện ra, sóng nước hồng hồng lưu chuyển trong ánh mắt, này chẳng phải là mỹ nhân Ân Tô Tô đã mất tích mấy ngày nay sao?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...