Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia
Nhạc Thiên Tuyết cũng chỉ là gật đầu. Hiện tại nàng cũng sẽ không trở về Thiên Long quốc. nên bên mình mang theo tiểu hình cũng được.
Nàng suy nghĩ một chút. Nói ra: "Vậy ngươi sau này trước hết đi theo ta. Nếu một ngày nào đó mi không muốn đi theo ta nữa thì cứ rời đi."
Tiểu Hình nghe xong. Lập tức liền thật cao hứng gật đầu."Tốt tốt. Tỷ tỷ. Ta khẳng định cả đời đi theo tỷ."
Hắn tuổi nhỏ như thế. Tại chỗ tôn chủ cảm giác dành cho hắn lạnh như băng.(không dành tình cảm)(Miền bắc lạnh nói thật là ta lười tay cóng nên các nàng thông cảm nha).
Hiện tại dựa vào Nhạc Thiên Tuyết. Đều cảm thấy toàn bộ thế giới đều đã thấy được chút ánh sáng.
Nếu như Nhạc Thiên Tuyết quyết định mang theo hắn. Cũng là dành cho nó chút tình cảm.
Nhạc Thiên Tuyết cả ngày liền thuận miệng gọi hắn là Tiểu Bao Tử. Tiểu Hình cũng là vui vẻ tiếp nhận. Càng là cảm thấy cái này có chút đáng yêu.
Bất quá Vũ Mị còn đang tìm Tiểu Hình khắp nơi. Hai người bọn họ tự nhiên cũng là cẩn thận. Đã đi đến nước Mục. Nhạc Thiên Tuyết liền hướng đi đến Lương Tấn Quốc.
Tiểu Bao Tử lôi kéo tay Nhạc Thiên Tuyết. Hỏi: "Tỷ tỷ. Chúng ta đi lương Tấn quốc làm cái gì. Tỷ ở đằng kia có biết ai không."
Nhạc Thiên Tuyết gật đầu. Lập tức nghĩ tới Tử Dạ. Tuy rằng không phải là vì đi tìm Tử Dạ. Nhưng ít nhất cũng như là đi nhìn xem Trí đại sư như thế nào.
Kỳ thật nàng cũng là tạm thời không có địa phương có thể đi. Lúc này mới muốn đi đến Lương Tấn Quốc. Dù sao Tử Dạ đã từng nói. Nếu nàng có bị ủy khuất gì. Đều có thể đi tìm hắn.
"Đúng vậy a." Nhạc Thiên Tuyết nói."Hảo hảo đi theo là được. Bất quá nhìn thấy hắn thời điểm không nên quá kinh ngạc."
Tiểu Bao Tử nghiêng đầu. Không biết Nhạc Thiên Tuyết là đang nói có ý gì.
Lúc này lương Tấn quốc cùng Thiên Long quốc vẫn còn chiến tranh. Thủ vệ rất là nghiêm ngặt.
Nhạc Thiên Tuyết cũng là từ Mục Quốc đi vòng qua. Cái này mới đi tới được lãnh thổ lương Tấn quốc.
Tiểu Bao Tử đi theo nàng lặn lội đường xa. Khuôn mặt nhỏ nhắn trước kia phấn ục ục đều biến thành đen không ít. Hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết còn có thể thỉnh thoảng dạy hắn một chút y lý, lý thuyết y học. Không nghĩ đến Tiểu Bao Tử cũng là vô cùng có thiên phú. Rất dễ dàng liền nhớ kỹ những lời nàng nói.
Cái này lại để cho Nhạc Thiên Tuyết nhớ tới. Lúc trước nàng thời điểm nàng đi theo sư phụ học tập. Cũng là như thế. Khi đó đã được tán thưởng rất nhiều.
Chỉ là bọn hắn một đường đi tới. Cũng là để lại dấu vết. Nhạc Thiên Tuyết cũng rất cẩn thận. Tại khách sạn không có ngủ phòng trọ. Thay vào đó là ngũ ở kho củi.
nửa đêm thì có thanh âm vang lên. Nàng nghe thấy có nhiều tiếng bước chân.
Tiểu Bao Tử vẫn còn ngủ đang ngủ yên lành. Nhạc Thiên Tuyết liền đi tới chỗ cửa ấy vừa nhìn. Nhìn thấy mấy người. Đang lén lén lút lút.
"Ân cô nương xem bói biết. Bọn hắn đây là đã đến lương Tấn quốc. Nơi này là đi Kim Lãng Thành phải đi qua. Nhưng lại dọc theo con đường này đều không nhìn thấy bọn hắn."
"Tiểu thiếu gia bị người mang theo. Cũng không nhất định đi kim lãng thành."
"Cái đó là. Đáng tiếc Ân cô nương xem bói cũng không có tác dụng quá lớn. Toàn bộ lương Tấn quốc lớn như vậy. Cũng không biết hướng chỗ nào đi tìm."
"Đừng nhiều lời. Tiếp tục tìm đi."
Mấy người thấp giọng nói chuyện với nhau một đoạn. Sau đó liền cũng là tản ra.
Nhạc Thiên Tuyết có chút nhíu mày. Không nghĩ đến ân Tô Tô còn có bổn sự này. Không biết bọn hắn có biết hay không là nàng đem Tiểu Bao Tử mang đi.
Bất quá nhìn bọn họ khẩn trương tìm người như thế . Nhạc Thiên Tuyết liền cũng là có lòng kiên định hơn. Tuyệt đối không thể để cho bọn hắn tìm được Tiểu Bao Tử. Ân Tô Tô ba lần bốn lượt tính toán nàng cái món nợ đó còn chưa có tính.
Nếu như biết rõ người đã đuổi tới lương Tấn quốc rồi. Nhạc Thiên Tuyết tại ngày hôm sau cũng chính là dịch dung thành một người vợ. Mà Tiểu Bao Tử để tránh không bị phát hiện cũng được Nhạc Thiên Tuyết dịch dung thành một nữ hài tử.
Như vậy một lão cùng một nữ hài tử. Cũng là giảm bớt rất nhiều phiền toái.
kinh đô của Lương Tấn quốc là kim lãng thành. Tử Dạ cũng ở tại đó.
Nàng đang nghĩ ngợi như thế nào đi tìm Tử Dạ. Lúc này đẫ đến một lều nhỏ ngoài Kim Lãng Thành. Bọn hắn một lớn một nhỏ vừa mới ngồi xuống. Nhưng lại ngay sau đó chính là trông thấy một một bõng người mặc áo màu tím.
Nhạc Thiên Tuyết nhìn. Đó cũng là chấn động. Rõ ràng lại là Vũ Mị đã đuổi đến đây.
Tuy rằng thương thế của nàng không sai biệt lắm đã được phục hồi. Nhưng mà lúc này cùng Vũ Mị giao thủ. Nàng khẳng định liền không có phần thắng.
Tiểu Bao Tử mặt cũng là trợn nhìn. Tay của hắn vẫn còn run rẩy.
Hắn nhìn nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Tựa hồ là cũng muốn hỏi lúc này nên làm cái gì bây giờ.
Nhạc Thiên Tuyết nhẹ nói: "Không được lên tiếng. Hảo hảo ngồi xuống."
Tiểu Bao Tử giả dạng làm bộ dạng của một nữ hài tử. Căn bản cũng không dễ ràng có thể nhận ra.
Chẳng qua là Vũ Mị vữa ngồi xuống. Trong ngực còn ôm một con mèo. Mà tư thế của con mèo kia.
Nhạc Thiên Tuyết có chút nhíu mày. Lập tức chính là thầm kêu một tiếng không tốt. Cái con mèo kia nhận thức mùi nhưng lại rất bén nhạy. Chẳng lẽ Vũ Mị là cố ý mang theo đến tìm Tiểu Bao Tử đấy sao. .
Nàng lôi kéo Tiểu Bao Tử. Rồi hãy nói: "Ngươi đi trước."
Tiểu Bao Tử liền chăm chú cầm lấy tay Nhạc Thiên Tuyết . Không buông ra."Mèo kia nhất định là sẽ đuổi theo đến đây. Nó nhưng lại là rất lợi hại."
Quả nhiên. Mèo kia mà lúc này đã là hướng chỗ Tiểu Bao Tử nhảy xuống.
Vũ Mị quay đầu. Ánh mắt lạnh lẽo. Nhìn xem cái này một bà lão. Mặc dù bánh bao nhỏ giả dạng làm bộ dạng của nữ hài tử. Nếu không nhìn kỹ căn bản cũng không phát hiện có cái gì không ổn. Nhưng mà mèo con đã bổ nhào vào chỗ Tiểu Bao Tử. Hơn nữa Tiểu Bao Tử thân hình kia cũng là giống nhau. Thân hình đúng là không thể cải biến được
"Tiểu thiếu gia." Vũ Mị cái này vừa dứt lời. Trong tay cái kia cây roi đã rơi ra. Đều muốn đem Tiểu Bao Tử lôi kéo qua.
Bọn hắn tìm thời gian lâu như vậy. Đã là vô cùng sốt ruột rồi. Hiện tại gặp được người. Dĩ nhiên là hận không thể lập tức đem người đoạt lại.
Nhạc Thiên Tuyết dắt theo Tiểu Bao Tử trốn. Lại đem bàn gỗ một đá ngăn trở cái cây roi kia
Vũ Mị tay khẽ động. Sau đó liền đem bàn con kia cho bổ ra làm hai nửa.
Nhạc Thiên Tuyết dĩ nhiên là lôi kéo Tiểu Bao Tử rời đi. Vũ Mị không biết là ai lại cả gan như vậy. Bất quá nàng cũng sẽ không lưu tình.
Nàng nhanh chóng liền đuổi theo. Nhạc Thiên Tuyết cũng là không có nghĩ qua muốn chạy trốn. Độc phấn rơi vãi ra. Vũ Mị chính là lập tức lui về phía sau lấn trốn.
Vũ Mị ngừng thở. Nhìn xem Tiểu Bao Tử trốn ở sau lưng Nhạc Thiên Tuyết. Đã là ánh mắt lạnh đi."Tiểu thiếu gia. Ngươi trở về đây."
Tiểu Bao Tử hôm nay cũng là lá gan lớn nên rất nhiều. Lớn tiếng nói: "Ta không quay về. Ta mới không quay về đấy."
Vũ Mị lạnh mặt."Cái kia tôn chủ nhất định là muốn trách phạt ngươi rồi. Nếu như ngươi lần này không ngoan ngoãn cùng ta trở về. Vậy ngươi sẽ mất đi một ngón tay."
Cái này coi như trừng phạt tương đối nhẹ. Nếu không phải nhìn xem Tiểu Bao Tử tuổi còn nhỏ. Thân phận lại đặc thù phân thượng. Vũ Mị đã sớm đem người giết đi. Làm sao như Tiên Tử có lòng tốt khích lệ người trở về.
Tiểu Bao Tử chăm chú lôi kéo quần áo Nhạc Thiên Tuyết. Nói ra: "Thiếu đi chắc cũng sẽ ít đi rồi. Tốt nhất nên đem ta giết đi."
Vũ Mị hừ một tiếng. Không có tôn chủ phân phó. Vũ Mị căn bản sẽ không giết Tiểu Bao Tử.
Nhưng mà lão thái bà kia. Lại là có thể giết đấy.
Nàng đưa tay. Một roi lại vung ra.
Nhạc Thiên Tuyết rút kiếm. Vũ Mị đã là bị trúng độc. Đoán chừng là sẽ chống đỡ không được bao lâu. Nàng có lẽ cũng có cơ hội thắng.
Như thế một đến. Vũ Mị tung roi hung ác. Nhạc Thiên Tuyết kiếm kia cũng là linh mẫn. Vũ Mị trong lúc nhất thời cũng không chiếm được thượng phong.
Thế nhưng là Vũ Mị lại là nảy sinh ác độc. Liền đem Nhạc Thiên Tuyết cho dồn đến đường chết.
Tiểu Bao Tử hô to một tiếng: "Tỷ tỷ."
Vũ Mị cười lạnh một tiếng. có tí công phu này lại muốn cùng nàng đấu tại đây. Quả nhiên là không biết sống chết.
Nhạc Thiên Tuyết lui về sau. Cây roi lại là bỏ đến. Nàng không kịp chống đỡ. Nhưng lúc này sẽ không biết đạo tại nơi nào xuất hiện một tiếng đàn. Trong lúc này sức lực liền đem cây roi kia giữ lại.
Vũ Mị cả kinh. Không thể tin được. Cây roi của nàng lại bị giữ trở lại.
Mà Nhạc Thiên Tuyết nghe thấy tiếng đàn kia. Cũng là không tưởng được. Cái này không phải là...
"Tiểu mỹ nhân." Cũng nhưng vào lúc này. Trước mặt nàng có người nhẹ đáp xuống.
Tử Dạ tay còn cầm lấy dây cung tuyến. Hắn nhìn thấy cso người sử dụng kiếm phát kia. Trong lòng suy nghĩ hắn cũng chỉ dạy cho Nhạc Thiên Tuyết một người mà thôi. Cái kia ngoại trừ là Nhạc Thiên Tuyết. Còn có thể là ai đây.
Ai biết như vậy quay đầu nhìn lại. Chính là trông thấy một bà cụ
Hắn vốn cõi lòng đầy hi vọng. Nhưng bây giờ nhìn thấy như vậy. Hắn cơ hồ là muốn ngất
"Ngươi là ai." Tử Dạ nhíu mày. Cái người này làm sao lại biết kiếm phát của hắn.
Nhạc Thiên Tuyết mắt trắng không còn chút máu. Trông thấy Vũ Mị thừa cơ hội này đều muốn tập kích Tử Dạ. Nàng tựu vội vàng hô to một tiếng: "Cẩn thận."
Tử Dạ liền đầu đều không quay lại. Chẳng qua là lộ ra thần sắc không có hứng
Hắn hừ một tiếng."tính đánh lén ta sao."
Tay của hắn khẽ động. Chính là khống chế được dây cung tuyến đem cây roi cho cố định lại rồi.
Vũ Mị sững sờ. Đều muốn đem cây roi cho rút về. Lại là không thể.
Tử Dạ xoay người. Nở nụ cười một tiếng."Trên mặt có hình xăm hư hỏng như vậy a. Khiến cho ta hảo hảo giáo huấn ngươi."
Cái này vừa dứt lời. Vũ Mị trên mặt liền bỗng nhiên có nhiều hơn hai vết máu.
Vũ Mị che mặt của mình. Trừng mắt với Tử Dạ. Cũng là không dây dưa xuống nữa. Đi nhanh lên rồi.
Tử Dạ thấy người chạy. Cũng là cảm thấy vô cùng hứng.
Hắn quay đầu nhìn nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Vừa rồi nghe thấy thanh âm của Nhạc Thiên Tuyết. Hắn đã là biết rõ ràng là người nào.
Hắn nhéo nhéo mặt nàng. Nói ra: "Cái này còn rất thật đây này. Giả bộ cũng quá giống đi. Hết lần này tới lần khác đều giả bộ thành bà cụ. Thiếu chút nữa ta cũng không nhận ra rồi."
Nhạc Thiên Tuyết đẩy tay của hắn ra."Đừng nhéo nữa. Đều sưng lên rồi."
Tử Dạ thu hồi lại tay. Hắn nhìn thấy Nhạc Thiên Tuyết cũng là cảm thấy cao hứng. Bất quá hắn sau đó trông thấy Tiểu Bao Tử một mực nhìn chằm chằm bào mình. Hắn cũng là buồn bực."Cái này không gặp ngươi một tháng. Ngươi làm sao lại sinh ra đứa bé."
Tiểu Bao Tử nghe thấy lời này. Liền dứt khoát cầm tay Nhạc Thiên Tuyết Còn muốn hô một tiếng mẫu thân đấy.
Nhạc Thiên Tuyết không biết tâm tư này của Tiểu Bao Tử . Đã nói: "Hắn là Tiểu Bao Tử. Chuyện của hắn trễ chút lại xẩy ra chuyện. Ngươi như thế nào đến nơi này."
Nếu không phải bỗng nhiên có Tử Dạ xuất hiện. Khả năng vừa rồi nàng cũng khó thoát khỏi một kiếp. Tiểu Bao Tử cũng sẽ bị cướp đi.
Tử Dạ nhìn nàng. Đã nói: "Chuyện này thật đúng là mơ hồ. Ngươi cũng đã biết truyền tin Chiến Liên Thành cho ta. Nói ngươi không có tin tức. Để cho ta lưu ý nhiều hơn. Ta cũng là lo lắng. Chính là đi tìm ngươi. Nhưng ngày hôm nay vừa mới đi. Cái này liền gặp được ngươi rồi. Chúng ta thật đúng là có duyên phận."
Hắn vui vẻ càng đậm. Cái kia trong ánh mắt còn giống như có ánh quang trong đó.
Nhạc Thiên Tuyết khóe miệng co quắp. Chính là nói: "Cái gì duyên phận. Ta là cố ý đến tìm ngươi."
"Ừ. Ngươi cái này cùng Chiến Liên Thành là cãi nhau mà trở mặt sao. Không đi tìm hắn ngược lại là đến tìm ta." Tử Dạ hé mắt. Cảm thấy chuyện này nhưng lại rất thú vị.
Hắn liền lôi kéo Tiểu Bao Tử đã đến một bên. Chính hắn cầm lấy tay Nhạc Thiên Tuyết. Nói tiếp: "Khó được ngươi có được cái giác ngộ này. Ngươi nghĩ như vậy chính là tốt nhất. đã nói đi theo chiến người thọt đều không có chỗ tốt rồi. Đi theo ta liền ăn sung mặc sướng. Về sau cũng đừng trở về. Biết không."
Thanh âm nhỏ nhẹ. Mặc cho ai nghe xong đều cảm thấy cảm động.
Bất quá Nhạc Thiên Tuyết nhưng là không có nửa điểm cảm động. Nói: "Ngươi làm cái gì vậy. có thể dễ dàng nói chuyện như vậy được không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...